Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 139: Pháp Thuật Cơ Sở




...
Sau khi ăn xong, phân thân hắn liền đi tu luyện Hỏa Nguyên Quyết, còn chân thân thì không có gì làm nên lấy trận pháp cùng Linh Văn ra nghiêng cứu.
Một ngày trôi qua, phân thân liền thất bại, nhưng cũng có chút cảm ngộ, tiếp đến ngày thứ hai cũng không có gì khá hơn, phải đến ngày thứ ba hắn mới thành công câu thông cùng thiên địa linh khí.
- Không ngờ phải mất đến ba ngày mới có thể câu thông cùng thiên địa linh khí, thật là thiên phú kém quá đi ah!
Hắn thở dài, nhưng đành chịu, bộ công pháp kia quả thật rất bá nhưng cũng có khuyết điểm chí mạng của nó, là phải biết bàn trong thời gian không định trước, thích thì niết bàn thôi!
Tuy Hỏa Nguyên Quyết có tộc độ chậm hơn, nhưng vẫn giúp người tu luyện lên được cảnh giới cao cấp hơn, nhưng thời gian đích xác có hơi dài một chút, nhưng nhìn chung là rất tốt rồi.
Tiến hành hấp thu thiên địa linh khí cùng thổ nạp, hai ngày sau, một thiếu niên mặc trường bào, hai mắt mở ra như tinh quang, miệng phun ra một ngụm trọc khí, cùng cảm khái.
- Luyện Khí sơ kỳ cuối dùng cũng đã đến, tiếp theo phải dựa vào mình rồi!
Hắn đầy vui mừng, tiếp đến áp lực trên người cũng bớt đi phần nhiều, bây giờ chủ cần chuyên tâm tu hành là được.
Bắt đầu tập luyện lại những pháp thuật lúc trước, do có kinh nghiệm ngay từ trước nên hắn cũng đở một chút khổ cực, nhưng cũng có nhiều loại pháp thuật mới lạ làm hắn phải tốn nhiều thời gian để nghiên cứu.
Trần Vũ ngồi im phải đến nửa ngày, không động đậy, đột nhiên hắn giơ cánh tay phải lên, một ngón tay dựng đứng lên, chỉ thẳng lên trời. Làm cho người khác nếu nhìn thấy sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Không lâu sau, nửa thước trên đầu ngón tay đang được duỗi ra đột nhiên xuất hiện một tia không gian ba động, từ hư không xuất hiện ra vài tia lửa, tia lửa vừa mới xuất hiện lập tức phát ra tiếng "chi lạp".
Trong không gian đang vặn vẹo tia lửa đó liền biến thành một hỏa cầu đỏ rực to bằng hạt đào. Hỏa cầu này mặc dù không lớn nhưng nhiệt độ của nó khá cao, tiểu hỏa cầu này vừa xuất hiện, cả gian phòng liền nóng cả lên.
Trần Vũ mặt vẫn không rời khỏi quyển trục, ngồi bất động trên giường, chỉ là tiểu hỏa cầu trên ngón tay hắn vẫn không ngừng phát ra âm thanh lửa cháy "chi lạp! chi lạp". Cùng với ngón tay bất động, hỏa cầu trông rất bắt mắt.
Hơn một phân thời gian trôi qua, hỏa cầu vẫn duy trì, không có bộ dạng suy tàn, nhưng cũng có chút nhiều bộ dạng bất đồng với lúc nó mới xuất hiện rồi. Ngón tay dưới hỏa cầu bắt đầu rung động, dần dần theo thời gian, cổ tay, cánh tay thậm chí toàn thân cũng bắt đầu rung động theo.
Trong giây lát, Trần Vũ đang ngồi trên giường bật đứng dậy, ngay cả quyển trục cũng rơi xuống mà hắn cũng không để ý.
Hai mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào tiểu hỏa cầu phía trên đầu ngón tay, khuôn mặt hắn cũng trở nên đỏ bừng. Trên cái trán hắn, cũng bắt đầu xuất hiện nhiều mồ hôi, phảng phất vừa mới làm việc gì đó vô cùng tốn sức, kịch liệt vận động khiến cho thân nhiệt tăng cao.
Chỉ một lát sau, hỏa cầu bắt đầu rung động, một lúc biến lớn, một lúc lại nhỏ đi, không cách giữ vững hình dạng được. Cuối cùng, không bao lâu sau, hỏa cầu nhỏ dần nhỏ dần rồi tiêu thất.
Đợi cho đến khi hỏa cầu biến mất, Trần Vũ giống như bị hút cạn sức lực, lập tức ngã lăn xuống giường, vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi uể oải, tựa hồ vừa làm một chuyện cực kỳ hao phí thể lực.
- Hỏa Đạn Thuật này thật khó luyện a! Chính mình mất đến hơn nửa tháng để luyện tập cũng không hoàn toàn lĩnh ngộ nó, chỉ có thể đem thời gian duy trì tăng lên mà thôi.
Trần Vũ nhìn nóc nhà, tự nhủ.
Nguyên lai, tại gần tháng trước hắn thấy mình có Hỏa linh căn nên mới luyện Hỏa Đạn Thuật này, nhưng thực tế khi hắn bắt đầu luyện tập đã làm cho Trần Vũ chịu những đả kích không nhỏ.
Hắn vốn tưởng rằng bằng vào khả năng thông tuệ của mình khi học “Hỏa Đạn Thuật” thì học tập pháp thuật hẳn là cũng sẽ không quá khó khăn. Nhưng ai biết lại khó khăn như thế, phải mất đến nửa tháng mới nghiên cứu xong.
Trải qua một khoảng thời gian dài luyện tập, hắn cuối cùng tại các môn pháp thuật "Hỏa Đạn Thuật" và "Thiên Nhãn Thuật" cũng có chút thành tựu.
Uể oải một thời gian, không còn cách nào khác là hắn đem toàn bộ tinh thần vào chuyên chú luyện tập "Hỏa Đạn Thuật" và "Thiên Nhãn Thuật".
Trong đó uy lực của "Hỏa Đạn Thuật" không có làm Trần Vũ thất vọng, mà nó còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của Trần Vũ.
Đừng xem tiểu hỏa cầu sinh ra bởi "Hỏa Đạn Thuật" thể tích nhỏ mà coi thường, kỳ thật bên trong đó ẩn chứa nhiệt độ vô cùng lớn, cơ hồ cho dù gặp vật cứng rắn đến đâu, nó cũng đều dễ dàng đốt cháy.
Cho dù là binh khí được rèn từ tinh cương, sau khi bị hỏa cầu đánh tới, tại nơi tiếp xúc, trong chớp mắt liền bị nung nóng, chảy ra như sắt bị nung nóng.
Sau khi chứng kiến loại uy lực kinh nhân đáng sợ này, Trần Vũ thậm chí còn thử đem hỏa cầu ném vào nước để thử nghiệm. Kết quả một mảng nước bị hỏa cầu làm cho bốc hơi, một điểm lộ ra là bị nước khắc chế cũng không có.
P/s: Chương kế tiếp -> Chương 140: Chút Thành Tựu (06/04/2019)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.