Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 333: Làm Võ Giả Để Làm Gì?




- Không cần phải tiếc nuối, nếu như không có duyên thì không cần phải cưỡng cầu, về sau các ngươi cũng sẽ được tặng một thanh kiếm như vậy!
Trần Vũ nhìn thấy khuôn mặt mấy đứa trẻ cùng người thân của họ không được vui thì mỉm cười an ủi mọi người, đời mà làm sao trọn vẹn cả đôi đường.
- Tiếp đến, ta tin chắc các ngươi cũng đã đi tham quan trong này nhiều lần rồi! Bây giờ trong đây có tám bức tượng, người nào muốn học gì thì nhanh chân chạy tới dưới chân bức tượng đó, tức khắc sẽ có giảng sư đứng ra chỉ điểm cho các ngươi!
- Nhưng mà học viện có phải như đã nói là sẽ cho chúng ta nợ không, chúng ta từ xa lặn lội tới đây trên người không còn đồng nào nữa?
Một trung niên đứng chung với con trai mình lên tiếng hỏi, cho dù nơi này có tốt như thế nào nhưng mà nếu bắt phải đóng tiền thì bọn họ xem như vô vọng.
Tất cả đều gật đầu tán thành, đa số bọn họ đến từ tiểu gia tộc hoặc là một gia đình nhỏ bé nào đó tới đây để thử vận may, gia tộc cũng không khá giả gì lắm.
- Ha ha ha, các ngươi hãy đọc kỹ lại bảy quy tắc bất di bất dịch của học viện, chúng ta làm không phải vì tiền! Chừng nào có thì trả, chúng ta sẽ không ép buộc bất cứ người nào!
Trần Vũ cười lớn, thì ra những người này đang lo lắng vấn đề này, như vậy thì mọi chuyện quá dễ giải rồi.
Những tông môn khác không ai thu tiền của đệ tử cả, nhưng mà học viện của hắn lại thu, đây chính là điểm khác biệt lớn. Tiền đó không phải để hắn sử dụng mà là để tân trang cho học viện cũng như về sau dùng để mướn giảng sư cho học viện.
Như vậy học viện mới có thể duy trì và ngày càng phát triển được, nếu ngược lại thì sớm sẽ tàn lụi theo thời gian, đó là điều không thể tránh khỏi.
- Các ngươi hãy nhanh chóng đi chọn thứ mà mình thích!
Vừa nói xong, không khí trở nên im lặng, tám mươi đứa trẻ phía dưới nhìn nhau rồi nhìn sang phụ mẫu mình.
Phụ mẫu bọn chúng nhìn nhi tử mình gật đầu một cái thì có một bé trai mạnh dạng bước ra khỏi hàng chạy thẳng tới bức tượng một người mặc giáp, tay cầm kiếm chỉ lên trời, đây chính là tương lai muốn làm Võ Giả.
Một người rồi lại một người tách nhóm ra chạy đi như ong vỡ tổ, nhanh chóng có bốn mươi đứa trẻ cả nam lẫn nữ đứng dưới chân bước tượng Võ Giả.
Mười đứa trẻ đứng dưới chân bức tượng tu Tiên, hai mươi đứa trẻ thì đến dưới chân bức tượng Luyện Đan, mười đứa trẻ cuối cùng thì chọn làm Y Sư!
Do tám mươi đứa trẻ này chỉ chọn có bốn môn nên chỉ có bốn người đứng ra làm giảng sư, Tiểu Vũ thì dạy về Tu Tiên và Võ Giả, Tháp Lão dạy những đứa trẻ muốn làm Y Sư để giúp người, Huyền Lão và Vu Lão thì đứng ra chỉ dạy về Đan Sư.
Cơ Nguyệt và những người còn lại thì hoàn toàn khỏe hơn, hiện tại vẫn chưa có người nên không có bận rộn.
Tiểu Vũ bước chân đến giữa hai bức tượng Tu Tiên và Võ Giả nhìn sang những đứa trẻ hai bên nói:
- Ta sẽ là giảng sư chính thức chỉ dạy cho các ngươi về Võ Giả và Tu Tiên, nếu tương lai ai có thể rút được thanh Phong Thần Kiếm thì ta sẽ đích thân dạy lại môn tuyệt kỹ của mình!
Hắn đã biết thuộc tính của Phong Thần Kiếm, nó là Phong hệ mà hắn cũng mạnh nhất về Phong hệ nên muốn tìm một đệ tử truyền lại tuyệt kỹ của mình.
Hắn bối hai tay sau lưng, bước tới vài bước tới gần bức tượng Võ Giả rồi nhìn xuống dưới nói:
- Đầu tiên ta sẽ nói về Võ Giả trước! Con đường làm võ giả vô cùng gian nan, không phải ai cũng có thể đi tới cuối con đường mà mình đã chọn, điều này các ngươi hẳn đã hiểu. Vậy chúng ta phải hỏi, làm Võ Giả để làm gì? Trong các ngươi hãy thử cho ta một câu trả lời xem!
- Con muốn làm Võ Giả để bảo vệ mình và bảo vệ người thân của mình, con không muốn nhìn thấy mẫu thân bị người ta ăn hiếp!
Một đứa bé trai gan dạ lên tiếng, nghe xong hắn gật đầu nhẹ rồi nhìn xuống phía dưới tiếp.
- Con muốn làm Võ Giả để đánh những tên tiểu nhân xấu xa ngoài kia, cho bọn chúng biết nữ nhi không phải dễ ăn hiếp!
Lúc này một bé gái khác lại lên tiếng, hắn hoàn toàn tiếp thu hết thẩy ý kiến của những đứa trẻ.
- Con muốn làm Võ Giả để...
Liên tục nhiều đứa trẻ khác nói lên nguyện vọng của chính mình cho hắn và phụ mẫu mình cùng nghe, tất cả phụ huynh của đám trẻ này khi nghe chính con mình nói như vậy thì không khỏi gật đầu tán thành.
- Đúng vậy, làm Võ Giả trước hết là bảo vệ chính bản thân mình, sau đó tới người thân, nếu bản thân còn không tự bảo vệ được thì nói tới người thân làm gì! Khi đã xong hai mục đích đó thì dẹp loạn bọn xấu xa tà ác, chứ không phải làm Võ Giả để đi ăn hiếp người khác, làm chuyện tán tận lương tâm thì đó mới là một võ giả chân chính!
- Nếu người nào dám làm trái lại những gì mình đã nói thì ta sẽ trực tiếp phế đi các ngươi rồi trả về cho người nhà!
Tiểu Vũ âm lãnh nhìn sang đám trẻ phía dưới làm cho bọn chúng sợ đến run người, nhưng sau đó bốn mươi đứa trẻ cắn răng nhìn thẳng vào hắn cố gắn tỏa ra khí thế không sợ hãi.
- Tốt Tốt Tốt! Như vậy mới đáng làm võ giả! Để làm một võ giả thì trước tiên phải có Võ Mạch, võ mạch càng cao thì thiên phú để tu luyện sẽ càng nhanh. Vậy trong các ngươi ai đã khai mở võ mạch thì đứng ra một bên cho ta thấy!
Lúc này, trong bốn mươi đứa trẻ chỉ có bốn người đứng ra một bên tượng trưng cho mình đã khai mở võ mạch, đó là hai trai hai gái.
- Các ngươi tự nói tên và võ mạch của mình ra cho ta nghe xem?
Tiểu Vũ quét mắt nhìn sang bốn đứa trẻ hỏi.
- Con là Lăng Tiên, năm nay mười tuổi, đã mở ra Huyền Cấp hạ phẩm võ mạch!
- Con là Tôn Thiên Hương, năm nay chín tuổi rưỡi, đã mở ra Hoàng Cấp thượng phẩm võ mạch!
- Con là Thanh Y, năm nay chín tuổi rưỡi, đã mở ra Hoàng Cấp trung phẩm võ mạch!
- Con là Cao Thanh Thiên, năm nay mười tuổi, đã mở ra Huyền Cấp trung phẩm võ mạch!
Bốn đứa bé phía dưới liền mạnh dạng nói ra võ mạch của chính mình cho tất cả mọi người cùng nghe, 36 đứa trẻ còn lại thì nhìn bốn đứa trẻ này với ánh mắt ngưởng mộ.
- Hoàng Cấp! Huyền Cấp! Xem như còn thấp lắm!
Tiểu Vũ trầm tư nói ra một câu để cho tất cả mọi người đều phải đỏ mặt, câu nói này làm cho không ít người cảm thấy thất vọng.
- Vậy để ta xem huyết mạch giúp các ngươi vậy!
Tiểu Vũ không nhìn bốn đứa trẻ kia mà nhìn vào những đứa trẻ còn lại, hai tay bắt pháp quyết, hai mắt hắn liền phát ra ánh sáng bạch quang, Thiên Nhãn Thuật thi triển xong liền đi lại từng đứa trẻ nhìn vào dò xét võ mạch.
- Ngươi là Huyền Cấp trung phẩm võ mạch!
- Ngươi là Hoàng Cấp thượng phẩm võ mạch!
- Còn ngươi là Địa Cấp hạ phẩm võ mạch!
- Còn ngươi không có võ mạch!
...
Nhanh chóng 36 đứa trẻ còn lại cũng biết võ mạch của mình, có người không có võ mạch thì vô cùng vui mừng, người nào được võ mạch cao cấp thì không khỏi kinh hỉ.
Tiểu Vũ đứng im lặng quan sát biểu tình của những đứa trẻ một chút, thì thấy những người đạt được võ mạch cao thì bắt đầu có dấu hiệu cao ngạo. Hắn đành lắc đầu nói:
- Ai... Các ngươi nên nhớ trong đây không có phân cấp bậc, cho dù ngươi là Thiên Cấp võ mạch hay không có võ mạch thì trước mặt ta cũng đều như nhau mà thôi! Võ Mạch tuy quan trọng nhưng nó không phải thứ quyết định tất cả, võ mạch cao thì tu luyện trong mười ngày hoàn thành, võ mạch thấp thì hai mươi ngày cũng hoàn thành, ăn thua là các ngươi có quyết tâm hay không thôi!
- Cũng đừng khinh thường người khác, hôm nay cười người hôm sau người cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.