Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 183: Ta chính là ngươi




Đông đông đông... 
Hai mắt chợt mở ra, một quang mang màu đỏ bắn sang bốn phương tám hướng, hỏa diễm từ mắt cũng dần hiện lên, con ngươi không một chút sức sống như là từ địa ngục đi lên. 
- Khặc khặc khặc... 
Tiếng cười kinh dị phát ra từ đáy hồ mà còn làm Vân Kinh Hồng đứng phía bên ngoài cũng phải rung người, nàng sợ hãi quá mức liền chạy thật xa nơi này ra, không dám lại gần mà quan sát nữa. 
- Ta...là...Địa...Ma.....Ha ha ha....ha ha ha... 
* * * 
Ma khí cùng sát khí quá mạnh, làm tâm ma của hắn nổi nên, chiếm lấy thân thể mình, làm hắn dần hôn mê không rõ thực tại bên ngoài. 
Tiểu Vũ cảm thấy mình đang nằm ngủ trên một cành cây, lúc này có một con đại bàng bay xà xuống chỗ hắn làm hắn té xuống đất. 
- A...a...a.. 
Phịch! 
Hắn té một cái phịch xuống đất, chuyện làm hắn cảm thấy lạ chính là hắn đang tu luyện dưới Huyết Trì cư nhiên hắn lại xuất hiện tại một nơi không biết tên này. 
Mà còn đặc biệt hơn nữa chính là lúc hắn đang rơi xuống đất, định dùng Ngự Phong Thuật bay lên nhưng không được, Tiểu Vũ phát hiện mình không có một chút linh lực nào. 
- Tại sao?...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 
Chuyện này liền làm hắn tỉnh ngủ, liền lòm còm bò dậy nhìn sang xung quanh, hắn thấy nơi này sương mù khắp nơi dày đặc, hơn nữa có nhiều cây cổ thụ mọc lên làm tầm nhìn càng thêm hạn hẹp. 
Hắn im lặng, chậm rãi đi từ từ về phía trước, càng đi hắn cảm thấy mình đã bị lạc vào thế giới kỳ lạ này, cứ đi như thế tầm năm phút thì hắn thấy phía trước sương mù dày đến nổi không thể nhìn xuyên qua dù chỉ một tất. 
Cảm thấy có thứ gì đó đang kêu gọi nên hắn đi xuyên qua đám sương mù đó thì thấy phía trước có một cái chồi nhỏ, bên trong có một ông lão khuôn mặt hiền từ, râu tóc bạc phơ, mặc đồ màu trắng đang ngồi tọa thiền tại đó. 
Thấy vậy, hắn từ từ lại gần, mắt nhìn đánh giá ông lão một chút nhưng ông lão cũng không có mở mắt ra nhìn hắn, thấy vậy hắn thử lên tiếng hỏi: 
- Ông lão, cho hỏi đây là chỗ nào vậy? 
Ông lão chợt mở mắt, ngước đầu lên nhìn hắn, mỉm cười hiền hậu, làm cho hắn có cảm giác an lành, giọng nói già nua vô cùng ôn hòa vang lên. 
- Đối với ngươi thì đây là một nơi rất xa lạ, cho dù có nói ra, ngươi có biết cũng như là không biết! 
Tiểu Vũ nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, tại sao nói hắn biết cũng như không biết được, hắn cũng không ngốc tới mức đó chứ. 
- Hừ! Ông mới là không biết đó! 
- Đối với sự việc trước mắt của mình, ngươi cũng chưa hề nắm bắt! Đối với sự việc tương lai, ngươi dám khẳng định sao? Ta nghĩ, ngươi nên tùy cảnh ngộ mà chấp nhận đi! 
Ông lão mỉm cười, lắc đầu nhẹ ôn hòa trả lời hắn. 
Hắn không nói chuyện với ông lão kỳ lại đó nữa mà đi vòng vòng một chút xem có thể ra khỏi nơi này không, nhưng cư nhiên hắn đi cả buổi cũng quay lại chỗ của ông lão kia, căn bản nơi này là không thể thoát ra được. 
Tiểu Vũ nhìn sang ông lão, tùy ý nói: 
- Sương mù này...không biết chừng nào mới tan đây! 
- Những gì ngươi thấy được trước đều chỉ là cảnh tượng hư huyễn, còn ta, xem thì chẳng có gì cả! 
Ông lão vẫn ôn hòa lên tiếng, trong âm điệu xem như không có một chút giận dữ hay vui mừng mà vô cùng điềm tĩnh. 
Hắn đã đi ở đây cả buổi nhưng vẫn không thể rời khỏi được, mà ông lão này tại sao lại ngồi ở đây, chuyện này làm hắn cảm thấy khá nghi ngờ nên hắn lên tiếng hỏi. 
- Ông lão, ông ở đây làm gì vậy? 
- Đợi ngươi đó!
Ông lão mỉm cười hiền từ trả lời câu hỏi của hắn, mà cũng chính câu trả lời này làm hắn phải nhảy dựng lên, đợi hắn? Đợi để làm gì? Hắn cũng không có quen ông lão này nha! Hắn liền vội vàng hỏi. 
- Đợi ta? Ta đâu có quen với ông? 
- Nhưng mà ta quen biết ngươi! 
Ông lão mỉm cười nói. 
- Hừ! Vậy có gì mà kỳ lạ chứ, có thể ông thông qua thủ đoạn nào đó lấy được tên của ta! 
- Chẳng những ta biết ngươi là Trần Vũ, mà còn biết quá khứ dị lai của ngươi nữa kìa! 
Ông lão lắc đầu mỉm cười nhìn hắn. 
Mà khi nghe ông lão này nói biết quá khứ dị lai của hắn làm hắn phì cười, rõ ràng lúc đầu ông lão nói không biết kia mà. 
- Tương lai? Hừ! Chẳng phải ông vừa nói là không khẳng định được sao? 
- Nhưng ta có thể khẳng định được việc của ngươi! 
Ông lão lại lắc đầu mỉm cười nhìn hắn từ tốn nói. 
Nghe vậy, hắn liền mỉm cười muốn xem người này giả thần giả quỷ như thế nào nên thuận miệng hỏi. 
- Được, việc xa không cần nói, hôm nay ta có việc gì chứ! 
- Tất gặp hung hiểm, cửu tử nhất sinh! 
Ông lão lần này không cười nữa mà nhìn thẳng vào mắt hắn nói, làm cho hắn có phần giật mình. “Tất gặp hung hiểm”, ông lão này không phải nói chơi chứ, muốn hù dọa hắn sao? 
- Hừ! Rồi sao nữa! 
- Cũng giống như ta, nhất tọa cửu niên. 
Ông lão thần bí mỉm cười nói cho hắn biết. 
(*nhất tọa cửu niên: ngồi một chỗ 9 năm (tạm dịch)) 
Tiểu Vũ nghe vậy liền tức giận, ông lão này như vậy mà lại trù ẻo hắn ngồi liệt như thế cửu niên, hắn liền lớn tiếng, nói: 
- Ông dám ăn nói lung tung với ta hả? Thật ra ông là ai chứ! 
- Ta...chính là ngươi! 
Ông lão mỉm cười nhẹ, thản nhiên nói. 
- Là ta! 
Nghe ông lão kỳ lạ kia nói lão chính là mình thì hắn không khỏi giật mình, làm gì có chuyện lạ như vậy được chứ, hắn mỉm cười, tay chỉ vào mình xoay qua nhìn ông lão kia. 
Nhưng khi hắn nhìn lại ông lão ngồi ở đó đã biến mất một cách vô tung, nhưng ở phía dưới chỗ ngồi của ông lão có một cái túi nhỏ, hắn do dự một chút cầm lên mở ra. 
Liền thấy bên trong túi vải có một tấm da thú, trên đó để lại hai câu hỏi. 
- Lúc chưa sinh ta, ai là ta? 
- Khi sinh ta rồi, ta là ai? 
Tiểu Vũ lẩm bẩm lại hai câu hỏi này. 
Hai câu hỏi nhức nhối này hẳn phải được nêu ra từ thuở hồng hoang, khi nhân loại lần đầu tiên ý thức được sự hiện hữu của mình trong cuộc sống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.