Lâm Uyên Hành

Chương 50: Không phải nhìn nhầm




Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Quái Kiếp Hôi chặn trước cửa xưởng quặng. Những người đang lao tới cửa, bất kể là người hay yêu, đều sợ tới gào khóc rung trời, lại vội vàng xoay người chạy vào trong xưởng quặng.
Người phía sau không nhìn thấy quái Kiếp Hôi thì vẫn còn đang chen chúc lao lên. Trong lúc nhất thời, người chen người đạp.
Lý Mục Ca bị chen lấn trong đám người, bị dòng người đẩy đi. Hắn ta cố gắng đi ra ngoài xưởng, chỉ là nếu hắn sử dụng tu vi thì sẽ làm đám người xung quanh bị thương.
Lý Mục Ca vô cùng lo lắng: "Vết thương của Tô Vân sư đệ còn chưa lành!"
Mà ở trước cửa quặng, quái Kiếp Hôi hình người có đôi tay dài quá gối, mười ngón hệt như những móng vuốt sắc bén, lại hệt như lưỡi dao xương sắc nhọn.
"To lớn quá..."
Tô Vân ngửa đầu nhìn con quái vật ở phía trước. Con quái Kiếp Hôi này hình người, nhưng nếu so với người bình thường thì nó phải cao hơn hai ba lần, trông đầy uy hiếp.
Không chỉ xương ngực nó lộ ra ngoài, trên lưng nó cũng có xương mà trông còn kỳ lạ hơn cả xương ở ngực.
Xương ở lưng nó cũng có hình dáng bánh xe, dài hơn xương sườn, mọc ra ngoài cơ thể. Mỗi một cây xương đều vô cùng sắc bén hệt như mũi giáo.
Trông nó hệt như không có bất cứ cơ bắp nào, chỉ có làn da thô ráp với xương dưới lớp da. Vả lại cấu tạo của xương nó còn vô cùng quái dị, hoàn toàn khác hẳn con người với các động vật và yêu vật khác.
"Xương của nó khác với những gì ta tưởng. Trong xương không chỉ có máu, mà nội tạng và cơ bắp của nó hẳn cũng ở trong xương tủy hoặc bị vỏ xương bao lại. Nói cách khác, có xương bảo vệ, nội tạng của nó rất khó bị thương."
Tô Vân thôi động Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên, vận chuyển khí huyết, chuông vàng chậm rãi hiện lên. Các nấc vạch trên chuông vận chuyển, thiếu niên không ép được sự hưng phấn: "Thật muốn bắt được thứ này để nghiên cứu nó!"
Khi khí huyết vận chuyển trên người hắn, hắn lập tức cảm thấy cánh tay phải cực kỳ đau đớn. Đó là vết thương từ trận chiến với Viên Tam tổ sư. Hắn lấy chiêu thức của tiên kiếm chém bạch viên trong tiên đồ để giết chết Viên Tam tổ sư. Khí huyết bùng phát trong một kiếm kia quá mạnh mẽ, khí huyết xộc tới đã tạo ra gánh nặng cực lớn cho cánh tay phải của hắn, làm cho đã hơn mười ngày mà cánh tay này của hắn vẫn chưa thể phục hồi như cũ.
Không thể sử dụng cánh tay phải khiến tình cảnh của Tô Vân lúc này cực kỳ nguy hiểm.
Bây giờ quái Kiếp Hôi hình người này hiển nhiên là có hứng thú với hắn hơn cả đám thợ mỏ kia, e rằng nó sẽ đối phó hắn trước.
"Ta rất muốn biết xương cốt của nó sẽ cứng tới cỡ nào."
Tô Vân dẫm chân trái lên tay lái của cỗ xe chở quặng đổ dưới đất kia, tay trái thì cầm lấy một tay lái khác rồi ra sức xé nó ra.
Xe chở quặng được tạo ra từ sắt thép, mặc dù bị quái Kiếp Hôi đâm vào một cái, lại bị Tô Vân đá thêm cái nữa mà nó vẫn có thể giữ được nguyên trạng.
Tô Vân ra sức kéo tay lái của cỗ xe chở quặng này, phần tay lái này được hàn với thân xe, vừa đúng tạo thành một thanh đao với phần đầu hình tam giác.
Tô Vân kéo đao tiến lên. Hắn vận chuyển khí huyết, cơ bắp gồ lên từ dưới da, xương rồng cơ vượn, lưng vượn eo ong. Nếu không vận chuyển khí huyết, trông hắn rất nhã nhặn, nhưng khi vận chuyển khí huyết rồi thì hắn lại giống hệt một con vượn hung bạo đứng giữa đất bằng, hổ dữ xổng khỏi lồng giam!
Trên nấc tích tắc của chuông vàng trên đỉnh đầu hắn, một dấu ấn giao long đột nhiên hóa thành thực thể, trở thành giao long khí huyết chậm rãi bay ra khỏi nấc độ, càng lúc càng lớn, rồi bám lên trên chuông.
Bên trong dấu ấn bạch viên, một con bạch viên tung người nhảy ra phía trước Tô Vân. Giơ hai tay đấm thình thịch lên ngực, vang lên tiếng như sấm rền, hú to với con quái Kiếp Hôi kia.
Đột nhiên quái Kiếp Hôi tung người nhảy lên, giương cánh bay lên giữa không trung, rồi đột nhiên chúi người dán sát mặt đất lao vọt tới.
Bùm!
Bạch viên nổ tung thành một đoàn khí huyết, bị con quái Kiếp Hôi kia xóa bỏ ngay lập tức.
"Nhanh quá!"
Tô Vân giật mình. Giao long trong chuông vàng trên đầu hắn lại bay ra. Giao long gầm lên, phóng tới nghênh đón quái Kiếp Hôi.
Cùng lúc đó, hắn di chuyển chân, như một con giao long đang ngao du xuôi dòng một con sông lớn, tạo ra cảm giác linh hoạt khiến người ta khó có thể hình dung được.
Hắn ngửa người ra sau, tư thế bơi là đầu rồng ở sau, đuôi rồng ở trước, không ngờ chính là dùng ngược chiêu Long Du Khúc Chiểu. Trong sự linh động lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng hoang đường.
Nhưng tốc độ của hắn lại cực kỳ nhanh, đi sau mà tới trước. Quái Kiếp Hôi vừa đánh nát giao long khí huyết của hắn thì hắn đã xông qua dưới đôi cánh của nó rồi.
Xùy!
Thanh đao xe quặng trong tay hắn xẹt qua dưới cánh. Tay trái của Tô Vân lập tức tê rần, đột nhiên một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay trái của hắn bị kéo tới mức trật khớp.
Tô Vân không cầm được thanh đao xe quặng nữa, bèn chủ động buông tay. Quái Kiếp Hôi với đôi cánh treo thanh đao xe quặng kia vù vù bay qua, nhảy vào trong bóng đêm.
Tô Vân đập mạnh cánh tay trái xuống đất, khiến chỗ khớp bị trật trở lại vị trí cũ, đồng thời hành động này cũng khiến hắn trở mình đứng dậy.
Ngay sau đó hắn cảm ứng được khí huyết hình dáng bánh xe của quái Kiếp Hôi bay vòng lại, phi thẳng tới chỗ hắn. Chỉ là tư thế bay của nó có chút bất ổn, hẳn là một đao kia đã làm rách một phần cánh của nó, khiến lúc nó bay sẽ không được thăng bằng.
Tô Vân còn đang ở giữa không trung, chưa chạm chân xuống đất, quái Kiếp Hôi đã lao đến trước mặt hắn.
Khi người hắn sắp tiếp đất, đúng lúc này một con giao long bay ra khỏi chuông vàng, tự động đưa mình đệm dưới chân hắn.
Chân Tô Vân phát lực nhảy dựng lên, phóng qua bên trên quái Kiếp Hôi, lòng thầm nghĩ: "Đây coi như một cách dùng mới của tính linh thần thông... Không đúng! Ta hẳn là đã nghĩ ra được cách sử dụng tính linh thần thông như thế này rồi! Lúc trước nho sĩ Đồng gia chính là đạp lên chữ viết xông lên trời cao định bắt ta ở Khe Rắn! Nguyên lý giống nhau!"
Lòng hắn đột nhiên hiểu ra: Thứ trói buộc bản thân không phải là lực hút kéo ta về mặt đất, mà là đầu óc của chính ta!
Đầu óc không nhanh nhạy sẽ dẫn đến dù có bất cứ thần thông hay công pháp lợi hại nào đều không thể sử dụng được. Nhưng khi đầu óc đủ nhanh nhạy, mặc dù không có những thứ đó, vẫn có thể hạ gục được kẻ địch mạnh.
Quái Kiếp Hôi bay không ổn bèn lập tức thu đôi cánh, dừng phát lại. Thanh đao xe chở quặng cắm trên cánh nó nhất thời rụng xuống. Nó quay người, móng vuốt sắc nhọn như đao, quét qua Tô Vân.
Tô Vân xoay người, có bạch viên nhảy ra từ trong chuông vàng túm lấy hai chân hắn quăng lên trên cao, tránh được đòn đánh kia.
Quái Kiếp Hôi di chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh, đòn tấn công mau lẹ khiến người ta hoa cả mắt. Trên không trung khắp nơi đều là tiếng đao xương xé gió xùy xùy.
Nhưng Tô Vân di chuyển xung quanh chuông vàng tính linh của hắn. Từ trong chuông, giao long và bạch viên không ngừng bay ra, làm cho hắn có chỗ để mượn lực giữa không tủng, nhiều lần tránh thoát được đòn tấn công của quái Kiếp Hôi.
Con quái Kiếp Hôi kia đột nhiên rú lên, một cây xương mũi giáo từ trong phần xương bánh xe trên lưng nó đột nhiên rơi ra, bị nó cầm trong tay, đâm tới Tô Vân.
Đòn tấn công này nằm hoàn toàn ngoài dự đoán của Tô Vân, làm cho hắn không kịp phản ứng. Mà mũi giáo xương kia đã tới trước trán hắn rồi!
"Nếu dùng tay trái xuất kiếm, tay trái của ta cũng sẽ bị tàn phế!"
Tô Vân cắn răng, đang định sử dụng kiếm thuật. Nhưng đúng lúc này, một vệt sáng đột nhiên kéo tới, chiếu lên trên người quái Kiếp Hôi. Con quái kia hệt như bị giáng cho một đòn nghiêm trọng, rú lên chói tai, quên luôn việc giết Tô Vân mà vỗ cánh bay đi mất.
Cánh của nó bị Tô Vân làm rách nên lung la lung bay đi, biến mất trong bóng đêm.
Tô Vân thở phào một hơi, đưa mắt nhìn tới nơi phát ra ánh sáng. Hắn thấy vài vị tăng nhân đầu trọc lóc với tay trái đeo lần tràng hạt giơ ở trước ngực, đang đi tới từ tòa lầu chuồng cọp.
Ở trước mặt bọn họ đều có những chiếc gương được tạo ra do ánh sáng hội tụ lại, ánh sáng như giấu ở tong gương mà không chiếu ra ngoài, trông rất kỳ lạ.
"Tính linh thần thông? Bọn họ là linh sĩ Phật môn?"
Tô Vân nhìn xung quanh. Trên trời lại có quái Kiếp Hôi lao thẳng tới mấy vị tăng nhân trẻ tuổi kia. Nhưng ánh sáng trong gương chỉ chiếu lên là con quái kia sẽ bay ngược ra sau, người bốc khói, tiếng kiêu tiếng rít vang lên không dứt.
Loại ánh sáng này hẳn không phải ánh sáng bình thường, có chút tương tự ánh sáng khắc chế đám con rối Yển Sư trên liễn Chúc Long.
Con quái Kiếp Hôi bị ánh sáng làm cho liên tục rút lui, nhanh chóng lùi tới trước mỏ quặng. Các chiếc gương trước mặt mấy tăng nhân kia lập tức phóng ra ánh sáng, ghim con quái Kiếp Hôi lên trên vách đá bên ngoài mỏ quặng.
Mặt con quái Kiếp Hôi vặn vẹo, kêu rú thảm thiết, dần hóa thành một bức tượng đá trông rất dữ tợn và hung ác trên vách đá.
Tô Vân đứng ngoài xưởng kiếp hôi nhìn sang, thấy trên vách đá này, ngoài bức tượng đá này ra thì còn mười mấy bức tượng khác, hiển nhiên loại chuyện đào phải quái Kiếp Hôi gây ra bạo động này không chỉ xảy ra một lần.
"Thảo nào gọi là quái Kiếp Hôi, hóa ra do tảng đá biến thành chứ không phải cơ thể máu thịt gì cả."
Hắn bước lên nhặt lấy thanh đao xe quặng, đã thấy lưỡi đao cuộn lại, bên trong có thứ gì đó.
Tô Vân nghiêng lưỡi đao đổ thứ kia ra, không khỏi kinh ngạc "ơ" một tiếng. Hắn thấy thứ rơi ra từ trong phần lưỡi cuộn kia là mấy mẩu kiếp hôi vụn, mà trên lưỡi đao còn dính chút dầu đen.
"Chẳng lẽ máu của quái Kiếp Hôi là dầu đen này, còn thịt của nó chính là loại kiếp hôi này?"
Tô Vân quay đầu nhìn con quái Kiếp Hôi đã hóa thành bức tượng đá trong xưởng kiếp hôi, thầm nghĩ: "Loại quái vật này hẳn là nên mang ra nghiên cứu. Tiếc rằng nó đã bị mấy đại sư đánh thành tượng đá rồi."
Hắn bọc những mẩu kiếp hôi này lại định nghiên cứu xem rốt cuộc nó là thứ gì.
Đằng xa, mấy vị tăng nhân dừng lại, đang nói gì đó với Lý Mục Ca. Một vị tăng nhân thì bước nhanh tới bên này.
Vị tăng nhân kia trông rất tuấn tú với đôi hàng lông mày thanh tú và đôi mắt sáng. Khi thấy Tô Vân còn trẻ như vậy, hắn ta cũng ngẩn ra, rồi chào nói: "Tiểu tăng nãy thấy cư sĩ có thân thủ bất phàm, chiêu pháp mà cư sĩ sử dụng dường như là của Đông Đô, chẳng lẽ cư sĩ tới từ Đông Đô?"
Ánh mắt hắn ta rất sắc bén, nhìn xuống thanh đao xe quặng trong tay Tô Vân, thấy trên đao có dầu đen và kiếp hôi thì con ngươi không khỏi co rụt lại: "Hắn làm quái Kiếp Hôi bị thương?"
Lúc này mấy món đồ trong bọc quần áo sau lưng Tô Vân cũng tuột xuống. Chính là ban nãy khi Tô Vân giao chiến với quái Kiếp Hôi, bọc đồ của hắn đã bị con quái xé rách.
Tô Vân vội vã cúi xuống nhặt. Tăng nhân kia nhìn thấy một khối ngọc bài trong đống đồ, sắc mặt chợt biến đổi, khẽ thốt lên: "Thiên Đạo viện! Tiểu tăng đoán đúng rồi, cư sĩ quả nhiên là khách tới từ Đông Đô! Hồng Lô Thiện Biến, Tạo Hóa Làm Thợ, công pháp của Thiên Đạo viện quả nhiên quá tài giỏi!"
Tô Vân có chút ngơ ngác, tại sao hắn lại thành khách tới từ Đông Đô?
Hắn nhìn thấy tăng nhân kia đang nhìn khối lệnh bài Thiên Đạo viện trong tay mình, lúc này mới hiểu ra, trong lòng biết rõ tăng nhân kia hiểu nhầm. hắn đang định giải thích, vị tăng nhân này đã vội vã đi tới chỗ mấy tăng nhân kia.
Tăng nhân trẻ tuổi với mấy tăng nhân kia chụm đầu thì thầm vài câu. Mấy tăng nhân khác không ngừng liếc nhìn Tô Vân. Lý Mục Ca ở bên cạnh thì không ngừng vò đầu, không biết đang nói gì với bọn họ.
Nhưng hiển nhiên Lý Mục Ca quen biết mấy tăng nhân kia, hơn nữa còn rất kính trọng bọn họ.
Tô Vân đi tới tòa lầu chuồng cọp, thầm nghĩ: "Tìm đám người nhị ca trước rồi tính sau."
Mấy tăng nhân bên người Lý Mục Ca cũng biến sắc mặt. Tăng nhân trẻ tuổi nói: "Sứ giả của đại đế tới từ Đông Đô, chẳng lẽ là điều tra quái Kiếp Hôi? Không đến mức lũ quái này kinh động tới đại đế chứ? Thượng sứ tới Sóc Phương, đây không phải chuyện nhỏ..."
Sắc mặt các tăng nhân này đầy vẻ nặng nề, cảm giác như gió thổi mây giông trước cơn bão lớn, mây đen đông nghịt như muốn sụp xuống.
Thiên Đạo viện ở Đông Đô, học viện đứng đầu cả thiên hạ, có địa vị còn trên cả Thái Học viện của nước Nguyên Sóc. Các sĩ tử của Thiên Đạo viện đều là những nhân vật siêu quần được tuyển chọn từ khắp các nơi trên cả nước.
Hơn nữa điều quan trọng là, Thiên Đạo viện nghe lệnh trực tiếp từ Nguyên Sóc đại đế, quả thực chính là quan khâm sai của hoàng đế!
Lý Mục Ca không kìm được bèn hỏi: "Rõ ràng Tô Vân học đệ đến từ khu không người Thiên Thị viên, quá nửa hắn là trâu rừng hoặc hà mã thành yêu, sức lực rất lớn, sao lại là sĩ tử Thiên Đạo viện cho được? Hắn lại càng không có khả năng là sứ giả của Đông Đô đại đế! Các thầy không nhìn nhầm chứ?"
"Trên người hắn không hề có chút yêu khí nào, công pháp mà hắn sử dụng lại là công pháp Trúc Cơ của Thiên Đạo viện, Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên!" Tăng nhân trẻ tuổi lắc đầu nói: "Nếu hắn phụng lệnh đại đế tới Nguyên Sóc, tất nhiên phải thay đổi hình dạng, tạo cho mình một thân phận mới để che giấu. Yêu quái của khu không người Thiên Thị viên tuyệt đối là một thân phận rất tốt. Mục Ca, hãy tin tưởng ánh mắt của thầy. Thầy nhìn người, chưa bao giờ nhầm!"
Lý Mục Ca nghẹn họng, không nói nên lời.
Ánh mắt tăng nhân nhìn theo hướng Tô Vân rời đi, thản nhiên nói: "Chuyện quái Kiếp Hôi không đến mức khiến đại đế tự mình phái sĩ tử Thiên Đạo viện tới đây. Vấn đề ở thành Sóc Phương này còn nhiều hơn!"
Sắc mặt hắn ta đầy vẻ nghiêm túc, hắn lẩm bẩm: "Xem ra thành Sóc Phương sắp xảy ra địa chấn rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.