Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 242: Tam đại gia tộc hợp lực




Trương Nộ Lãng cười lạnh, thong dong đưa tay phải ra, lòng bàn tay xuất hiện một ít đan dược màu đen. 
- Nếu như mỗi người các ngươi ăn vào viên đan dược này thì ta bảo đảm các ngươi bình yên vô sự! 
Đan dược màu đen này chính là độc dược mà hắn dùng để khống chế người khác làm việc cho mình, với lại hắn không muốn tận diệt hết đám người Trần gia là vì muốn lấy những tên này để đi khai thác mỏ quặng cho mình. 
Như vậy thì một công đôi chuyện, đối với hắn là vô cùng có lợi! 
- Trương Nộ Lãng, ngươi đừng mong người Trần gia chúng ta sẽ làm tay sai cho ngươi, đây tuyệt đối là không có khả năng, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa! 
Trần Thiên Hàn giận đến cả người phát run, một khi ăn đan dược kia thì mỗi tháng phải có giải dược nếu không là sống không bằng chết, người thường như họ đơn nhiên là không biết cách điều chế giải dược. 
Mà người Trần gia bị Trương gia chèn ép nhiều năm như vậy, người thân đều bị bọn chúng làm hại, thù hận còn chưa hết chứ mà làm tay sai cho chúng, đúng là nực cười. 
Sắc mặt Trương Nộ Lãng lạnh lẻo, nặng nề hừ lạnh một tiếng nói: 
- Ta không tin Trần gia các ngươi thật cũng không sợ chết, tất cả người Trần gia nghe cho ta, nếu có người đi tới ăn đan dược trong tay của ta, tương lai đi theo ta thì sẽ được vinh hoa phú quý, còn nếu không ăn đan dược vậy thì các ngươi tự biết hậu quả! 
- Nếu có người nguyện ý làm tay sai cho Trương Nộ Lãng, Trần Thiên Hàn ta tuyệt không ngăn cản, bất quá ăn đan dược kia, liền bị Trần gia trục xuất khỏi gia tộc, không còn là người Trần gia ta, liệt tổ liệt tông ở trên cao nhìn xuống thì Trần gia ta không cần loại nhu nhược như vậy! 
Trần Thiên Hàn thấy Trương Nộ Lãng hiếp bức một đám tộc nhân, hữu khí tức giận lên tiếng. 
Một giây, hai giây, ba giây... 
Trước đây Trần gia cũng đã trải qua nhiều tai nạn như vậy, những người có dị tâm sớm đã từ giả rời đi khỏi gia tộc, nên đa số những người còn ở lại đều nguyện ý chết ở Trần gia! 
Nhìn thấy Trần gia có nhiều tộc nhân như vậy nhưng không ai tiến lên dù chỉ một bước, làm cho sắc mặt Trương Nộ Lãng càng ngày càng khó coi. 
Thấy những tộc nhân dễ thân khả kính này, Trần Thiên Hàn hốc mắt đỏ lên, hắng giọng cười to, hào khí xung thiên, nói: 
- Hôm nay Trần Thiên Hàn ta cho dù chết trận ở Trần gia, cũng coi như chết có ý nghĩa! 
Những năm này, hắn đã vì gia tộc mà đã dốc hết tâm quyết để giúp gia tộc phát triển, hiện tại có một đám tộc nhân như vậy, bây giờ suy nghĩ lại, chính mình vất vả cực nhọc cũng là đáng giá, nhân sinh như thế, còn có đòi hỏi gì? 
Nghe được Diệp Chiến Thiên nói, Trương Nộ Lãng rất nhanh siết quả đấm, cả giận nói: 
- Một đám không vô tri! Tất cả người Trương gia ta nghe lệnh, bắt giữ tất cả người của Trần gia cho ta, ai phản kháng giết! 
Tộc nhân cùng thị vệ của Trương gia nghe được hiệu lệnh lền phần phật xông tới, đao kiếm đâm thẳng về phía trước, tản ra uy thế khiếp người. 
- Giết! 
Mọi người Trần gia tộc cũng phát ra rống giận trầm thấp, hướng tộc nhân Trương gia xông tới. 
Đây chính là một trận đánh cuối cùng của Trần gia, bọn họ nguyện ý dùng máu tươi để tế luyện cho nơi đã dưỡng dục ra bọn họ. 
Dù chết cũng không tiếc nuối! 
Rầm rầm rầm... 
Một cuộc hỗn chiến bắt đầu diễn ra kịch liệt, song phương binh đao gặp nhau, khắp nơi đều là tiếng chém giết. 
Trương Nộ Lãng không ngừng tỏ ra uy áp của mình làm cho tộc nhân Trần gia trở nên khó khăn, nhưng bọn họ vẫn cố gắn chóng chọi lại. 
Hai trưởng lão của Trần gia thì nghênh chiến với trưởng lão của Trương gia, nhưng mà cường giả của Trương gia lại nhiều hơn nên hai trưởng lão nhanh chóng rơi xuống hạ phong. 
Trần Thiên Hàn thấy vậy liền xông vào chiến đấu, hai chân dậm đất nhảy lên trên không, đánh một chưởng cách không vào đám người Ngưu Bôn đang đứng, một chưởng của Trần Thiên Hàn vừa mới tới gần thì đám người Ngưu Bôn chỉ nhẹ nhàng phất tay là đánh tan được. 
- Ngoan cố! 
Trương Nộ Lãng cười lạnh, bay lên trên không, chân khí thôi động xung quanh tay đánh một chưởng vào người Trần Thiên Hàn.
Thấy vậy gia gia Trần Vũ liền thôi động chân khí tụ lại cánh tay của mình, hai chưởng chạm nhau liền nghe một tiếng “oanh” thật lớn. 
Phụt! 
Trần Thiên Hàn bị đánh bay ra xa, người đập mạnh vào bức tường, máu tươi từ trong miệng trào ra, tuy chỉ chên nhau một chút nhưng không phải là chuyện nhỏ. 
Lúc này bên ngoài Trần gia lại ùa vào hai đám người, bọn họ xông vào như lũ tràn, nhóm người này chính là Đổng gia và Vương gia, bọn họ biết nếu mình không giúp đỡ thì gia tộc tiếp theo bị diệt chính là mình, mà bọn họ cũng đã an bài cho tộc nhân rồi, nếu có tử chiến cũng không sao. 
- Hôm nay Vương gia ta quyết chiến với Trương gia các ngươi! 
Vương Mạc cầm binh khí hét lớn xông lên, một đám tộc nhân sau lưng nhanh chóng ùa vào chém giết đám người Trương gia. 
- Đổng gia ta sẽ quyết tâm tiêu diệt Trương gia các ngươi, lấy lại an bình cho Nam Lĩnh Thành! 
Thành chủ Đổng Thanh Phong cũng dẫn theo nhiều người vào xông chiến đấu. 
Vương Mạc cùng Đổng Thanh Phong liếc mắt nhìn xung quanh thấy Trần Thiên Hàn đang bị trọng thương liền nhanh chóng chạy lại đỡ lão lên. 
- Lão Hàn, ngươi còn chiến đấu được nữa chứ! 
Vương Mạc đúc cho Trần Thiên Hàn một khỏa đan dược, trầm giọng hỏi. 
- Khà khà, ta tuy già nhưng cũng không thua lão già ngươi đâu! 
Trần Thiên Hàn đứng dậy, sau khi ăn đan dược chữa thương vào thì thấy mình đã đỡ hơn một chút. 
Các trưởng lão của ba gia tộc liền hợp sức lại với nhau, không ngừng đánh lui được cao thủ của Trương gia, người của Trương gia dần dần rơi vào thế hạ phong. 
- Trương Nộ Lãng, ngươi nghĩ chỉ mình ngươi đạt được Hóa Khí Cảnh sao? 
Đổng Thanh Phong cười lạnh, đánh một chưởng về phía Trương Nộ Lãng, song phương va chạm làm kình khí đánh sang bốn phương tám hướng, hai luồng năng lượng mạnh va chạm vào nhau tạo ra một vụ nổ lớn. 
Hai người liền bị đánh lui về phía sau vài bước chân, chứng bỏ thực lực hai bên kẻ tám lạng người nửa cân. 
- Để chúng ta tới giúp sức! 
Vương Mạc cùng với Trần Thiên Hàn đồng loạt lên tiếng, ba người kết hợp với nhau đánh tới người Trương Nộ Lãng. 
Phành! 
Trương Nộ Lãng liền bị đánh lui về sau mười bước, khóe miệng cũng có chút máu tươi chảy ra, tuy hắn làm Hóa Khí Cảnh nhưng ba người kia hợp lực lại thì mạnh hơn rất nhiều. 
- Các ngươi nghĩ mình sẽ thắng sao, ha ha ha! 
Lấy tay lau nhẹ khóe miệng, Trương Nộ Lãng ngước mắt nhìn xung quanh, hiện tại lợi thế đã nghiêng về phía ba đại gia tộc, người của Trương gia đang bị ép lại càng nhiều, tiếng cười tự đại của hắn vang lên khắp nơi. 
Lúc này Trương Nộ Lãng không có một chút lo lắng, mà nhìn sang đám người Hắc La Tông, khơm người nói: 
- Đến lúc phải nhờ các vị ra tay tương trợ rồi! 
Ngưu Bôn gật đầu, từ dưới đất bay lên không trung, lạnh lùng liếc mắt nhìn sang tất cả mọi người nhếch miệng cười nhạt, hắn đã là Khí Tông đỉnh phong thì những tên này đều là kiến hôi mà thôi. 
- Đúng là một lũ không biết sống chết! 
Ngưu Bôn cùng ba người đồng loạt bay lên trên không, lăng không phi hành, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống đám người phía dưới. 
- Lăng không phi hành, cường giả Khí Tông! 
Đổng Thanh Phong nhìn thấy cảnh tượng này thì thốt lên, hiện tại xem ra đã biết kết quả của trận chiến này như thế nào rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.