Trong lúc không khí giữa 4 người đang càng ngày càng quỷ dị đi thì ...
Rengg... Rengg
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên nhưng lọt vào tai cô thì giống như tiếng chuông ân xá thoát khỏi tù đày vậy .
Ôi thần linh ơi ! Chưa bao giờ mà cô cảm thấy yêu cái giờ ra chơi nhiều đến như vậy . Cuối cùng thì cô cũng có thể thoát khỏi mấy cái tên âm binh này rồi , nam chủ đúng là nam chủ , áp lực tinh thần thật lớn , nếu còn ở lại nữa cô sợ mình sẽ bị ép tới chết mất !
Nghĩ là làm , cô đột ngột đứng bật dậy khiến cho 3 tên nào đó giật nảy mình , lúc định thần lại thì cô đã đi ra ngoài từ lúc nào rồi .
Hoàn hồn lại , cả 3 tên nhanh chóng chạy ra ngoài đuổi theo cô .
Vừa ra khỏi lớp họ nhìn thấy bóng hình quen thuộc đang đi ngay trước mặt , cách họ 1 đoạn khá xa . Lâm Bảo Khánh nhấc chân lên đuổi theo cô , vừa chạy vừa gọi í ới :
Cô đang đi phía trước bỗng chốc nổi da gà . CMN ! Cái tên này đi theo cô làm gì kia chứ ? Mà hơn nữa ... AI CHO PHÉP CẬU TA GỌI CÔ BẰNG CÁI TÊN BUỒN NÔN NHƯ VẬY ?
Suy nghĩ vừa dứt , bước chân cô cũng không hề chậm lại mà có xu hướng tăng nhanh hơn , mặc kệ tiếng gọi đằng sau mình .
Lâm Bảo Khánh thấy cô không để ý đến mình mà còn đi nhanh hơn nữa thì trong lòng có chút buồn bực . Cô ấy làm sao vậy nhỉ ? Sao lại bơ cậu đi chứ ? Cậu làm gì sai sao ? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cậu nhưng nhanh chóng bị cậu gạt đi .
" Không sao cả ! Chắc là tại cô ấy chưa quen thôi . Mình không cần phải nóng vội , thời gian còn dài mà . " - Cậu tự trấn an mình ở trong lòng rồi nở 1 nụ cười thật tươi chạy theo cô .
Còn cô thì cố gắng đi thật nhanh để xuống căntin , trong lòng thì không ngừng cầu trời khấn phật : " Ông trời ơi ! Làm ơn đừng để con chạm mặt với cái đám ' tử thần ' kia , coi như con cầu xin người đó có được hay không vậy ? Con hứa là ngày này năm sau con sẽ thắp cho người 3 cây nhang thiệt bự (=_=) cùng với 1 mâm ngũ quả để chứng tỏ lòng biết ơn của con đối với người ! Nên con cầu xin người hãy giúp con lần này đi ! "
Cứ thế cô cứ niệm đi niệm lại ở trong lòng cho đến khi tới trước cửa căntin của trường .
" Tới ... tới rồi sao ? "
Cô không vội bước vào mà đứng ở bên ngoài quan sát xem có ' kẻ địch ' trong đó hay không , nếu có thì cô đành phải chuồn đi để tránh xảy ra những chuyện không đâu khác nữa .
Sau khi quét mắt qua 1 lượt , chắc chắn rằng cái đám ' tử thần ' kia không có ở đây cô mới yên tâm bước vào .
Cả căntin khi nhìn thấy cô bước vào thì bắt đầu ồn ào hẳn lên .
_ Ôi ! Là Nữ vương kìa !
_ Chị ấy thật xinh đẹp ~
_ Ủa ? Đi đằng sau Nữ vương là ai vậy nhỉ ?
_ Hình như là học sinh mới đó !
_ Đúng rồi ! Kya ~ Đẹp trai quá đi ~
_ Có quan hệ như thế nào với Nữ vương nhỉ ? Thật tò mò quá đi !
Bla... Bla...
Như chợt nghĩ ra điều gì đó , cô cứng ngắc quay đầu lại nhìn thì thấy ...
Quả nhiên ... lại là 3 cái tên nam chủ chết tiệt này !!!
Trong lúc cô còn đang đơ ra thì Lâm Bảo Khánh nhanh chóng chạy lại , cầm tay cô và nói :
_ Tiểu Ánh ! Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi .
Lâm Bảo Khánh nói xong thì lập tức nở nụ cười tươi rói khiến cho rất nhiều bạn nữ ngất ngây như con gà tây vì độ manh của cậu , ngay cả cô cũng nhịn không được ngây ngẩn cả người .
Ôi trời đất ơi ! Là con trai thôi mà , có nhất thiết phải siêu cấp đáng yêu như vậy không hả ? Ông trời đúng thật là bất công mà !
Cứ thế một kẻ thì mải suy nghĩ , một kẻ thì mỉm cười nhìn chăm chú vào người đứng đối diện nhưng lọt vào mắt người khác thì lại biến thành 2 người đang ' liếc mắt đưa tình ' với nhau 1 cách đầy ' tình cảm ' .
Đương nhiên với tình cảnh này , ai nhìn vào chắc chắn sẽ hiểu lầm .
Điển hình là 2 cái kẻ đứng đằng sau , khi nhìn thấy 1 màn đầy ' tình cảm ' này thì mặt đã sớm đen kịt lại đến dọa người . Hiện giờ 2 anh đang rất là khó chịu , cả 2 người cũng không ngờ rằng cái tên có khuôn mặt non nớt kia lại là 1 tên quỷ quyệt như vậy , dám dùng ' mỹ nam kế ' để chiếm tiện nghi của cô , thật không thể xem thường được ! Còn Hoàng Nguyệt Ánh nữa , sao cô có thể đứng yên để cho tên nhóc kia chiếm tiện nghi của mình chứ ? Thật đúng là ngốc mà !
Càng nhìn càng chướng mắt , cả 2 anh quyết định tiến lên tách 2 người kia ra .
Bạch Mặc Ngôn đi lên trước kéo tay cô ra khỏi ' móng vuốt sói ' của người nào đó và đồng thời kéo cô ra khỏi những dòng suy nghĩ dài miên man bất tận .
Khi nhìn lên thì cô thật muốn ngất ngay tại chỗ . Tên họ Bạch chết tiệt , ngay giữa thanh thiên bạch nhật , giữa bàn dân thiên hạ mà hắn dám cầm tay cô thế này , rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì thế ? Cô vùng vằng giật tay ra khỏi cậu , trừng mắt nhìn cậu , cô khẽ gằn giọng :
_ Anh có biết là mình vừa làm gì không ?
_ Dĩ nhiên là tôi biết . - Hai tay đút vào túi quần , cậu thản nhiên trả lời cô .
_ Biết rồi sao còn làm ?
_ Thế sao tên nhóc kia cầm tay cô được mà tôi thì lại không được ? - Cậu hỏi ngược lại cô .
_ Hả ? Ai cơ ? - Cô khó hiểu .
Cậu không nói gì mà chỉ hất cằm ý bảo cô nhìn ra phía sau . Tuy không hiểu nhưng cô vẫn nhìn ra đằng sau và thấy được 1 cảnh tượng hãi hùng đó là : 2 thằng con trai , 1 đáng yêu , 1 ôn hoà hiện giờ đang ... nhìn nhau 1 cách ' đắm đuối ' như con cá chuối ( có mà cả 2 thằng đang đọ mắt với nhau thì đúng hơn á =_= ) . Nhưng điều quan trọng nhất ở đây đó chính là 2 người này chẳng phải là 2 tên Lâm Bảo Khánh và tên Bạch Mặc Vĩ đó hay sao ?
Lâm Bảo Khánh thấy cô đang nhìn về phía mình thì lập tức trưng ra bộ dạng ủy khuất , chạy lại cầm lấy tay cô lắc qua lắc lại :
_ Tiểu Ánh à , cậu xem tên kia bắt nạt tớ kìa ! Còn đe doạ tớ không được lại gần cậu nữa ! Tiểu Ánh à , cậu nói gì đi ~
Tâm trạng của Lâm Bảo Khánh bây giờ hết sức là bực bội . Cậu đang cố gắng bồi dưỡng tình cảm với cô thì không biết 2 tên trời đánh này xuất hiện từ đâu ra mà chia rẽ cậu và Tiểu Ánh của cậu mà đã thế cậu còn phát hiện ra 1 điều rằng 2 tên này hình như ... cũng có ý đối với cô ! Điều này làm cậu rất không thích , khó khăn lắm cậu mới tìm được người có thể khiến trái tim cậu rung động , sao có thể vì mấy kẻ dở hơi không đâu mà dừng lại được ? Cậu nhất định sẽ không thua đâu !
Còn về phía cô thì mặt đã sớm giăng đầy hắc tuyến rồi . Cái tên này , có cần làm lố lên như vậy không ? Hít 1 hơi thật sâu , cố để cho bản thân mình trấn tĩnh trở lại , cô gắng gượng nở 1 nụ cười mà cô cho là đẹp nhất , nói :
_ Được rồi ! Vậy phiền cậu có thể buông tay tôi ra được chưa ?
Cả căntin trong thoáng chốc như ngừng thở .
Cô : ...囧...
Lâm Bảo Khánh ngây ngốc thả tay cô ra , cô sau khi lấy lại được tự do rồi liền chạy biến đi mất để lại 1 đám người vẫn còn đang ngây ngẩn .
Cả 3 tên sau khi lấy lại được tinh thần liền đuổi theo cô .
Lúc này cả căntin như bùng nổ .
_ Aaa , Nữ vương vừa mới cười kìa !
_ Đẹp quá đi mất ! Không hổ danh là thần tượng của lòng em ~
_ Biết vậy lúc nãy lấy điện thoại chụp luôn cho rồi .
_ Ừ đúng đó !
Bla... Bla...
Và hàng loạt lời bàn tán khác không có hồi kết .
Quay lại chỗ cô .
Lúc này đây cô đang ngồi yên vị trên 1 chiếc ghế và 1 cái bàn trong căntin , ngồi xung quanh cô gồm có 3 tên âm binh à nhầm là 3 anh nam chủ đẹp trai ngời ngời đang nhìn chòng chọc lẫn nhau với ý thù địch .
Cuối cùng cô vẫn nhịn không được lên tiếng trước :
_ Mấy người ... sao lại ngồi chỗ này ?
Cả ba tên nghe thấy cô hỏi như vậy thì lập tức dừng cái trò ' đọ mắt ' với nhau và nhìn về phía cô . Bạch Mặc Vĩ lên tiếng trước :
_ Vì xung quanh đây hết bàn rồi . Cô nhìn xem .
Cô nghe vậy thì lập tức đưa mắt nhìn xung quanh . Đúng thật là đã hết bàn rồi , chỗ nào cũng chật ních người ngồi đến không còn chỗ nữa . Haizz , thôi kệ ! Cho bọn họ ngồi cùng chắc cũng không sao đâu , mình cũng không nên đa nghi quá làm gì . Cô âm thầm thở dài ở trong lòng .
_ Tôi đi lấy đồ ăn đây , mấy người muốn ăn gì thì tự đi lấy đi . - Nói rồi cô đứng dậy chuẩn bị đi thì 1 bàn tay nhanh chóng giữ cô lại .
_ Tiểu Ánh không cần đi đâu , để tớ đi lấy giùm cậu cho . Cậu muốn ăn gì ?
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Bảo Khánh đang hướng mình nhe răng cười tươi . Cô nhìn mà muốn bật cười , thật đúng là trẻ con ! Thôi được rồi , nếu người ta đã có lòng tốt thì cô cũng không nên từ chối làm gì ! Nghĩ nghĩ , cô ngồi lại xuống ghế và nói :
_ Vậy thì ... cậu lấy cho tôi 1 ly nước cam với 1 phần sandwich là được rồi .
_ Ok ! Tớ đi ngay đây ! - Nói xong cậu nhanh chóng chạy biến đi .
Cô nhìn theo cậu 1 lúc rồi quay qua nhìn 2 tên đang ngồi đơ ra như pho tượng , cô thắc mắc hỏi :
_ Các anh không ăn gì sao ?
Bạch Mặc Vĩ nghe thấy thế liền mỉm cười trả lời :
_ Không ! Bọn tôi không đói .
_ À tôi biết rồi .
Một lúc sau , Lâm Bảo Khánh chạy thục mạng trở về , trên tay cầm 1 ly nước cam với 1 phần bánh sandwich đang còn nguyên vẹn , chạy đến trước bàn chỗ cô đang ngồi , đặt đồ xuống và thở hổn hển nói :
_ Tiểu ... Tiểu Ánh ... của ... của cậu đây .
Bộ dạng của Lâm Bảo Khánh hiện giờ khá là thảm hại : quần áo có phần hơi xộc xệch , đầu tóc thì rối bù , 2 má thì bị giày vò đến hồng cả lên . Cô nhìn đến bộ dạng này của cậu mà thắc mắc như thế nào mà ai có gan lại biến cậu ta trở nên như vậy ? Cô nhịn không được mở miệng hỏi :
_ Sao mà mới đi có 1 lúc mà đã trở nên như thế này rồi ?
Cậu nghe được cô đang hỏi mình thì nghĩ rằng cô đang quan tâm đến mình thì liền ấm ức kể lại sự việc :
_ Lúc tớ đang đi mua đồ cho cậu thì gặp nguyên 1 đám con gái , bọn họ vây quanh tớ rồi bắt đầu ' sàm sỡ ' tớ , tớ sợ quá nên khi mua đồ xong tớ lập tức chạy về đây nè .
Cô nghe cậu kể xong mà khóe môi liên tục co rút , không biết là nên an ủi hay là nên cười nữa . Còn về phía 2 tên kia thì không kiêng nể gì trực tiếp bò ra bàn cười sằng sặc , họ cười như chưa bao giờ được cười ấy . Cậu nhìn 2 tên đang cười trên nỗi đau của người khác bằng ánh mắt đầy sát khí , 2 tên chết tiệt , dám cười cậu .
Cô nhìn tình hình trước mắt có vẻ không ổn , sợ lát nữa sẽ diễn ra trận chiến ' đẫm máu ' , cô liền kéo tay cậu ngồi xuống và an ủi 1 vài câu để cậu bình tĩnh lại .
Cậu thấy cô đang an ủi mình thì tâm trạng đang không vui lập tức bay biến hết và nhường chỗ cho sự vui sướng và cao hứng lên ngôi .
Còn 2 kẻ nào đó khi thấy tình cảnh tràn ngập màu hồng trước mắt thì mặt lập tức đen thui .
Cả 1 bàn 4 người cứ ngồi cười nói vui vẻ như vậy cho tới khi ...
_ Ánh nhi !
_ Tiểu Ánh !
_ Phụt !
~~~Hết chương 21~~~
Dừng tại đây nhé ~
Tg mỏi tay òi ~
Hẹn gặp ở chap sau nha ~