Làm Thế Nào Để Không Nhớ Hắn

Chương 1: Người đàn ông tựa như cây anh túc




Convert: Sakahara
Editor: Mãn Mãn
Trước cửa sổ sát đất, người đàn ông duỗi cánh tay dài kéo tấm mành ra, ánh nắng của sớm tinh mơ lập tức chiếu vào phòng, cả người hắn đều đắm chìm trong sắc màu của bình minh, lạnh lùng, thành thục, gợi cảm, mang hương vị đàn ông...
Hắn cúi đầu, chậm rãi cài khuy áo sơ mi, chuyên tâm nghiêm túc.
Tô Dương nhất thời xem tới mức nhập thần.
Người đàn ông đột nhiên ngước mắt, “Em có rảnh ngày nào không? Đi cục dân chính một chuyến.” Không có chút chần chừ nào.
Tô Dương vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên.
Người đàn ông thấy cô không tập trung, trấn tĩnh nhìn cô vài giây, cô vẫn không có chút phản ứng nào.
Hắn kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Em có rảnh ngày nào không? Đi cục dân chính một chuyến.”
Tô Dương hoàn hồn, vài giây sau mới phản ứng kịp, lông mày cau lại, “Anh vừa nói gì thế? Đi cục dân chính sao?”
“Ừ.”
Tô Dương nhìn hắn, “Chúng ta tới đó làm gì?”
“Ly hôn.” Sắc mặt của người đàn ông bình tĩnh.
Tô Dương ngớ ra, sau một lúc lâu, cô phun ra hai chữ: “Lý do?”
Lý do ly hôn.
Cho dù là ly hôn, cũng phải do cô đề ra mới đúng.
Khuy áo sơ mi đã được cài xong, ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông vuốt lên cổ tay áo, bắt đầu cài khuy, “Đã ba tháng nay chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng, lý do này có đủ không?”
Tô Dương: “...”
Cô muốn phản kích lại hai câu, miệng há hốc, lại không phát ra âm thanh nào.
Trước mắt có chút lẫn lộn, cảnh sắc dần mờ nhạt, người đàn ông ở trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Cô gái, cô gái, tỉnh lại đi, máu chảy ngược vào ống kim rồi!”
Tô Dương giật mình một cái, mở mắt ra trong phút chốc, âm thanh của tin tức nửa đêm truyền tới từ tivi trên vách tường, theo bản năng, cô nhìn thoáng qua bốn phía, đâu đâu cũng thấy bình nước đang treo.
Ý thức đã trở lại, cô đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện để truyền dịch.
Ban ngày giúp một vị nữ minh tinh nào đó chụp ảnh tả thực trong cảnh trời tuyết, nán lại suốt mấy giờ trong trời băng đất tuyết, buổi tối về đến nhà, toàn thân đều vô lực, nửa đêm bắt đầu sốt cao, thực sự chịu không nổi, mới đứng dậy đi bệnh viện truyền nước biển, không nghĩ rằng liền ngủ gật.
Không những ngủ gật, hình như còn thấy một giấc mơ.
Cô hơi hơi nhíu mày, đúng, là mơ.
Mơ là được rồi.
Tuy rằng chỉ là mơ, nhưng trong giấc mơ có một chút sự thật không thể chối cãi, đó chính là việc bọn họ đã hoàn toàn chưa sinh hoạt vợ chồng trong ba tháng.
“Dì đã giúp cháu gọi y tá rồi, lần sau tới truyền nước nhớ để cả người nhà đi cùng, nếu cháu ngủ thiếp đi, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện lớn.” Bác gái ngồi ở phía đối diện cô khiến tình huống nghe nghiêm trọng một chút.
Tô Dương hoàn hồn, cười nhạt: “Cảm ơn dì.”
Vẫn còn cần truyền thêm hai bình nữa, nơi ghim kim phồng lên vì cô vừa ngủ, chỉ có thể rút ra ghim lại một lần nữa, khi y tá thực hiện, cô muốn nắm lấy bàn tay của người bên cạnh theo thói quen, đột nhiên ý thức được rằng, bên người chỉ là một chỗ ngồi trống không.
Lúc này trong túi truyền tới âm thanh, có tin tức được gửi tới di động.
Tô Dương mở di động, người đại diện Đinh Thiến gửi cho cô một đường link video, tiếp đó lại gửi tới một chuỗi tin tức bằng chữ.
[Cực phẩm trong vẻ đẹp của nam giới, khó trách có nhiều thiên kim muốn xếp hàng để được lên giường với cậu ta như vậy.] Theo sau là một loạt biểu cảm cười xấu xa.
Tô Dương mở đường link ra, vừa nhìn phần mở đầu, liền ấn tạm dừng, hỏi Đinh Thiến: “Video này đến từ chỗ nào thế?”
Đây là video được quay vào lúc 10 giờ sáng tại sở giao dịch chứng khoán New York.
Đinh Thiến: [Một phóng viên tài chính kinh tế vừa đăng trên chính weibo của mình, số lượng chuyển phát (share) liền quá vạn trong nháy mắt. A, đúng rồi, vị phóng viên này là fan cuồng của Tưởng Bách Xuyên.]
Tô Dương không đáp lại, mở video ra tiếp tục xem.
Hôm nay, công ty internet dưới trướng tập đoàn Thẩm thị đã chính thức treo biển giao dịch tại sở giao dịch chứng khoán New York, lần này Tưởng Bách Xuyên xuất hiện ở sở giao dịch để đặc biệt đi cùng một tầng cấp cao của tập đoàn Thẩm thị.
Giống như hiện tại, một đạo diễn có tác phẩm mới muốn công chiếu, khi tuyền truyền sẽ mời bạn bè người thân có sức ảnh hưởng lên đứng ở thảm đỏ.
Giới tài chính dường như cũng bắt đầu thịnh hành những thứ này.
Trong video.
Tưởng Bách Xuyên đang cùng chụp ảnh chung với tầng cấp cao của tập đoàn Thẩm thị ở trên sân khấu. Hắn đứng ở vị trí tương đối sát bên ngoài, nhưng vẫn thu hút phần lớn ống kính của giới truyền thông có mặt tại đây.
Thứ thu hút bọn họ không phải là dáng dấp anh tuấn của hắn, mà là ngân hàng đầu tư toàn cầu Hải Nạp do hắn thành lập, trong nửa đầu năm nay, đã hoàn thành 25 hạng mục IPO(*), 62 công ty cổ phần tư nhân cùng những dự án thu mua, với tổng lợi nhuận lên tới 565 điểm(*), chen một chân vào top 5 những ngân hàng đầu tư toàn cầu hàng đầu.
(*) IPO (Initial Public Offering) hay còn gọi là phát hành lần đầu ra công chúng, là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.
(*) Không rành chứng khoán nên không giải thích "điểm" ở đây, nhưng chắc chắn là rất nhiều ().
Lịch sử phát triển của Hải Nạp, thành tựu tài chính khiến cho người khác chú ý của Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương đã sớm thuộc như lòng bàn tay.
Video vẫn còn tiếp tục, Tưởng Bách Xuyên lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía dưới sân khấu, ánh mắt sắc bén không chút để ý khiến trong lòng Tô Dương run lên.
Cô biết rõ đây chỉ là video, hắn cũng không phải đang nhìn cô, nhưng trong nháy mắt tim vẫn đập rộn lên.
Tô Dương, mày cũng thật có tiền đồ!
Màn chụp chung kết thúc, nhân vật chính của hôm nay không phải là Tưởng Bách Xuyên, nhưng hắn vẫn bị vây lại.
Tưởng Bách Xuyên cao hơn hẳn một cái đầu so với phần lớn cánh đàn ông trên sân khấu, khi bắt tay nói chuyện, nửa thân trên của hắn nghiêng về phía trước, hơi hơi cúi đầu, liền nang bằng với chiều cao của người khác.
Không biết đối phương nói gì với hắn, một tia cười nhạt khó có được đậu trên khóe môi của hắn.
Những người làm ăn đều nói hắn quyết đoán sát phạt, bất cận nhân tình, nhưng ngay lúc này, Tô Dương cảm thấy, hắn rõ ràng ôn nhuận như ngọc.
So với hắn của ngày thường, ôn hòa hơn rất nhiều.
Tô Dương nhớ trước đây, một bài báo trong tờ tài chính và kinh tế đã hình dung hắn như thế này: Đối với một người đàn ông hơn 30 tuổi đã trải qua sự mài giũa của năm tháng mà nói, họ tự nhiên sẽ toát lên sự kiêu ngạo cùng khí phách.
Hắn luôn luôn dung hợp vẻ ôn hòa cùng cường thế đúng mực, khiến người ta không phát giác ra bất kỳ cảm giác đột ngột nào.
...
Ra khỏi phòng cấp cứu truyền dịch, đã là một giờ rưỡi rạng sáng.
Tô Dương bọc lại áo lông, lại đội mũ áo lên, đi về phía bãi đỗ xe.
Tới bệnh viện để khám vào giờ này, không phải cả nhà cùng đi, cũng sẽ có đàn ông theo đến, lẻ loi một mình như cô cũng có, nhưng không nhiều lắm.
Đều là những người phụ nữ độc lập lại từ mình cố gắng.
Cô tự giễu cười cười.
Khi đang chờ đèn đỏ trong ô tô, Tô Dương đột nhiên nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó cô bị bệnh chết trong nhà, có phải rất nhiều ngày trôi qua cũng sẽ không có ai biết hay không?
Không đến hai giây, liền khẳng định được đáp án, sẽ không.
Bởi nếu buổi sáng cô chỉ cần đi làm trễ ba phút, điện thoại của Đinh Thiến sẽ như giục hồn đánh tới, thể hiện các loại quan tâm đối với cô.
Nếu Đinh Thiến là một người đàn ông, cô nhất định sẽ không chút do dự gả cho người nọ.
Tuy rằng nhan sắc có điểm khuyết thiếu, nhưng tắt đèn đi đều không phải giống nhau sao?
Về đến nhà, gian phòng lạnh như băng, buổi tối về nhà lúc tan tầm, ngay cả hệ thống sưởi cũng quên mở.
Sau khi mở xong, cô lại đi tắm rửa, đã gần hai giờ rưỡi, một chút buồn ngủ đều không có.
Ngủ không được, cô xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới tầng mua một bao thuốc cùng bật lửa, ra khỏi cửa hàng, cô liền mở bao thuốc châm một điếu.
Ngày hôm sau.
Tô Dương mang theo quầng thâm mắt, đi làm đúng giờ.
Trong văn phòng, Đinh Thiến đang vắt chéo hai chân chờ cô, thấy cô trang điểm dày đặc, nhưng vẫn không che giấu được sắc mặt tiều tụy tái nhợt, chân mày của Đinh Thiến nhíu lại, còn sâu hơn so với Thái Bình Dương.
“Dương Dương, cậu đang bán phấn đấy à?”
Tô Dương tùy ý ném túi xách lên bàn làm việc, rót một ly nước ấm, mới hỏi cô: “Rất rõ ràng sao?”
Nói xong, tự sờ sờ khuôn mặt, kỳ thực cô cũng cảm thấy lớp phấn lót mà mình bôi lên hôm nay có chút dày.
“Chắc cậu phải bôi lên ba cân phấn ấy nhỉ?” Đinh Thiến chỉ về phía nhà vệ sinh, “Nhanh chóng đi tẩy trang ngay cho mình.”
Tô Dương ỉu xìu phờ phạc tựa lên lưng ghế dựa: “Cho mình nghỉ một lát, đang mệt lắm.”
Hai tay cô nâng ly sứ, đã uống vài ngụm nước ấm, trong bụng thoải mái hơn một chút, sáng nay cơm cũng chưa ăn, trên đường đi bị đau dạ dày.
Lúc này Đinh Thiến mới chú ý tới vết bầm đen trên mu bàn tay cô, “Cậu truyền dịch à?”
Tô Dương uể oải gật đầu.
Đinh Thiến: “Vậy sao cậu không gọi điện cho mình! Mình có thể đi cùng cậu, cậu biến thành cái bộ dạng người chết bị thiêu kia, vẫn còn có thể lái xe được sao?”
Tô Dương cười cười, không lên tiếng, toàn thân không có nổi một chút sức lực.
Điện thoại của Đinh Thiến reo lên, cô nhìn tên người gọi, trực tiếp nhấn im lặng.
“Sao lại không nghe?” Tô Dương hỏi cô.
Đinh Thiến: “Là người đại diện của An Ninh, tối hôm qua đã gọi điện thoại cho mình rồi, An Ninh không hài lòng với ảnh cậu chụp, toàn bộ đều bị gửi trở về, yêu cầu sửa lại.”
Tô Dương “A” một tiếng: “Không hài lòng? Không hài lòng chỗ nào?”
Đinh Thiến nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Phần ngực.”
Tô Dương nhíu mày: “Phần ngực? Ngực cô ta vốn chính là vùng đất bằng phẳng, còn hi vọng mình giúp cô ta tạo ra hai đỉnh Everest nữa à?”
Đinh Thiến: “...” Đột nhiên phụt một tiếng bật cười, “Dương Dương, hạ khẩu lưu tình(*), người ta dù sao cũng cỡ quả quýt nha, sao có thể là vùng đất bằng.”
(*) Hạ khẩu lưu tình: Chơi chữ từ "Hạ thủ lưu tình" (nhẹ tay), ở đây ý chỉ là "Nhẹ miệng":)).
Tô Dương liếc cô một cái, buông ly nước, đăng nhập vào hòm thư, mở ra ảnh chụp bị gửi trở về.
Sau khi chụp ảnh xong cô đã cẩn thận chỉnh sửa qua toàn bộ, dù là màu sắc hay phong cách, vẫn vượt qua bất cứ lần chụp ảnh tả thực nào An Ninh đã từng có.
Cô ta đang cố tình bới móc đây mà.
Đinh Thiến hỏi: “Cậu từng cùng cô ta kết thù à?”
Tô Dương: “Cô ta là một diễn viên nhỏ mới xuất hiện, hôm qua cũng là lần đầu tiên mình thấy cô ta, sao có thể có thù cũ cùng cô ta được?”
“Cũng đúng.” Đinh Thiến hơi đăm chiêu, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, “Tối hôm qua mình còn thấy An Ninh, tại hội quán Tinh Lan.”
“Sau đó thì sao?” Tô Dương không chút để ý hỏi, trong giới đều đồn rằng An Ninh đang dựa hơi ông chủ của tập đoàn truyền thông Phương Dịch, Lục Duật Thành, nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào với bát quái của An Ninh.
“Cô ta cùng... người mẫu Kiều Cẩn ở chung một chỗ.” Đinh Thiến dừng lại, “Có lẽ chuyện này liên quan tới Kiều Cẩn chăng?”
Tô Dương giật mình, đặc biệt không muốn nhắc đến cái tên này, cười cười, không đáp lời nữa, xoay chuyển đề tài, hỏi Đinh Thiến: “Có thuốc lá không?”
Đinh Thiến sờ sờ túi: “Không mang theo, hiện tại mình đã không còn nghiện thuốc lá nữa, có thể hút cũng không hút. Không phải cậu đã cai thuốc để chuẩn bị sinh con rồi sao, sao lại muốn hút?”
Tô Dương cười: “Sinh con? Sinh với ai?” Cô lắc lắc ngón tay của mình, “Sinh cùng nó sao?”
“...” Đinh Thiến bị nghẹn, “Dương Dương, tam quan của mình bất chính, đều là do bị cậu làm hư.”
Tô Dương lại bưng ly nước lên, uống vài ngụm: “Thôi đi, cậu vốn chính là một tên thụ không đứng đắn, nhìn cái gì cũng lệch lạc, tam quan sao có thể chính đáng được?”
Đinh Thiến chộp lấy tạp chí trong tay liền đập tới: “Thật đúng là miệng chó không phun được ngà voi!”
Hai tay Tô Dương tiếp tạp chí, lại đùa vui hai câu cùng Đinh Thiến, sau đó khôi phục giọng điệu nghiêm trang: “Thiến Nhi, cậu còn nhớ tờ giấy nghỉ phép đã từng gây chấn động trên mạng lúc trước không?”
“Của vị nào?” Có tận mấy cái lận.
“Chính là vị nữ công nhân viên chức của doanh nghiệp trung ương, nói là sắp quên bộ dạng của chồng, muốn xin nghỉ phép để đi gặp chồng ấy.”
Đinh Thiến sững sờ, lập tức gật đầu, “Có ấn tượng, làm sao?”
Tô Dương nhìn cô chằm chằm, giọng nói vừa nghiêm túc chân thật lại vừa chế giễu: “Mình dường như cũng sắp không nhớ rõ chồng mình trông thế nào rồi.”
Đinh Thiến: “...”
Lại liên tưởng tới giấc mơ mà mình gặp phải khi đang truyền dịch ngày hôm qua, Tô Dương cảm thấy đây không phải dấu hiệu tốt lành gì, liền lấy điện thoại bàn ra bấm số.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình di động, thẳng tới giây thứ 28, bên kia mới bắt máy.
“A lô.” Âm thanh trầm thấp lành lạnh.
“Anh có đang vội hay không?” Tô Dương hỏi.
“Anh đang họp.”
“Vẫn còn ở New York à?”
“Vừa tới chi nhánh của công ty ở Thượng Hải.”
Tô Dương “A” một tiếng, ở Thượng Hải liền dễ dàng hơn nhiều, cô không thích ngồi máy bay, nhưng từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, vẫn có thể chịu được một quãng đường ngắn như vậy.
Bên kia đợi vài giây, không nghe thấy tiếng nói chuyện, liền hỏi một câu: “Đồng Đồng? Làm sao thế?”
Đồng Đồng là tên của cô khi còn bé.
Tô Dương đáp: “Không có gì, chỉ là đã lâu không liên lạc, thiếu chút nữa liền quên mất anh là chồng của em, gọi điện thoại để xác nhận một chút. Anh cũng sẽ không thiếu chút nữa quên mất em là ai chứ?”
“...”
Tô Dương: “Đùa thôi” Hơi ngừng giọng, lại hỏi: “Em muốn gặp anh, hai ngày nữa có tiện không?”
“Em không cần tới đây.”
A, thật đúng là không rảnh.
Tô Dương trầm mặc.
Sau khi kết hôn, trạng thái giữa cô và hắn chẳng khá hơn so với người xa lạ là bao.
Tô Dương nghĩ lại lần nữa, cũng đã nhiều năm như vậy, giữa bọn họ vẫn luôn là trạng thái đó.
Đại khái là hiện tại lớn tuổi, cô bắt đầu để ý tới thái độ của hắn đối với mình.
Giọng của Tưởng Bách Xuyên lại truyền đến từ ống nghe: “Chiều nay anh có chuyến bay về Bắc Kinh, hơn bốn giờ chiều sẽ đến.”
Thì ra là thế.
Tô Dương: “Em đi đón anh nhé?””
“Không cần.” Không nghĩ rằng hắn còn nói: “Anh sẽ đi đón em lúc tan việc.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Dương sửng sốt vài giây, bởi vì đêm qua không ngủ ngon, đầu óc vẫn còn choáng váng nặng nề cho tới tận bây giờ.
Cô gác lại điện thoại, đứng dậy tới bên cửa sổ, dùng sức đẩy cửa sổ ra.
“Sao thế?” Đinh Thiến lập tức đứng lên, “Cậu sẽ không vì sự luẩn quẩn trong lòng mà muốn nhảy lầu chứ!?”
Tô Dương không rảnh để trả lời vấn đề ngốc nghếch này của Đinh Thiến, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bầu trời âm u, gió bắc lạnh thấu xương, tuyết lại sắp rơi xuống.
Gió lạnh tràn vào trong cổ, Tô Dương rùng mình, đầu óc lập tức tỉnh táo không ít, cô dùng sức bóp bóp gò má đã dùng hết nửa hộp phấn để trang điểm, đau, đây không phải là mơ.
Cô quay đầu nói với Đinh Thiến: “Tưởng Bách Xuyên muốn tới đón mình lúc tan việc.”
Lời tác giả:
Các bạn thân yêu, tôi đã trở về rồi đây ~
Canh hai tối nay nhé ~
P/s: Sau này vẫn sẽ như hồi trước, 8 giờ mỗi ngày:)
Sau khi xem xong nhớ lưu trữ nhé:) Sẽ đưa một bao lì xì cho mọi người để bày tỏ sự cảm ơn ~ Trong mỗi ba chương đầu tiên đều sẽ đưa:)
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.