Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 22: Canh một




Convert: Sakahara
Editor: Mãn Mãn
Cuối cùng, việc quay phim quảng cáo được định ở trong nhà riêng của tổng giám đốc KING.
Tô Dương ngồi trên xe chuyên dụng mà tổng giám đốc KING đã phân cho mình mấy ngày nay, cảm nhận sự náo nhiệt vào sáng sớm của Hồng Kông trên đường đi.
Khi tới biệt thự, đoàn người Cố Hằng đã sớm đến, không ngờ Lục Duật Thành cũng ở đây, hắn rất thân thuộc với tổng giám đốc của nữ trang KING sao?
Bọn họ đang ăn bữa sáng trên bàn ngoài trời, một bàn người vây quanh, vô cùng náo nhiệt.
Tổng giám đốc Chu thấy cô đi qua, cười cười đứng dậy: "Tô tiểu thư cùng ăn với chúng tôi đi, đã lâu rồi trong nhà không náo nhiệt thế này, bình thường chỉ có tôi cùng phu nhân, cực kỳ vắng vẻ, con người mà, lớn tuổi rồi liền thích náo nhiệt."
Chu phu nhân cũng đứng lên, dáng cười ấm áp, nhiệt tình tiếp đón Tô Dương ngồi xuống, vừa lúc Tô Dương chưa ăn sáng, liền không giả bộ khách khí.
Tô Dương ngồi bên cạnh Chu phu nhân, nhận lấy khăn ăn từ Chu phu nhân, nói một tiếng cảm ơn, bắt đầu dùng bữa sáng.
Trên bàn cơm, Chu Đổng cùng Lục Duật Thành đang trò chuyện về bộ phim mới "Những đêm không ngủ ở phố Wall", lại hỏi khi nào thì có thể đóng máy.
Tô Dương lẳng lặng nghe.
Chu phu nhân thường thường ngắm Tô Dương một cái bằng dư quang, sau khi nhịn nửa ngày, vẫn không thể nhịn xuống: "Tiểu Tô đã có bạn trai chưa?"
Trong nháy mắt, bàn ăn yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người Tô Dương cùng Chu phu nhân.
Lục Duật Thành híp mắt nhìn Tô Dương vài lần, lại cúi đầu ăn trứng ốp lết.
Tô Dương hoàn hồn, vừa muốn nói "Có", lời đến bên miệng đã bị Chu Đổng tiếp được, cánh tay ông nhẹ nhàng cọ xát Chu phu nhân: "Em đừng dắt loạn tơ hồng! Sao một cô gái ưu tú như Tiểu Tô lại không có người theo đuổi được!"
Ông biết rõ quan hệ giữa Tô Dương cùng Tưởng Bách Xuyên, nhưng không biết những người đang ngồi ở đây có biết hay không, liền nói cực kỳ mờ mịt về chuyện có liên quan đến việc này.
Chu phu nhân bất mãn nhìn tổng giám đốc Chu, vừa cười vừa xem Tô Dương: "Năm nay con trai nhà tôi đã 32 rồi, lớn hơn cháu 4 tuổi, dáng dấp cũng đẹp trai, còn chưa có bạn gái đâu."
Tô Dương: "..."
Ông trời ơi, ngay cả tuổi của cô cũng biết, bà nhất định đã từng chú ý Weibo của cô.
Tiết tấu này chính là nhìn trúng cô làm con dâu đây mà.
Tổng giám đốc Chu đỡ trán, phu nhân của ông thật sự chẳng khiêm tốn chút nào.
Cố Hằng yên lặng nhai thức ăn trong miệng, mắt nhìn về phía Tô Dương.
Tô Dương nở nụ cười xấu hổ với bà Chu, giải thích rõ ràng với bà: "Chu phu nhân, cháu đã..."
Chu phu nhân ngắt lời cô: "Đừng khách khí như thế, gọi dì là được."
Mọi người: "..."
Tâm tình Chu phu nhân rất tốt, nói đến con trai liền không ngừng được: "Con trai nhà dì cũng coi như ở chung một nhóm với cháu, làm trong ngành giải trí, nhất định cháu cũng biết."
Nói xong, khóe miệng tràn ra ý cười kiêu ngạo.
Tô Dương thuận miệng hỏi: "Cậu ấy cũng là nhà nhiếp ảnh ạ?"
Cô không quá quen với nhà nhiếp ảnh nam họ Chu nào.
Bà Chu lắc đầu: "Nó là đạo diễn, bây giờ đang quay phim ở New York."
Nói xong, nhẹ nhàng nâng cằm về phía Cố Hằng cùng Lục Duật Thành: "Nó có quan hệ rất tốt với Tiểu Cố cùng Tiểu Lục, bọn nó đã quen nhau 8, 9 năm rồi. Lần này bảo nó cùng Cố Hằng về nhà một chuyến, nó nói còn phải quay xong màn diễn vào ban đêm, không rảnh rỗi. A, đúng rồi, bộ phim mà nó quay chính là "Những đêm không ngủ ở phố Wall"."
Sau đó bà hỏi Tô Dương: "Lúc này cháu đã biết là ai chưa?"
Tô Dương trừng mắt: "Chu Minh Khiêm là con trai của bác ạ?"
Đạo diễn thiên tài Chu Đạo thật sự là con trai của tổng giám đốc nữ trang KING sao... Cậu ta không về nhà kế nghiệp gia tộc, lại chạy đi đóng phim, phỏng chừng đầu óc tên này không khác  Cố Hằng là bao.
Chu phu nhân cười rạng rỡ: "Dì đã nói rồi mà, chắc chắn là cháu biết nó."
Trong lời nói mang theo sự kiêu ngạo vì con trai mình.
Tô Dương cười cứng ngắc, "Dì à, cháu cùng Minh Khiêm đã quen biết nhiều năm, quan hệ rất thân thiết." Cô nhất mạnh hai chữ thân thiết.
Lại nói thêm: "Minh Khiêm và chồng cháu cũng quen nhau."
Chu phu nhân nghe vậy, hoàn toàn sửng sốt, trên mặt mang vẻ mất mát.
Mấy giây sau, bà lập tức khôi phục nét cười yếu ớt: "Hóa ra cháu đã kết hôn rồi à, đúng là nhìn không ra, vừa rồi dì có chút lỡ lời, thứ lỗi cho dì nhé."
Tô Dương cười lắc đầu, nói không sao cả, lại trò chuyện về tuần lễ thời trang sắp tới cùng Chu phu nhân, xoa dịu bầu không khí xấu hổ này một chút.
Ăn xong bữa sáng liền bắt đầu bố trí hiện trường quay phim.
Trong kế hoạch quay chụp của Tô Dương cần sử dụng mấy tấm ảnh cũ, chính là chuyện xưa trong quảng cáo, là ảnh chụp cô cùng Cố Hằng lúc còn nhỏ.
Cô hỏi Cố Hằng: "Cậu còn giữ ảnh chụp chung của hai chúng ta khi còn bé không?"
Cố Hằng đang xem kịch bản quay phim quảng cáo, nghe thấy tiếng liền ngước mắt, mở miệng nói chẳng chút suy xét: "Không." Kỳ thực tất cả đều ở trong di động.
Tô Dương lườm anh, xoay người rời đi, cô chuẩn bị gọi điện cho mẹ Tô để bà tìm album ảnh của cô, chụp mấy tấm ảnh cũ trước kia rồi gửi cho cô.
Vừa lấy di động ra khỏi túi, di động bắt đầu không ngừng rung, mở di động, toàn bộ đều là ảnh cũ mà Cố Hằng gửi tới, có ảnh chụp một mình cô, phần lớn đều là ảnh chụp chung của cô và Cố Hằng.
Ảnh cũ ố vàng luôn có thể khiến hồi tưởng của một người kéo dài vô tận, lại nhìn cô năm mười mấy tuổi, quả thực là một người ngốc nghếch, trắng trẻo, ngọt ngào, ngay khi cười cũng rất quê mùa.
Trong đó có một tấm chụp cô mặc áo bông, ăn kem Haagen-Dazs, toét miệng cười, khóe miệng còn dính kem, mái tóc ngổn ngang trong gió, Cố Hằng đang đứng ở bên cạnh, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt ghét bỏ.
Người chụp nhất định là Lục Duật Thành, đại khái chính là muốn chụp được bộ dáng tham ăn của cô.
Ảnh chụp chung của cô và Cố Hằng đều do Lục Duật Thành chụp, mà nếu trong ảnh của cô xuất hiện Lục Duật Thành, người chụp ảnh nhất định là Cố Hằng.
Xem một chút, mắt cô chợt sáng lên, xoay người hưng phấn hô to với giám đốc Chu đang nói chuyện trên trời dưới đất cùng Lục Duật Thành ở trong vườn hoa: "Tổng giám đốc Chu, có kinh hỉ này!"
Chu Đổng đứng lên, "Xem ra kinh hỉ cũng không nhỏ."
Cười yếu ớt đi tới.
Tô Dương đưa tấm hình cũ kia cho Chu Đổng, "Ngài xem, cảnh nền của tấm hình này chính là cửa hàng bán lẻ của KING ở Bắc Kinh."
Ảnh được chụp trước một trung tâm thương mại cao cấp tại quảng trường, mà cửa hàng bán lẻ của KING lại ở ngay tầng một của trung tâm thương mại này, toàn bộ bảng hiệu của KING đều ở trong ống kính.
Chu Đổng xem xong cũng không khỏi cảm thán: "Không ngờ chớp mắt một cái đã qua mười sáu năm rồi."
Cửa hàng này được mở tại trung tâm thương mại vào mười sáu năm trước, biểu ngữ của lễ khai trương vẫn còn đó.
Tấm hình này rất có giá trị.
Vừa cảm thán thời gian trôi nhanh, ông đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, cẩn thận xem lại hình, còn không phải là Tô Dương cùng Cố Hằng khi còn bé sao.
Ông ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Tô Dương: "Cô cùng Cố Hằng... Đã sớm nhận biết rồi sao?"
Tô Dương gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Chu Đổng thông suốt, cũng đại khái đoán được tình huống bên trong, liền thức thời không hỏi nhiều nữa, "Có lẽ hình quảng cáo sẽ khiến người ta kinh hỉ hơn hẳn so với dự đoán của tôi."
Ông không nghĩ rằng Tô Dương sẽ để tâm và nghiêm túc như thế, cống hiến cả ảnh cũ của mình ra ngoài.
Còn lợi dụng thời gian trên máy bay để vẽ toàn bộ hình ảnh kinh điển trong quảng cáo, tất cả những chi tiết trong bản thảo vẽ tay, cô đều đã nghĩ đến.
Chỉ bằng một điểm này, ông liền biết vì sao Tưởng Bách Xuyên lại lấy cô làm vợ.
Chu Đổng vươn tay, "Hợp tác vui vẻ, tôi còn phải đến họp ở công ty, xin lỗi, không tiếp chuyện được nữa, nếu có việc gì thì hãy liên hệ với thư ký của tôi."
Tô Dương có chút thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng nâng tay, nhẹ nhàng bắt tay ông, "Cảm ơn sự tín nhiệm của giám đốc Chu."
Sau khi tổng Chu Đổng rời đi, đoàn quay phim của Tô Dương đã đến biệt thự, Tô Dương bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho họ, dặn dò trợ lý đắc lực nhất của cô về những điều cần chú ý khi quay chụp.
Thiết bị chiếu sáng đã được lắp đặt đúng chỗ, Tô Dương bắt đầu nói về cách hóa trang với thợ trang điểm.
Cố Hằng buông kịch bản, nhìn về phía Tô Dương: "Hôm nay còn chưa chính thức quay chụp quảng cáo, chỉ để thử thôi, có nhất thiết phải phiền toái như vậy không?"
Tô Dương quét mắt nhìn anh một cái, không quan tâm tới anh nữa, tiếp tục bàn bạc cùng thợ trang điểm.
Hôm nay đến chủ yếu là để tìm cảm giác trong kế hoạch quay chụp, làm quen với chú chó béc giê kia một chút, tựa như một buổi diễn tập, nhưng Tô Dương lại xem như diễn xuất chính thức, chu toàn mọi chuyện.
Tô Dương cũng biết một biết hai về chú chó béc giê này nhờ trên mạng, biết nó gọi là Anh Bố, huyết thống cao quý, đã trải qua huấn luyện chuyên môn, còn có thể cứu sống người.
Thời gian tiếp theo, Tô Dương, Cố Hằng và Anh Bố cùng luyện tập những chi tiết trong quảng cáo.
Một mình Lục Duật Thành nhàm chán ngồi trong sân, liền tới công ty đại diện ở Hồng Kông.
Lúc diễn tập, Tô Dương có cảnh rơi nước mắt, khi cô nhìn Cố Hằng, không chỉ không khóc được, mà còn cười rộ lên một cách không tự chủ.
Cố Hằng bất đắc dĩ nhìn về phía cô: "Buồn cười như vậy sao?"
Tô Dương gật đầu: "Chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, tựa như tay phải cùng tay trái, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, đi đâu để tìm cảm giác cảm động muốn khóc khi cậu tặng nhẫn cho tôi bây giờ?"
Cố Hằng nhìn cô, không nói chuyện.
Cô coi anh là tay trái tay phải, nhưng anh vẫn luôn coi cô như nhịp tim đập, bất cứ khi nào nhìn thấy cô cũng đều động tâm.
Sau đó, Cố Hằng nói: "Nếu thực sự không khóc được, cậu liền nghĩ xem hồi nhỏ chúng tôi đã đối xử tốt với cậu như thế nào, mà bây giờ... Thái độ của cậu đối với chúng tôi là gì!"
Nét cười vốn đang giương lên trên khóe miệng Tô Dương lập tức cứng đờ, ánh mắt cũng ảm đạm.
Sau khi nói xong, Cố Hằng lại hối hận, "Tôi nói như vậy không phải để cậu áy náy đâu, chính là để cậu tìm cảm giác thôi."
Anh phiền não thở dài, thứ anh không chịu nổi nhất chính là thấy cô khổ sở.
Tô Dương chớp mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi biết rồi."
Bọn họ lại bắt đầu diễn chung một lần nữa.
Ngày tiếp theo, Tô Dương đã rất ăn ý với Anh Bố, năm lần thử đã sớm đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng Tô Dương vẫn kiên trì muốn thử lại một lần, cô hỏI Cố Hằng: "Không làm chậm trễ thời gian của cậu chứ?"
Chỉ khi đối mặt với Tô Dương, thời gian của Cố Hằng mới rảnh rỗi, chỉ cần hỏi là có.
Anh gật đầu: "Không vấn đề gì."
Liên tục tiến hành tới khi sắc trời tối hẳn, bọn họ mới kết thúc công việc, ngày hôm sau sẽ chính thức quay quảng cáo.
Trở lại khách sạn, Tô Dương quan sát một ít đoạn phim quảng cáo ngắn mà trợ lý quay được lúc bọn họ diễn tập, xem chi tiết nào không làm đúng chỗ, cần chú ý lại.
Đinh Thiến gõ cửa tiến vào, đưa sữa cho cô, "Đêm nay đừng thức, sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Dương nhận sữa, lại xoay người ngồi trước máy tính: "Mấy ngày nay mình đã vắt óc suy tính để nghĩ ra kế hoạch quay chụp này, không ngủ ở trên máy bay, dành suốt cả đêm để vẽ xong bản thảo, nếu không quay được như ý, sẽ rất có lỗi với chính mình."
Đinh Thiến hơi hơi thở dài, ý bảo cô nhanh chóng uống sữa, lại nghĩ tới sắp xếp trong mấy ngày sau: "Được rồi, tối ngày mai chúng ta phải quay về Bắc Kinh."
Tô Dương đã uống vài ngụm sữa: "Cậu lại nhận thêm việc à?"
Đinh Thiến lắc đầu: "Cũng không hẳn, chính là hợp đồng mà cậu đã ký với tạp chí Mỹ Ngu lúc trước, bìa tạp chí trong sáu tháng cuối năm sẽ do cậu chụp, cần chụp ảnh cho kỳ tháng bảy ngay lập tức, đồ mùa thu của L&D đã bắt đầu lên trực tuyến rồi."
Tô Dương "A" một tiếng, hỏi cô minh tinh hợp tác là ai.
Đinh Thiến: "Mình không biết, Duy Y nói còn chưa xác định, chậm nhất là đêm mai sẽ xong."
Trước đó đã xác định bìa mặt của tháng bảy là Kiều Cẩn, nhưng bởi vì mấy ngày nay Kiều Cẩn bị những tin tiêu cực quấn thân, tầng cấp cao của tập đoàn Mỹ Ngu quyết định đẩy lùi kế hoạch quay chụp của cô ta về phía sau.
Sau khi Đinh Thiến rời đi, Tô Dương tiếp tục làm việc, mãi cho đến đêm khuya, cô mới đánh dấu xong tất cả những chỗ không hoàn mỹ.
Cô mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương, con đường đi đến vinh quang nhiếp ảnh cao nhất dường như dài vô tận, không biết khi nào cô mới có thể đạt được.
Cô thực sự sợ, một ngày nào đó, chính mình sẽ mệt mỏi tới mức không muốn đi nhiều thêm một bước.
Ngồi trong chốc lát, cô đứng dậy tắt đèn phòng khách, tới phòng tắm.
Tắm xong, Tô Dương trằn trọc mãi ở trên giường cũng không ngủ được, trong đầu luôn nghĩ tới chuyện quảng cáo, cứ cảm thấy nơi nào nos không hoàn mỹ.
Sau mấy tiếng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ.
Năm giờ sáng, cô liền tỉnh.
Lấy di động ra, nghiên cứu bản ghi chép đã được viết từ trước của kế hoạch quay chụp trong di động.
Sau đó, rốt cuộc hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào.
Nhạc phim quảng cáo không tốt, không khiến cô sinh ra sự đồng cảm của tình yêu.
Cô nhanh chóng mở Wechat, gửi tin nhắn cho Tưởng Bách Xuyên: [Ông xã, khi nào rảnh thì gọi cho em, em muốn nhờ anh một việc, viết một bài hát giúp em để dùng cho quảng cáo.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, hơn 10 phút sau cũng không có động tĩnh.
Thời gian vẫn còn sớm, Tô Dương lại nhắm mắt, chuẩn bị ngủ bù.
Kết quả, khi vừa có chút buồn ngủ, chuông di động liền vang lên.
Cô giật mình một cái, nhanh chóng sờ di động, thật đúng là Tưởng Bách Xuyên.
Giọng nói dịu dàng trầm thấp của Tưởng Bách Xuyên truyền đến: "Sớm như vậy đã tỉnh rồi à?"
Tô Dương cười: "Đúng vậy, có chút quen giường, không ngủ được, anh thì sao, vẫn còn tăng ca ở phòng làm việc à?"
Tưởng Bách Xuyên không trả lời cô, anh vừa ra khỏi hải quan, ngồi trên xe liền gọi điện thoại cho cô.
Anh đã ở Hồng Kông.
Anh tránh đề tài này đi, hỏi ngược lại cô: "Không phải trong đoàn đội của các em có người chuyên môn phụ trách âm nhạc sao? So với anh, bọn họ chuyên nghiệp hơn nhiều."
Tô Dương bóp một nhúm tóc, quét qua chóp mũi: "Nhưng bọn họ không biết em muốn biểu đạt dạng tình cảm gì, chỉ có mình anh biết thôi."
Tưởng Bách Xuyên cười cười: "Được rồi, tối nay anh sẽ soạn xong bài hát rồi gửi cho em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.