Dịch giả: Tiêu Dao Miêu Các
Tô Vân và bốn đứa bé tiểu yêu đi tới dưới một cây liễu vẹo cổ.
Dưới cây liễu này chỉ có một ngôi mộ hoang bị tuyết phủ lấp, cũng không có nhà tranh, cũng không có Sầm bá.
Tô Vân ngẩng đầu, sau khi tuyết rơi, bầu trời như được tẩy rửa mà xanh thẳm, trên trời cũng không có chợ phiên người tới người đi như Sầm bá nói.
Hắn quay đầu nhìn xuống tuyết, nhìn "ngôi nhà" nho nhỏ của mình, nơi đó cũng không có nhà, trong tuyết chỉ có một phần mộ nho nhỏ.
Mộ này bị mở ra, để lộ một quan tài nho nhỏ, đó chính là "nhà" nhỏ bé trong ấn tượng thời thơ ấu của Tô Vân.
Lúc đó hai mắt hắn mù, lại bị nhốt trong căn phòng vô cùng chật hẹp, hắn giãy dụa, hắn đập cửa, tuyệt vọng gào khóc.
Thiếu niên bảy tuổi thực sự cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Ngay lúc hắn hoảng hốt lo sợ, hắn nghe thấy tiếng loạt soạt, rồi "cửa phòng" được mở ra. Sầm bá cầm tay hắn, kéo hắn ra khỏi "căn phòng nhỏ hẹp" kia.
Hiện giờ khi nhớ lại ký ức đó, trong lòng Tô Vân bùi ngùi với vô vàn cảm xúc mà không biết nên bày tỏ như thế nào, cuối cùng hắn dập đầu bái lạy ngôi mộ của Sầm bá trong tuyết một phen, rồi mới đứng dậy tiếp tục đi.
Hắn quay đầu nhìn lại trấn Thiên Môn, xa xa thấy Thiên Môn sừng sững một mình đứng đó.
Thiếu niên rời nhà mơ hồ lại nghe thấy làn điệu độc hữu của Sóc Phương đầy hoang vắng đau thương của Khúc bá, cùng với tiếng trống Khương có vẻ hơi đơn điệu và tang thương.
"Cho tới bây giờ, thế sự khó lường!"
Tùng! Tùng! Tùng!
"Trong trời đất không thấy bóng anh hùng!"
"Không thấy dáng hào kiệt!"
Tùng! Tùng! Tùng!"
...
Đám người Tô Vân đi qua Khe Rắn, tới thôn Hoàng.
Trên ngôi mộ hoang to lớn đầy những lỗ thủng, đám chồn đứng trước cửa hang của mình, nhìn bốn phương tám hướng đề phòng kẻ địch tập kích. Có mấy con thì chạy ra tuyết chui vào trong chơi đùa, có con lại vòng ra sau cây, biến thành nam tử trẻ tuổi đi ra, cũng là đang luyện tập pháp thuật.
"Đám nhóc xấu xa thôn Hoàng!"
Hoa Hồ giơ hai tay làm hình loa bên miệng, hô to với đám chồn thôn Hoàng: "Bọn ta phải vào thành đây! Không đánh các ngươi nữa. Ngày lễ tết Hoa gia gia sẽ rời thành quay về đánh các ngươi! Đừng nhớ bọn ta!"
Rầm!
Không trung đầy những quả cầu phân bị phơi khô rào rào ném tới bọn họ. Hoa Hồ cười ha ha, cùng đám người Tô Vân xoay người bỏ chạy.
Qua một phen náo nhiệt, bọn họ lại về tới thôn Hồ Khâu. Nụ cười trên mặt Hoa Hồ vụt tắt, hắn ta đi tới trước mộ của thôn dân thôn Hồ Khâu bái lạy một lượt.
Tô Vân đi tới trước mộ của Dã Hồ tiên sinh, vô cùng trịnh trọng tế bái người thầy vỡ lòng này.
Đám người Sầm bá, Khúc bá, La đại nương đều có ơn rất lớn với hắn. Sầm bá có ơn cứu mạng, đám người Khúc bá La đại nương có công ơn nuôi dưỡng, mà Dã Hồ tiên sinh thì có ơn vỡ lòng Tô Vân, mở linh trí cho hắn.
Không nhờ ông vỡ lòng, không mở linh trí cho hắn, hắn chỉ là một thằng nhóc thất học trong núi rừng, khác gì đám chim muông gia súc?
Dã Hồ tiên sinh dường như đã mở con mắt tâm linh cho hắn, làm cho hắn học được cách phân biệt đúng sai, làm cho hắn học được cách làm người.
Bọn họ rời khỏi thôn Hồ Khâu. Khi đi qua trường làng, Tô Vân và bốn hồ yêu trẻ con vào quét dọn một lượt, dọn sạch tro bụi. Bọn họ ngồi xuống chỗ của mình, dường như vẫn còn nghe thấy tiếng Dã Hồ tiên sinh giảng bài, dường như vẫn thấy bóng dáng các học trò khác.
Cầu cân.
Tô Vân giơ tay, khí huyết hóa thành giao long bay vụt ra, vuốt của giao long túm lấy đầu cầu đang vểnh cao rồi kéo nó xuống.
Bọn họ đi lên cầu cân sang bờ bên kia. Một đội bào hào bay tới, kêu lên: "Thằng nhóc Tô gia định đi sao? Vào thành nguy hiểm lắm!"
Tô Vân ngẩng đầu, vẫy tay chào đám cư dân thôn Lâm Ấp.
Một con bào hào đáp xuống đầu cầu phía trước bọn họ, khuôn mặt tròn tròn đầy vẻ nghiêm túc, nó vươn cánh ra dấu: "Vùng quê này của chúng ta là rừng rậm, còn trong thành là rừng rậm sắt thép, cực kỳ nguy hiểm! Người trong thành ăn thịt người, không nhả xương!"
Đám bào hào trên không trung bay xa, tiếng ùng ục vẫn còn truyền tới, như đang kêu gọi con ở dưới.
Con bào hào dẫn đầu vỗ cánh bay đi, âm thanh vọng xuống từ trong không trung: "Ở lại làm yêu quái không được sao? Trong mắt ngươi, bọn ta là yêu quái, nhưng ở trong mắt bọn ta, ngươi cũng là yêu quái mà! Sao cứ phải vào thành?"
Tô Vân cười nói: "Không muốn sống u mê, nên mới phải vào thành."
"Trong thành còn nguy hiểm hơn Thiên Thị viên gấp trăm lần! Ùng ục, cẩn thận, ùng ục!"
Đầu cầu đặt lên bờ bên kia, Tô Vân mang theo bốn đứa bé tiểu yêu xuống. Tuyết phủ kín mọi nơi, trấn Hoang Tập cũng lạnh lẽo hơn hẳn. Hoa Hồ dẫn bọn họ đi tới nhà lão cẩu thăm hỏi. Vợ chồng lão cẩu tóc tai cũng đã hoa râm, trông khá già nua.
"Vào thành sớm vậy sao?"
Cẩu bà múc một chén canh nóng cho bọn họ, cau mày nói: "Sao không đợi năm sau hẵng vào thành? Giờ mà vào thành, không ai đồng hành, rất nguy hiểm."
Hoa Hồ đáp: "Đại nương, mắt Tiểu Vân khỏi rồi, có thể nhìn thấy rồi, nên bị đuổi ra khỏi trấn Thiên Môn. Thiên Thị viên không có chỗ nào đáng lưu luyến, nên bọn ta định vào thành mưu sinh, tìm kẻ thù để báo thù."
Cẩu bà còn định nói thêm, lão Cẩu đã giơ tay quát: "Yêu quái đực trưởng thành là phải ra ngoài xông pha kiếm công danh sự nghiệp, một con yêu quái cái như bà thì biết cái gì? Đi, thêm ít hạt tiêu vào chén canh này cho ta!"
Cẩu bà tức giận thở hổn hển bước đi.
Lão Cẩu nhìn Tô Vân với ánh mắt đầy nghiêm túc, nói: "Ngươi là người, bọn ta là yêu, đến địa bàn của con người các ngươi, ngươi phải chăm sóc đám Tiểu Hoa với đấy."
Tô Vân trịnh trọng gật đầu, có chút bứt rứt cầm chén canh lên húp.
Lão Cẩu lại nói tiếp: "Phía đông trấn Hoang Tập rất an toàn, nhưng phía tây trấn Hoang Tập thì khó mà nói. Ra trấn Hoang Tập đi ba mươi lăm dặm về phía tây chính là trạm dịch Thiên Thị viên, từ trạm dịch ngồi Chúc Long vào thành. Nhưng tuyết lớn chặn đường, tuyết đọng dầy khó đi, có lẽ các ngươi phải qua đêm ven đường, hôm sau mới có thể đến trạm dịch. Dọc đường đi...""
Khóe mắt lão Cẩu giật giật, giọng khàn khàn nói: "Phía tây trấn Hoang Tập chính là khu vực vô trật tự, các ngươi ắt phải cẩn thận! Đêm đến, nhất định không được ăn ngủ bên ngoài, nhất định phải tìm được miếu thờ cựu thánh, nghỉ ngơi trong đó!"
Trong mắt lão toát lên vẻ sợ hãi mà khó có thể che giấu được: "Còn có một việc, lửa trong miếu nhất định không được để tắt! Nhớ lấy, nhất định không được dập tắt lửa! Nếu buổi tối nghe bên ngoài có người gọi các ngươi thì cũng đừng đi ra ngoài, nhất định không được đi ra ngoài!"
Ánh mắt của lão đầy vẻ âm u khủng bố, khẽ quát lên với đám người Tô Vân Hoa Hồ với ngữ khí như đang uy hiếp.
Đám người Tô Vân Hoa Hồ vội vã gật đầu lia lịa.
Sắc mặt lão cẩu bình thường trở lại, cầm chén canh lên, nói tiếp: "Trời lạnh, tranh thủ nóng húp luôn đi, đến khi người toát mồ hôi rồi hãy đi. Bà nó, lấy hạt tiêu đến chưa? Lại đi nướng mấy cái bánh tráng nhúng canh ăn, nướng nhiều nhiều xíu, cho mấy thằng nhóc con mang đi làm lương khô ăn dọc đường! Nhớ đập vài quả trứng cho vào trong nữa!"
Đám người Tô Vân ăn tới no nên ở nhà lão cẩu, ăn tới khi cả người ấm áp rồi mới lên đường.
Hồ Bất Bình khen: "Cẩu đại gia thật oách, mắng cho đại nương không dám cãi lại câu nào, là tấm gương cho đám nam tử hán chúng ta!"
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng chảo sắt đập lên đầu truyền tới từ phía sau, chỉ nghe thấy Cẩu bà hạ nhỏ giọng xuống, hổn hển nói: "Nể mặt lão, nể mặt lão phải không? Yêu quái cái thì không vào thành phải không? Không xông pha được phải không? Không kiếm công danh sự nghiệp được phải không? Canh bà đây nấu, lão uống không ngon hả? Lại còn ra vẻ trước mặt bà đây..."
Tiếp theo là tiếng đầu đụng vào cửa, trong đó có xen lẫn tiếng cầu xin tha thứ của lão Cẩu: "Bọn trẻ còn chưa đi xa, chờ chúng đi ra rồi bà hẵng đánh..."
Hồ Bất Bình câm như hến, cúi đầu theo đám người Tô Vân đi ra khỏi trấn, không dám nói câu nào nữa.
Tuyết trắng mênh mông, bên ngoài trấn Hoang Tập là những dãy núi lớn nối tiếp nhau, trắng một màu tuyết cực kỳ đẹp, nhưng đi trong tuyết quá lâu lại có chút đơn điệu.
Tuyết rất dày, vẫn chưa tan đi, đường đi bị lấp kín, nếu không cẩn thận còn ngã vào trong hố tuyết.
May là bọn họ đều có bản lĩnh bất phàm, tu vi nguyên khí cũng rất hùng hậu, không phải lo sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là di chuyển trong đường tuyết quá hao sức, bởi vậy tốc độ cũng không nhanh.
"Với tốc độ này, tới khi trời tối chúng ta chưa chắc có thể đến được trạm dịch Thiên Thị viên."
Tô Vân ngẩng đầu quan sát phương xa. hai bên đường là mương rãnh, có thể nhìn ra đường đi lối lại, nhưng nếu không cẩn thận hơi vào trong mương, quá nửa là sẽ bị ẩm quần áo, lạnh buốt tới phát run.
Bọn họ cứ thế đi chừng sáu bảy dặm, mặt trời đã dần chuyển sang đằng tây, tuy rằng vẫn nhìn thấy mặt trời, nhưng ánh nắng dường như cũng mang theo cảm giác lạnh lẽo buốt giá, không hề có chút độ ấm nào.
Đằng trước là một mảng sườn núi, bên trên có dựng những ngôi nhà thấp thấp màu đỏ, chừng khoảng ba bốn hộ gia đình.
Hoa Hồ nhảy lên muốn nhìn cho rõ, tiếc rằng người không cao nên không thấy gì. Tô Vân ôm hắn ta lên, đặt lên vai mình, lúc này Hoa Hồ mới nhìn thấy rõ.
Chỉ thấy tuyết đọng trên những ngôi nhà màu đỏ kia đã được người ta xúc đi, mà tuyết đọng trên quan đạo cũng được cào sạch, để lộ ra cây cầu dài tầm năm sáu trượng, đủ cho một cỗ xe ngựa đi qua, vắt ngang một con sông nhỏ.
"Cẩu đại gia nói phía tây trấn đều là điêu dân, sao ta cảm thấy ông ấy nói bậy nhỉ?"
Hoa Hồ nhảy xuống khỏi vai Tô Vân, cười nói: "Quá nửa là Cẩu đại gia từng phải chịu thiệt ở chỗ này."
Tô Vân mỉm cười nói: "Loại yêu có thể khiến Cẩu đại gia chịu thiệt không thể không khiến chúng ta đề phòng."
Hoa Hồ nghiêm nghị trong lòng.
Bọn họ bước đi, chỉ thấy đầu cầu bên này và bên kia đều có vượn người ôm đao ngồi canh ở đó. Tên vượn người kia có cơ thể cường tráng, dù trời đông giá rét, tuyết bay lả tả nhưng gã cũng chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng.
Tô Vân quan sát từ xa, chỉ thấy phần lưng của vượn người kia rộng hơn con người rất nhiều, có thể thấy được những khối cơ bắp gồ lên dưới lớp áo lót, số lượng của chúng cũng nhiều hơn của con người.
"Nếu con người có nhiều cơ bắp như vậy, đó chính là thiên phú dị bẩm. Mà vượn yêu của tộc Vượn vừa ra đời đã có được thiên phú như thế!"
Tô Vân khen ngợi, loại thiên phú này dù có hâm mộ cũng không có được.
Bọn họ lại đi tiếp vài bước thì thấy một tấm bia đá dựng thẳng bên đường, trên đó có viết mấy chữ dãy Viên Gia Lĩnh.
Tô Vân liếc mấy căn nhà màu đỏ trên triền núi, nhướng mày: "Xem ra trên núi đều là vượn yêu. Thiên phú tốt như vậy..."
"Qua cầu à?"
Tên vượn yêu ngồi trên ghế dựa ở đầu cầu giương mắt liếc bọn họ một cúi, rồi giơ tay lên: "Mỗi người hai đồng Ngũ Thù."
Hồ Bất Bình giận dữ: "Sao phải đưa tiền cho ngươi?"
Vượn yêu kia lắc lư đứng dậy, duỗi lưng thư giãn, liếc Hồ Bất Bình một cái rồi biếng nhác nói: "Đường ở Viên Gia Lĩnh là do thôn bọn ta làm, cầu do thôn bọn ta dựng, tuyết cũng do bọn ta quét, lấy tiền không phải là quá đáng chứ?"
Hồ Bất Bình còn định nói, Tô Vân đã cười cắt ngang: "Không quá đáng."
Dứt lời, hắn móc tiền ra khỏi túi, đếm mười đồng Ngũ Thù rồi đưa cho vượn yêu kia.
Vượn yêu nhận tiền, lại nằm xuống.
Đám người Tô Vân đi lên cầu, chờ khi đến bờ bên kia, cũng thấy một con vượn yêu đang nằm, cũng lười biếng nói: "Phí xuống cầu, mỗi người hai đồng Ngũ Thù."
Hồ Bất Bình nổi quạu: "Nãy đã cho tiền rồi, sao còn đòi nữa?"
Vượn yêu kia ngồi dậy, cười khì khì nói: "Ban nãy là phí lên cầu, giờ là trả phí xuống cầu."