Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 249: Bốn câu thơ của thiên lung




Mọi người thổn thức không dứt, thế sự khó lường, bây giờ Trương gia đã bị tiêu diệt, mọi người lại có cuộc sống an bình như lúc trước. 
* * * 
Phủ Trần gia! 
Từ ngoài cửa thư phòng của Trần Thiên Hàn, một tên tộc nhân chạy vào thông báo: 
- Tộc trưởng, có năm mươi tộc nhân đã chết, còn về phần kiến trúc của phủ cũng đã bị phá hủy nặng nề. 
- ... 
Trần Thiên Hàn sau khi nghe vậy thì trong nhất thời không lên tiếng, tay vuốt chòm râu của mình suy nghĩ một lát mới lên tiếng, nói: 
- Ngươi cho người đem thi thể bọn họ đến chỗ của tổ tiên an tán thật tốt vào, sau đó đưa cho mỗi người thân của họ năm mươi ngàn kim tệ, xem như để an ủi bọn họ! 
Hiện tại kinh phí trong gia tộc là vô cùng hạn hẹp nên cũng chỉ có thể cung ứng cho bọn họ bao nhiêu mà thôi, còn chỗ an tán của tổ tiên không phải muốn được ở chỗ đó là dễ vì đó chính là nơi vô cùng danh dự. (ý nói những người có công lớn khi mất mới được chôn cất ở đó). 
- Gia gia! 
Lúc này Tiểu Vũ bước ngoài cửa đi vào, nhìn thấy gia gia mình thì hắn gọi một tiếng. 
- Tiểu Vũ, con tìm ta có chuyện gì? 
- Trong đây là Huyết Dương Đan, là đan dược chuyên dùng để chữa thương, chúng có công dụng chữa thương rất tốt, gia gia hãy cho người phát cho mỗi người một khỏa, trong vòng một canh giờ vết thương sẽ dần lành lại. 
Gã để một cái túi trữ vật lên trên bàn, do đan dược không đủ dùng cho tộc nhân nên hắn chạy vào tháp, vơ vét hết dược liệu sau đó đem ra nhờ nhị lão luyện đan, nhưng xem ra vẫn còn thiếu rất nhiều.
- Ha ha, đan dược trị thương sao, những loại đan dược này gia tộc chúng ta có nhiều lắm! 
Trần Thiên Hàn biết lòng tốt của đứa cháu mình, lão chỉ cười cười sau đó thuận tay cầm túi trữ vật lên, lấy ra một khỏa đan dược liền chau mày, hỏi. 
- Đây...đây là nhị phẩm đan dược? 
- Đúng vậy gia gia, đây chính là đan dược nhị phẩm do Huyền Lão và Vu Lão luyện ra, chúng có công dụng chữa thương rất tốt! 
Hắn cười giải thích với gia gia mình, hắn biết thế nào gia gia mình cũng ngạc nhiên vì hắn có trong tay nhị phẩm đan dược. 
- Tốt, ta sẽ cho người đi phát đan dược này! 
Trần Thiên Hàn khi biết là đan dược cao cấp thì cũng không từ chối, hiện tại cần nhất chính là chữa thương cho mọi người, như vậy mới nhanh chóng cũng cố lại gia thế. 
- Ngươi đem những đan dược này phát cho mọi người đi! 
Lão quay sang đưa túi trữ vật cho tên tộc nhân. 
Gia gia hắn biết những đan dược này vô cùng trân quý, lúc trước gia tộc hắn cũng không có khả năng có được, nhưng lần này thì lại khác, nên muốn đi cảm tạ một chút. 
- Lát nữa con phải dẫn ta đi đến cảm tạ mấy lão nhân đó mới được! 
- Dạ! 
Hắn chỉ gật đầu, mọi chuyện đã ổn nên hắn cũng trở về phòng của mình tu luyện, mấy ngày hôm nay hắn cảm nhận chính mình cho chút muốn đột phá. 
Về đến phòng hắn lấy Nguyên Tinh ra xếp thành vòng tròn rồi ngồi vào đó hấp thu. 
* * * 
Màn đêm dần buông xuống, ông mặt trời cũng đã đi vào giấc ngủ, mọi người cũng dần đốt đèn khắp nơi. 
Tuy rằng còn một lượng nhỏ người đang quét dọn chiến trường và cảnh giới xung quanh, nhưng đại bộ phận đều đã quay về gia tộc. 
Lúc này ở dưới võ đài trong Trần gia, cơ hồ tất cả tộc nhân đều tụ tập lại đây. 
- Đầu tiên ta cảm thấy thương tiếc vì những tộc nhân đã hy sinh, họ đã dùng huyết nhục của mình để bảo vệ vinh quang cho gia tộc! Trần Thiên Hàn ta trước tiên kính họ một ly!
Trên đài cao, Trần Thiên Hàn nâng chén lên trời, thần sắc nghiêm túc nói, sau khi nói xong liền đổ rượu xuống đất. 
Vào lúc đó, tất cả tộc nhân đều tự giác trầm mặt. 
- Hôm nay, chúng ta thành công bảo vệ an nguy của Trần gia nên chén tiếp theo này là tự kính chúng ta! 
Trần Thiên Hàn lại rót một chén rượu, lần nữa cao giọng nói: 
- Người chết cũng đã chết, kẻ sống nên kế thừa ý chí người đã chết đi, tất cả tộc nhân Trần gia chúng ta nhất định phải không ngừng phấn đấu, cùng nhau khai sáng làm cho Trần gia càng thêm huy hoàng! 
Tiểu Vũ ở một bên nghe những lời nói hùng hồn này, trong nội tâm cũng không nhịn được có chút xúc động. Trên thực tế, lòng trung thành của hắn đối với gia tộc cũng không có bao nhiêu, nhưng đối với người thân thì lại rất tốt. 
Nhìn thấy những tộc nhân cùng người thân của mình đã khỏi vết thương thì hắn cũng có chút vui vui trong người. 
- Không ngừng phấn đấu! 
Một số tộc nhân phía dưới la lớn, rất nhanh liền được nhiều người reo hò theo. 
- Lão tam, lần này ngươi đi ra ngoài xem ra cũng học được nhiều thứ nha! 
Đang mãi mê đuổi theo dòng suy nghĩ của mình, thì bất chợ bên tai hắn có một giọng nói vang lên, người này chính là một trong hai vị đại ca của hắn Trần Hạc. 
- Nhị ca, đại ca đâu rồi, sao không đến cùng huynh? 
Đây chính là cách xưng hô quen thuộc của hắn, trong ba người thì hắn là người nhỏ tuổi nhất, lúc trước thường được các vị đại ca của mình che chở. 
- Ha ha, đại ca ngươi đang bận bịu bên một số cửa hàng nên hiện tại vẫn chưa có thời gian rảnh đến chơi với ngươi, mà nghe nói ngươi đã có thê tử rồi sao, ha ha... 
Nhị ca Trần Hạc của hắn cười lớn vỗ vỗ vai đệ đệ mình, hắn cũng không ngờ đệ đệ mình lù lù như vậy mà đâm chết voi chứ chả đùa. 
- Ha ha, nhị ca quá khen rồi, sao nhị ca không tìm một người nào đó cho đệ có tẩu tẩu đi. 
Hắn nhe răng cười nói, trong đó có phần châm trọc cùng vui đùa. 
- Sẽ mau thôi, mau thôi, khi đó ngươi phải đến uống rựu mừng của nhị ca đó, ha ha... 
Hai huynh đệ ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi mọi người dần tiêu tán hết thì hai người mới đứng dậy rời khỏi. 
Còn gia gia hắn thì đi đến Từ Đường để tế tổ, thầm cảm tạ tổ tiên đã phù hộ cho gia tộc. 
* * * 
Trong một biệt viện của Trần gia, cây xanh rậm rạp, ưu nhã mà có chút vắng vẻ. Nhà cửa như vậy ở trong quần thể trang viên thật không lộ vẻ có quá nhiều chỗ đặc biệt, nhưng tại đây chính là nơi dùng bửa của Trần gia. 
Lúc này, gia chủ Trần Thiên Hàn đang cùng mấy vị trưởng lão, kế bên là những người của Tiểu Vũ, nào là Vương Khải Hoàng, Huyền Lão, Tháp Lão... 
Mọi người ngồi vây quanh một cái bàn tròn thật lớn, trên bàn cũng có bày biện rất nhiều món ăn ngon, nhưng ngạc nhiên thây đó toàn là đồ chay, đây chính là những món ăn do Cơ Nguyệt cùng với Hàn Nguyệt, Hàn Diệc Dao và Vương Trữ Huyên làm ra. 
Một số người thì nghi ngờ nhưng cũng không nói năng gì, những người đã nấu những món này thì chỉ cười cười chứ không giải thích, Tiểu Vũ cùng Trần Vũ ngồi kế nhau, kế bên hắn chính là Cơ Nguyệt. 
- Tại sao những món này lại là đồ chay vậy? 
Đại trưởng lão Trần Khiếu Thiên không hiểu nên lên tiếng, nhìn sang mọi người hỏi, bình thường thì những món chay như thế này ăn rất ngán, không có một chút ngon miệng nào, nhưng hôm nay đãi khách mà lại làm món này làm lão cảm thấy khó hiểu. 
- Máu thịt thảm thê đủ vị ngon! 
- Chung quy thống khổ, hận khó bày! 
- Thử hỏi, nếu mình nơi chốn ấy! 
- Ai dám tự thân cắt thịt mình? 
Cơ Nguyệt mỉm cười nhìn sang mọi người đọc bốn câu thơ sau, tuy chỉ là bốn câu thơ ngắn gọn nhưng lại vô cùng xúc tích và đầy đủ ý nghĩa trong nó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.