Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 228: Tay nghề tốt




Mùi thơm càng ngày càng đậm, mỡ lợn chảy ra càng nhiều, cả người lợn rừng càng ngày càng thơm, trong mùi thơm cũng có hương vị của lá Diệp Hương tỏa ra xen lẫn cùng một chỗ, quả thực rất hấp dẫn, ngửi được vị thịt, mọi người đã ứa nước miếng. 
- Thơm quá! 
Huyền Lão nhịn không được nuốt nước miếng, hương thơm này quả thật là quá mê người rồi. 
- Tiểu Vũ, lợn rừng đã chín chưa? 
Vu Lão nuốt nước miếng một cái, vốn với cảnh giới của lão cho dù mấy tháng không ăn cái gì cũng không sao, nhưng mà mùi thơm của thịt lại khơi dậy cơn thèm ăn của lão. 
- Còn chưa chín, nhất định phải chờ mỡ lợn chảy ra toàn bộ mới được, nếu không sẽ như nhai cỏ vậy! 
Tiểu Vũ mỉm cười nhìn sang mọi người lắc đầu nói, loại thịt này nếu có quá nhiều mỡ, hương vị sẽ giảm đi rất nhiều. 
Còn Trần Vũ thì không quan tâm nhiều lắm vì hắn biết thịt này nướng xong ăn ngon như thế nào, với lại chắc chắn sẽ có phần của hắn thôi! 
Sau một lúc con lợn đã rút nhỏ một phần năm, mùi thơm vô cùng nồng đậm của thịt tỏa ra, mùi thơm phiêu tán làm mọi người lại thèm chảy nước miếng, màu sắc cả đầu lợn rừng này biến thành màu vàng, nhìn qua rất mê người. 
Lúc này Tiểu Vũ cũng nuốt nước miếng, hôm nay ăn thịt lợn rừng hoang dại thật sự là quá tốt, những người khác không phải ai muốn ăn cũng ăn được. 
- Xong rồi! Vu Lão, Huyền Lão, hai người nếm thử xem! 
Tiểu Vũ xé một chân trước của con lợn đưa qua cho Vu Lão, mùi thơm của thịt tràn ngập bay theo khí nóng, làm cho không người nào có thể cự tuyệt, chân trước lấy cho Vu Lão, sau đó lấy thêm một chân cho Huyền Lão cùng Trần Vũ. 
- Tốt, ta nếm thử! 
Vu Lão sớm đã cưỡng không được, lông mi trắng nhảy lên, cầm lấy chân lợn, chẳng quan tâm bị phỏng mà há miệng gặm một cái. 
Thịt lợn nướng vừa vào miệng liền mang theo hương thơm, nhai một cái không tê răng, chất thịt dai mà không nát, một ngụm cắn xuống còn có nước, hai mắt Vu Lão lập tức trợn tròn, nhịn không được nói: 
- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới ngươi còn có cái tài này, quả thật ăn rất ngon, rất ngon! 
Tiểu Vũ là ăn nhanh hất, cũng không chần chừ lấy thêm một cái đùi lớn trực tiếp dùng tay nắm xương sườn lên gặm, chỉ tội nghiệp Trần Vũ ngồi thổi phù phù cho nguội bớt sau đó mới dám ăn. 
Thịt vừa vào miệng lại đầy hương thơm, hương vị lại rất ngon, Tiểu Vũ cảm thấy tay nghề của mình cũng có tệ xuống nếu không quả thật là khó ăn. 
Tiểu Vũ mỉm cười, nguyên ngày chỉ ăn toàn là lương khô, bây giờ có thể ăn thịt nướng, quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. 
Còn phía Trần Vũ đơn nhiên là không khách khí, hắn ăn một cách ngon miệng vì lâu nay chưa có ăn thịt mà toàn ăn rau quả không à! 
Hương thơm của thịt nướng lan ra bốn phía, câu dẫn tới không ít dã thú mò tới đây, chưa đầy một khắc mà xung quanh đã tụ tập không ít dã thú, âm thanh dã thú vang lên không dứt, nhưng những dã thú này thấy có người thì không dám tới. 
- Đây tuyệt đối là mỹ vị, đã lâu rồi ta không được ăn ngon như vậy, thật thoải mái! 
Vu Lão ợ một cái, vỗ bụng thỏa mãn nói ra. 
- Đúng là mỹ vị, xem ra thời gian kế tiếp chúng ta thoải mái hơn nhiều rồi! 
Huyền Lão mỉm cười vuốt bụng mình nói. 
Lúc này tất cả mọi người ăn no bụng, cả đám miệng đầy mở đông, nhưng đều vui vẻ. 
- Tốt rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi! 
Vu Lão nói xong thì mọi người lấy nước ra rửa miệng, vệ sinh tay chân. 
Rửa tay trước nên Huyền Lão đi nhóm lửa cho mọi người, một ngọn lửa lớn bùng cháy lên, chiếu sáng một vùng không gian xung quanh. 
Nếu là ở trong U Minh Sơn Cốc lúc trước hắn sẽ không dám đốt lửa, nhưng bây giờ theo tu vi tăng lên hắn không một chút sợ hãi. 
Bốn người tụm lại nói chuyện đến gần khuya thì cũng ngừng đàm luận lại, hai lão thì nhắm mắt dưỡng thần. 
Lúc này Tiểu Vũ cũng thả Tiểu Bạch ra ngoài canh giữ, để cho mọi người có thêm an toàn. 
- Lại nữa hả! 
Hai lão phát hiện một con Thiên Lang lại đột ngột xuất hiện như tên nhóc kia thì không khỏi ngạc nhiên, bất quá cũng không có hỏi nhiều. 
Khí tức của Tiểu Bạch vừa phóng ra làm những dã thú khác không dám bén mạng đi lại gần, nếu không sẽ làm thức ăn ngon trong miệng của nó. 
Vừa ra ngoài nó liền truyền âm, vui mừng nói với Tiểu Vũ: 
- Cuối cùng cũng được đi ra ngoài, chủ nhân à, ta thấy ở trong nơi kia chán thật đấy, ngươi nên thường xuyên đem ta ra ngoài hóng mát mới phải! 
- Đem ngươi ra để ngươi đi phá làng phá xóm à? Mà ta công nhận trong đó chán thật, nếu được ta cũng không thu ngươi vào trong đó! 
- Được vậy thì quá tốt rồi, ha ha! 
Tiểu Bạch cười ha hả khi nghe nói nó không cần chui vào trong nơi đó thì vô cùng sản khoái, thấy vậy hắn cũng chỉ lắc đầu sau đó nói tiếp: 
- Ngươi ở đây canh giữ một chút, đừng để đám yêu thú với dã thú đi lại gần là được! 
- Chuyện nhỏ như con thỏ! 
Tiểu Bạch truyền âm, tự tinh vỗ ngực mình nói, chuyện này đối với nó quá là tầm thường. 
Nói xong Tiểu Bạch lại gần đống lửa nằm xuống, hai lão hé mắt đánh giá con Thiên Lang màu trắng này một chút thì biết là yêu thú cấp bốn thì cảm thấy vui mừng, nếu có nó canh giữ thì quá khỏe rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.