Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Một người và bốn con hồ ly ôm dây thừng, được dây thừng đưa lên bầu trời. Một lát sau, bọn họ đáp xuống vách núi. Chỉ thấy vách núi bên này dốc đứng như lưỡi dao, bên kia lại là triền núi thoai thoải, suối nước róc rách chảy từ trên sườn núi xuống.
Dòng suối nhỏ này tụ hội với suối nước chảy từ ngọn núi khác ở dưới chân núi, biến thành một con sông chảy vào khe núi từ tây sang đông.
Tô Vân chưa từng đi tới nơi đây, nên hắn không dám động đậy chút nào, liên tục hỏi: "Các người nhìn thấy gì? Nhìn thấy gì rồi? Thấy bọn chuyện phun ăn cắp rồi à?"
Hắn chưa từng tới nơi này, đối với một người mù mà nói, trong đầu bọn họ đều có một tấm bản đồ, trên bản đồ đó chỉ có nơi mình sống là sáng, còn những chỗ khác đều là một mảng tối tăm hỗn độn.
Địa thế của Táng Long lăng hiểm trở, khó có thể trèo lên, mà đây là lần đầu tiên Tô Vân đến nơi này, hiện giờ rõ ràng là giữa trưa của mùa thu, sắc trời hãy còn sớm, nhưng trong đầu hắn thì xung quanh lại tối om, ngập tràn những thứ chưa biết.
Hắn cố gắng mở to mắt, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.
Hắn chỉ có thể cảm nhận dường như có một con thú hồng hoang khổng lồ nằm rình trong bóng tối đầy những chưa biết này, dữ tợn và khủng bố.
Trong lòng hắn sợ hãi, lại hỏi mấy câu liên tục, nhưng xung quanh không có ai trả lời hắn.
Tô Vân lại hỏi thêm vài lần nữa. Một lát sau, Hoa Hồ mới là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: "Tiểu Vân, bọn ta nhìn thấy một con rồng... Nơi đây thật sự có rồng! Chúng nó copy truyện thật kìa!"
Nghe được giọng nói của hắn ta, Tô Vân mới thấy yên lòng trở lại.
Hoa Hồ cẩn thận miêu tả địa lý của Táng Long lăng, giúp Tô Vân nhanh chóng xây dựng địa lý của Táng Long lăng trong đầu. Những yêu hồ còn lại ở bên cạnh thì im lặng nghe, không nói xen vào. Nếu Hoa Hồ bỏ quên chỗ nào, Hồ Bất Bình sẽ không kìm được mà bổ sung một hai câu.
Đây là thói quen hình thành đã nhiều năm.
Từ khi Hoa Hồ trở thành bạn học của Tô Vân, phần lớn địa lý xung quanh trấn Thiên Môn đều do Hoa Hồ miêu tả cho Tô Vân nghe, sau đó dẫn hắn đi một lần, như vậy Tô Vân mới có thể biết rõ địa hình xung quanh, không đến mức lạc đường.
Mối quan hệ của bọn họ là tốt nhất.
Một hồ ly nói, một người lắng nghe. Tô Vân nhanh chóng hiểu rõ sơ qua địa hình của Táng Long lăng, đã vẽ nên đường nét khái quát của nó trong đầu.
Táng Long lăng quả thực có rồng, ban nãy hắn cảm ứng được có con thú hồng hoang nằm bò trong bóng đêm, quả thực không phải là cảm ứng nhầm.
Táng Long lăng này y hệt như tên của nó, có một con rồng được chôn cất ở đây, nhưng Táng Long lăng lại hữu danh vô thực, bởi nơi đây không có lăng mộ của rồng.
Táng Long lăng chính là một dốc dất rất dài, cao chừng hai ba trượng, dài chừng trăm thước, bên trên mọc đầy cây cỏ bụi gai.
Năm đó con rồng kia rớt xuống khỏi bầu trời, bò từ Đọa Long cốc tới nơi đây, bị thương nặng mà không được chữa trị nên chết. Cư dân quanh đây hẳn là đã vùi lấp nó qua loa, chứ không xây dựng lăng mộ cho nó.
Trải qua sự phong hóa không biết bao lâu, hài cốt của rồng lộ ra từ trong dốc đất, phơi bày ra ngoài.
Nhất là đầu rồng, gần như hoàn toàn lộ hết ra ngoài, trông cực kỳ khổng lồ. Thậm chí trong hốc mắt còn mọc lên cây cối mà hai người mới có thể ôm được thân của nó.
Tuy cây cối trong Táng Long lăng mọc thành rừng rậm rạp, nhưng điều kỳ quái là nơi đây lại không có chim muông, thậm chí còn chẳng thấy con sâu nào.
Đi ở chỗ này khiến người ta cảm thấy tóc gáy dựng lên, hệt như có con mãnh thú thời hồng hoang hung ác cùng cực có thể lao ra xé bụng xé ngực mình bất cứ lúc nào.
"Bên cạnh Táng Long lăng có nhà."
Hoa Hồ tiếp tục miêu tả cảnh vật của Táng Long lăng, nói: "Nhà này làm từ gỗ và đá, có hai tòa bảy gian. Ba gian nhà nằm ở sườn đông của Táng Long lăng, bốn gian khác nằm ở phía tây. Hẳn là đã bị bỏ hoang từ lâu, trông khá rách nát, gỗ cũng bị ăn mòn sắp hết rồi. Trên núi còn có mấy bia đá, bốn phía xung quanh núi đều có bia hết, một số tấm bia đã đổ xuống."
"Cảm ơn Hoa nhị ca. Hãy qua Bạchh Ngọc Sáchh đọc và ủng hộ dịch giả tăng tốc độ ra chương nhé!"
Tô Vân tạo dựng hình dạng của bảy gian nhà này trong đầu, rồi nghiêng đầu nói: "Nơi này ít người lui tới, vì sao lại có nhà?"
Hoa Hồ cũng có chút không hiểu: "Đừng nói là ít người lui tới, ngay cả dấu vết của muông thú cũng chẳng có. Con rồng này chỉ còn lại bộ xương, khí thế thì vẫn cực kỳ hung ác, tại sao lại có người lựa chọn ở lại nơi này?"
Tô Vân lòng thoáng động, con rồng đã chết này không có khả năng được chôn cất bên thôn trang của người khác, như vậy thì chỉ có thể là nhà được xây sau đó. Mà xây nhà ở gần Táng Long lăng, ngoại trừ khả năng canh gác lăng ra thì chỉ có một khả năng.
"Có kẻ muốn trộm xác rồng. Nhưng xác rồng lớn quá, bọn họ không thể đào ra xác nó trong chốc lát được, nên đã xây nhà ở đây."
Tô Vân suy tư, nói: "Người này không quen không biết con rồng, đương nhiên không có khả năng canh gác lăng cho nó, cho nên bọn họ chỉ có thể đến là để trộm xác."
Hồ Bất Bình mau mồm mau miệng nói: "Rõ ràng hài cốt rồng ở đây, vì sao bọn họ không đánh cắp nó?"
"Có lẽ là vì to quá, bọn họ không vận chuyển đi được. Cũng có khả năng là vì lúc bọn họ đang đào bới xác rồng thì đột tử."
Hoa Hồ suy tư: "Dù sao Địa công nói rồi, có linh hồn rồng bay ra cứu Cả Thôn Ăn Cơm. Con rồng kia chết rồi, quá nửa là tính linh của nó bảo vệ xác của chính nó."
Tô Vân gật đầu, suy đoán này của Hoa Hồ rất có lý.
Bọn họ cẩn thận đi xuống khỏi sườn dốc tới Táng Long lăng. Tô Vân cẩn thận đi theo Hoa Hồ, cố gắng khiến bước chân vững vàng, nói: "Chúng ta đừng thử đào xương rồng, cũng không thể mang đi bất cứ thứ gì. Chúng ta chỉ tới mấy gian nhà kia xem qua một chút. Ta nghe Thủy Kính tiên sinh nói, có một số tính linh của cường giả sẽ hóa thành quỷ thần, vô cùng hung ác. Nhưng mà quỷ đều sợ ánh sáng mặt trời, nên chúng sẽ không xuất hiện vào ban ngày. Bởi vậy trước khi mặt trời khuất sau dãy núi, chúng ta bắt buộc phải rời đi!"
Bốn con hồ yêu liếc nhau, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm vội vàng bịt miệng Hồ Bất Bình lại. Hồ Bất Bình ô ô vài tiếng, thầm nghĩ: "Quỷ thần ở trấn Thiên Môn còn hung ác hơn cả rồng, bọn họ xuất hiện cả vào ban ngày!"
Một người và bốn con hồ ly đi vào Táng Long lăng, tới tòa nhà thứ nhất.
Tòa nhà này có bốn gian phòng, dưới đất rải đầy hài cốt với các trang sức vật phẩm còn sót lại khi y phục mục rữa thành tro.
Tô Vân ngồi xổm xuống sờ soạng một lượt, trầm ngâm nói: "Dựa theo trạng thái ngã của hài cốt mà xem thì hẳn là bọn họ đột nhiên gặp phải biến cố bất ngờ, vội vàng bỏ chạy ra khỏi phòng. Nhưng thứ truy giết bọn họ lại thật sự quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp trốn ra khỏi phòng thì đều đã chết hết."
Hoa Hồ cũng có phát hiện khác: "Trên lưng bọn họ, xương sườn và sương sống đều bị cắt đứt, mặt cắt theo chiều nghiêng, hẳn là sử dụng một vũ khí cực kỳ sắc, cắt từ lưng bọn họ xuống. Tổng cộng có ba thanh vũ khí như vậy, đồng thời cắt xuống, miệng vết thương gần như song song. Người này bị cắt thành bốn đoạn..."
Tô Vân sờ soạng một lượt, nói: "Không có vũ khí như thế, là miệng vết thương do móng vuốt cào qua."
Hoa Hồ cười nói: "Tiểu vân, một con quái vật có móng vuốt dài và sắc bén như vậy làm sao có thể xuất hiện trong phòng cùng với người ta chứ? Gian nhà này tuy lớn, nhưng hoàn toàn không chứa nổi con quái vật to lớn như thế! Trừ phi..."
"Trừ phi nó không có thực thể." Tô Vân nói: "Tính linh không có thực thể. Nếu là vuốt rồng mà nói, như vậy thì có khả năng rồi."
Hoa Hồ cau mày: "Chúng ta vào trong xem sao!"
Điều khiến bọn họ khó hiểu là trong gian phòng này khắp nơi đầy những án thư*, trên đó bày đầy giấy và bút mực. Đây không giống phòng của đám trộm mộ, mà giống như phòng của một vị đại nho đọc đủ thứ thi thư!
*Án thư: Bàn để bày sách.
Điều khiến người ta nuối tiếc là đầu bút ở nơi này đã thối rữa, trang giấy cũng đã nát vụn ra từ lâu rồi.
"Bọn họ đến đây không phải là để trộm xác rồng!"
Tô Vân đột nhiên lên tiếng: "Bọn họ là sĩ tử tới truy nguyên!"
Hoa Hồ hơi ngẩn ra, rồi cũng chợt hiểu: "Đúng vậy! Khi Thủy Kính tiên sinh dạy chúng ta Ngạc Long Ngâm, ông có dẫn chúng ta tới đầm Ngạc Long quan sát ngạc long, quan sát hình thái, tập tính và hành động của chúng, rồi sử dụng công pháp Hồng Lô Thiện Biến thôi động nguyên khí và máu của bản thân bắt chước ngạc long, dùng ý thức của bản thân quan tưởng ngạc long! Thủy Kính tiên sinh nói, đây được gọi là truy nghiên. Thông qua quan sát thử nghiệm, nghiên cứu bản chất sự vật, nguyên lý của sự vật để từ đó đạt được tri thức."
Ba tiểu hồ ly khác cũng từng được nghe Thủy Kính tiên sinh giảng bài, tức thì nhớ lại.
Thanh Khâu Nguyệt vội vàng nói: "Thủy Kính tiên sinh nói rằng quan học có tài lực, đến khi học tập một loại công pháp nào đó thì thường sẽ tổ chức sĩ tử tìm kiếm thần thú mà bọn họ cần quan tưởng, quan sát nghiên cứu và học tập. Chẳng lẽ có sĩ tử đến đây quan sát con rồng này?"
Ly Tiểu Phàm nhìn hài cốt rơi đầy dưới đất, cau mày nói: "Bọn họ đến từ thành Sóc Phương chẳng? Tại sao lại chết ở chỗ này?"
Tô Vân đụng tới một khối ngọc bài từ trong lớp quần áo đã mục rữa của một bộ hài cốt, trên đó có khắc chữ. Hắn sờ qua, nói: "Bọn họ đến từ một quan học tên là Thiên Đạo viện."
Đám hồ yêu sáp lại, chỉ thấy là tuy trên ngọc bài có dính bùn đất, nhưng lại trắng noãn hoàn hảo, không bị xâm nhiễm, hiển nhiên là được tạo ra từ loại mỹ ngọc có giá trị xa xỉ.
Trên ngọc bài này có khắc ba chữ "Thiên Đạo viện", bốn phía có hình ảnh mây và sấm sét, mặt dưới thì khắc một cuốn sách được giở ra, rất tinh xảo.
"Thành Sóc Phương có quan học tên là Thiên Đạo viện sao? Tên này thật hay!"
Hoa Hồ nói: "Tính chất của ngọc bài không tệ, có lẽ có thể bán được vài đồng ngũ thù, tìm thêm mấy khối nữa đi! Sau này chúng ta vào thành, chắc chắn cần dùng tới tiền!"
Đám hồ yêu tìm kiếm xung quanh, lại tìm thêm được mấy khối ngọc bài nữa, đều là của Thiên Đạo viện, nhưng đều bị tổn hại, chỉ riêng khối ngọc bài mà Tô Vân tìm được là còn hoàn chỉnh.
Bọn họ không tìm được gì khác, vì vậy bèn rời khỏi nơi đây, đi tới tòa nhà thứ hai.
Tòa nhà này nằm ở một phía khác của đuôi rồng. Hai tòa nhà, một tòa nằm ở đầu, một tòa khác nằm ở đuôi rồng, hẳn là phụ trách quan sát các vị trí khác biệt của con rồng này.
Mà cách đuôi rồng mấy trăm bước là một khe núi hõm xuống, Hoa Hồ thò đầu ra nhìn xuống, chỉ thấy hai bên vách khe núi có vết trảo cực lớn!
Mỗi một vết trảo đều cào sâu vào trong vách đá, dài tới mấy trượng, tảng đá hệt như bị thanh đao sắc bén chém qua, trông rất đáng sợ.
Bọn họ đã đoán đúng, con rồng rơi trừ trên trời xuống Đọa Long cốc, rồi sử dụng chút sức lực cuối cùng giãy dụa bò lên đến đây, rồi tắt thở.
"Là cái gì đã khiến thần long như thế này bị thương rồi chết ở nơi đây?" Hoa Hồ lẩm bẩm.
Bọn họ đi tới bên ngoài tòa nhà thứ hai, đang định bước vào thì chợt nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ màu đen khập khiễng đi tới. Bốn con hồ ly cùng kêu ầm lên, con nào con nấy bày ra tư thế phòng vệ.
"Xà tiền bối."
Tô Vân trong lòng thoáng động, khom người nói: "Tiền bối mời bọn ta tối qua tới xem lễ, các vãn bối quan sát hồi lâu, thu hoạch khá phong phú. Đa tạ tiền bối đã chiếu cố."
Hoa Hồ khiếp sợ, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Vân, đệ nói hắn là Cả Thôn Ăn Cơm? Sao hắn lại biến hình rồi?"