Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 213: Tặng đan




- Nhân cơ hội này ta cũng nói ra tên thật của mình cho hai lão biết, ta tên Trần Vũ chứ không phải Tiểu Vũ như mọi người nghĩ! 
Thấy hai người đã quyết định đi theo mình thì hắn cũng không giấu tên thật của mình mà nói ra cho hai lão biết rõ thân phận của mình. 
- Ha ha, nhưng ta thấy cái tên Tiểu Vũ đó hợp với ngươi hơn đấy! 
Nhị lão nghe hắn nói như vậy cũng chỉ cười cười rồi trả lời, chuyện này ngay từ đầu các lão đã biết rồi, làm gì có người nào họ “Tiểu” cơ chứ, cơ mà chuyện giấu thân phận này cũng tốt, xem ra hắn cũng có chút thông minh. 
Gã nghe vậy cũng chỉ cười trừ, ai muốn gọi như thế nào thì gọi, chuyện này hắn không quan tâm, miễn sao biết đó là hắn là được rồi. 
- Nếu nhị lão đã quyết định đi theo ta lăn lộn thì ta cũng có món quà nho nhỏ muốn tặng cho hai lão, đây xem như món quà ra mắt đi! 
Tiểu Vũ mỉm cười, lấy trong tháp ra một lọ màu lam, đây chính là Vương Cực Đan mà hắn luyện ra lúc trước, đến bây giờ cũng đã có tác dụng rồi, hắn đã tính đến chuyện này, nếu muốn đó ai giúp mình thì mình cũng phải cho họ lợi ích thật lớn, khi đó bọn họ khó cưỡng được lợi ích mà phản mình. 
Đây cũng được xem là một cách khôn khéo để giữ chân người khác, khi đó hắn chỉ sợ đuổi thì mọi người cũng không ai nguyện rời đi. 
- Đây là đan dược gì? 
Vu Lão cùng Huyền Lão nhìn chằm chằm vào lọ đan dược màu lam này, bọn họ mơ hồ cảm nhận được dược lực bên trong tỏa ra rất mạnh, tuy ngồi cách khá xa nhưng ngửi được liền làm cho tin thần nhị lão thoải mái. 
- Đây chính là Vương Cực Đan! 
Gã mỉm cười đặt lọ đan dược lên bàn, sau đó đẩy qua cho nhị lão xem xét. 
Vu Lão không chần chừ mà trực tiếp cầm lọ đan dược lên, mở nắp bình ra, một mùi đan dược nồng nặc gấp mười lần lúc chưa mở bình truyền ra, làm tinh thần bọn họ vô cùng hưng phấn như muốn đột phá, bất quá chuyện đột phá không phải dễ như vậy. 
Lấy ra một khỏa đan dược để xem xét, chỉ thấy đan dược này có màu lam nhàn nhạt, to bằng ngón cái, mà dược lực thì không hề nhẹ chút nào, thậm chí dược lực còn mạnh hơn Huyết Linh Đan gấp hai lần, chứng tỏ đây là đan dược rất trân quý. 
- Đây...Vương Cực Đan này...
- Vương Cực Đan này giúp cho võ giả Vương Cấp đỉnh phong sau khi phục dụng sẽ có tỷ lệ tám thành đột phá thành công Hoàng Cấp, nếu mà vì nguyên nhân gì đó mà đột phá thất bại thì cũng sẽ không có tổn hại gì! Nếu người chưa tới đỉnh phong phục dụng thì tác dụng sẽ giảm đi mười lần! 
Tiểu Vũ cắt ngang lời nói của Huyền Lão, mỉm cười giải thích cho hai người nghe, hiện tại đan dược này hắn chỉ có hai khỏa, những người xung quanh hắn cũng chẳng ai đang ở Vương Cấp mà nhị lão lại là Vương Cấp nên hắn mới lấy ra cho hai người. 
- Ngươi thật sự là muốn đem đan dược này cho chúng ta sao? 
Huyền Lão không nhịn được mà lên tiếng hỏi, đan dược này quả thật là quá trân quý, Vương Cực Đan này nghe tên là biết công dụng của nó, đây chính là đan dược cao cấp mà mấy đại tông môn cũng chưa chắc có được. 
Lúc trước cũng có một đại tông môn mời hai người họ về làm trưởng lão, cũng hứa sẽ giúp họ đột phá đến Hoàng Cấp và sẽ cho họ Vương Huyền Đan nhưng nghe nói đan đó cũng chỉ có thể giúp người ta có ba thành đột phá thành công, mà nếu khi đột phá thất bại thì tu vi sẽ thụt lùi về sau. 
Mặc khác, hai người bọn họ phải bị quản lý bởi tông môn đó, sai đâu là phải đánh đó! 
Tuy điều kiện cùng tài phú rất hấp dẫn, nhưng hai người họ vẫn lắc đầu không chấp nhận đầu quân cho một tông môn nào cả, vì bọn họ muốn tự do, không bị ai quản hạt, với lại nguyên nhân chính là muốn đi tìm đan phương của Huyết Linh Đan nên mới không chấp nhận. 
Nhưng hiện tại thì sao, tên tiểu tử này thì lại khác, cái giống đách gì cũng có, mà hơn hết còn có người chống lưng cho hắn, hơn nữa cũng không phải dạng vừa, phương pháp luyện đan đó sợ trong đại lục cũng không có người nào học được. 
Mà hiện tại bọn họ đã hoàn thành tâm nguyện đi tìm đan phương của Huyết Linh Đan, chuyện này làm bọn họ vui mừng là một, chuyện làm bọn họ vui mừng hơn nữa chính là tên đầu sỏ này có nhiều đan dược bá đạo, vậy mà còn tặng bọn họ đan dược cứu mạng Vương Cực Đan. 
Có nó trong tay thì sợ mình không đột phá được Hoàng Cấp sao? Bây giờ thì hai lão đã toàn tâm toàn ý đi theo hắn, cho dù có đuổi thì cũng không đi nửa bước! 
Hai người chưa hết kinh hỉ thì hắn lại cấp thêm cho hai lão thêm một cái kinh hỉ khác. 
- Nếu nhị lão đã muốn theo ta thì đơn nhiên ta sẽ không bạc đãi hai người, mọi người theo ta không cần phải dè chừng lễ độ như những tông môn kia, mọi người hoạt động thoải mái, sẽ không ai quản nhị lão cả! Hai người cố gắn tu luyện thì ta sẽ giúp hai người đột phá đến Đế Cấp để phi thăng thần giới! 
- Cái gì...giúp chúng ta đột phá đến cảnh giới cuối cùng trong truyền thuyết đó sao...phi thăng thần giới là như thế nào? 
Huyền Lão lấp bấp nói, đột phá đến Đế Cấp đây chính là chuyện mơ mộng đó nha, cường giả trên đỉnh đó từ lâu đã không còn xuất hiện, mọi người cũng không biết là vì nguyên nhân gì mà mọi người mấy ngàn năm nay chưa ai từng đột phá đến cảnh giới truyền thuyết đó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.