Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 265: Luyện Đan Các




- Gia tộc đại ca không ngờ cường đại như vậy nha, đến mấy loại đan dược trân quý như vậy mà cũng có!
Liễu Dương Thiên cười hiếp mắt, lần này gặp được đại ca thì xem như đã đi được hơn nữa đoạn đường rồi.
- Ha ha, đệ cứ nói đùa, ba loại đan dược này là do một vị cao nhân thần bí ủy thác Trần gia chúng ta tiến hành đấu giá, chứ không phải Trần gia ta luyện chế ra được!
Tiểu Vũ khẽ cười, cũng không có nhận gia tộc mình là người luyện đan này, dù sao thì cẩn thận chút vẫn hay hơn.
- Không ngờ gia tộc tiểu hữu lại may mắn như thế! Được một vị cao thủ luyện đan ủy thác bán đấu giá, chứ bình thường ít ai được làm bạn hữu với những người như vậy lắm!
Lúc này gia gia của Liễu Dương Thiên cũng lên tiếng, trong lời nói xem ra có phần hâm mộ Trần gia này rất nhiều, nếu mà vị đan sư này ủy thác cho gia tộc họ thì tốt biết mấy.
- Liễu tiền bối nói đùa rồi, đó cũng chỉ là gia tộc có chút may mắn mà thôi, nếu không cũng không có cửa mà được ủy thác, nào, đều mời ngồi.
Tiểu Vũ cũng làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, mời hai người vào chỗ ngồi. Bất quá gã cũng không biểu hiện ra nhiệt tình quá phận, chỉ là cùng bọn họ ngang hàng tương giao.
- Thứ cho tiểu đệ đường đột, lần này tiểu đệ đến đây cũng là vì ba loại đan dược kia mà đến, muốn hướng Vũ đại ca xác nhận thoáng một phát, việc này phải chăng là sự thật?
Sau khi tất cả ngồi xuống, Liễu Dương Thiên gãi đầu ngại ngùng hỏi, tuy gia tộc cũng đã xác nhận rồi nhưng mà hỏi trực tiếp cho chắc ăn, nếu không lại ăn dưa bở đi về thì nhục lắm.
- Đúng vậy, gia tộc tiểu hữu tuyên truyền lớn như vậy, nếu như đến lúc đó cầm không ra ba loại đan dược kia, như vậy sẽ có rất nhiều người không muốn buông tha ngươi đâu đấy!
Lúc này Liễu Minh Khương lắc đầu cười lớn, nhưng cũng không cho rằng lời đồn đại kia là giả, có gia tộc nào mà điên như thế cơ chứ.
- Việc này tự nhiên là thật!
Tiểu Vũ khẽ cười nói:
- Nếu như thật sự không có ba loại đan kia thì chúng ta không dám đi đùa mọi người, bất quá ta thấy tiền bối đã sớm đột phá đến Tiên Thiên Cảnh, ta xem ba loại đan dược này không có tác dụng lớn nha.
- Không dối gạt Vũ đại ca, lần này đệ cùng gia gia từ xa đến đây cũng chính là vì những đan dược đó, đệ hiện tại đã là Tụ Khí Cảnh tầng chín, cần một ít đan dược đó để đột phá lên cảnh giới tiếp theo.
- Nghe công dụng của đan dược đó quả thật nghịch thiên, đệ vừa nghe nói qua cũng đứng ngồi không yên, mà lúc này đệ đang cần cho nên mới đến muốn cầu ba loại đan dược đó. Đương nhiên, phương diện giá tiền, tất nhiên sẽ để cho đại ca thoả mãn.
Chuyện này Liễu Minh Khương cảm thấy mình nói không tiện, tốt nhất là cứ để cháu trai mình nói là tốt nhất.
- Ha ha, nếu đệ đã mở miệng cầu đan, chuyện này tự nhiên không có vấn đề! Ta sẽ nói giúp với vị cao nhân kia cho đệ!
Tiểu Vũ gật đầu nói, hắn biết rõ Liễu gia ở Hòa Bình Thành không phải là nghèo, nhưng mà vì lần này đan dược có hạng nên cũng bỏ mặt mũi ra cầu xin trước, sợ đến lúc đó lại bị người khác cướp khỏi tay.
Mà đám người này cũng không phải người xấu gì, thôi thì lấy thêm mối quan hệ vậy.
- Như vậy đa tạ Vũ đại ca rồi, nói thật hôm nay đến đây đệ cũng không biết có thể mua được đan dược này, nhưng lần này có đại ca chủ trì thì đệ quả thật rất vui.
Liễu Dương Thiên nghe Tiểu Vũ đồng ý thì vô cùng vui mừng, xem như lần này đến là không có phí tâm cơ rồi.
- Vào đi, có chuyện gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});Mà vào lúc này, một thành viên hộ vệ của Trần gia xuất hiện ở ngoài cửa, tựa hồ là có việc muốn bẩm báo.
- Báo cáo Vũ thiếu gia, bên ngoài có người của Luyện Đan Các ở Hòa Bình Thành đến muốn cầu kiến...
Hộ vệ kia bước nhanh đến, cung kính nói.
- Người của Luyện Đan Các?
Sắc mặt Tiểu Vũ cùng hai ông cháu Liễu gia cũng có chút ngưng trọng, không biết người của Luyện Đan Các muốn tới đây làm gì, vì người của Luyện Đan Các không thiếu đan dược.
- Ha ha, xem ra việc quý tộc cử hành đấu giá đan dược lần này, lực ảnh hưởng khá lớn, ngay cả Luyện Đan Các cũng đến bái kiến rồi.
Lúc này Liễu Minh Khương cũng cười nói:
- Xem ra lần này bọn họ tới đây hẳn cũng tám chín phần là vì đan dược mà đến, chứ bình thường có thỉnh chắc gì họ đã đến.
Tiểu Vũ thầm nói, bất quá, những người của Luyện Đan Các đối với hắn thì cũng không có tác dụng gì nhiều, cùng lắm thì hiện tại cũng chỉ cung cấp dược liệu cho hắn là cùng.
Còn mà cung cấp đan dược cho hắn thì không có cửa đâu!
Liễu Dương Thiên nghe đến vấn đề tế nhị này cũng rất có phong độ mà nhìn Tiểu Vũ hỏi:
- Vũ đại ca, không biết chúng ta có cần lảng tránh thoáng một chút hay không?
- Không cần, mọi người cứ an tọa, không cần phải lãng tránh, cứ ngồi bình thường ở nơi này là được!
Tiểu Vũ khẽ cười nói, trong lời nói mang theo khôi hài mà không mất khí độ. Sau đó hắn để cho người dẫn người của Luyện Đan Các đi vào.
Một lát sau, liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, Tiểu Vũ liền đứng dậy nghênh đón, tuy hắn không có quan hệ gì với Luyện Đan Các nhưng mà trước mắt cũng làm cho có lệ chút.
Rất nhanh, người tới liền xuất hiện ở trước cửa phòng tiếp khách, Tiểu Vũ xem xét, người đến có hai người, trong đó một người là trung niên mặc áo bào tím, còn người kia là một lão nhân, tuổi tác xem chừng cũng cở gia gia hắn.
Hai người này, trung niên chính là Tần Hạo Dương, còn lão nhân kia chính là Lữ Trung Thiên. Hai người này chính là người đứng đầu của Luyện Đan Các tại Hòa Bình Thành.
- Khó có khi được người của Luyện Đan Các ghé thăm, vãn bối không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội!
Tiểu Vũ liền đi ra phía trước chắp tay nói, trong lời nói vô cùng khách khí kèm theo vài phần lễ nghĩa.
- Ha ha, không cần khách khí như thế, ta cũng đến xin làm phiền quý tộc thoáng một chút!
Tần Hạo Dương ngược lại là lộ ra cực kỳ phong độ nói, sau đó hắn nhìn thấy bọn người Liễu Dương Thiên, cũng không khỏi hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức cũng cười nói:
- Ồ? Không ngờ ở nơi này còn gặp hai vị, đúng là thật tình cờ mà!
- Ha ha, quả thật là tình cờ!
Liễu Minh Khương cũng đứng dậy chào đoán hai người kia, dù sao thì mình cũng còn phải dựa vào hai người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.