Ăn cơm xong , cô đứng dậy nói lời tạm biệt với Tiêu Vũ Thần rồi sau đó quay lưng đi thẳng không để cho anh kịp nói câu nào .
Tiêu Vũ Thần nhìn theo bóng lưng cô đi mà âm thầm cười khổ . Quả nhiên cô vẫn chưa tha thứ cho anh , cho dù bây giờ mối quan hệ giữa cô và anh đã được cải thiện tốt hơn rất nhiều nhưng trong thâm tâm , anh vẫn cảm thấy chưa đủ , anh muốn nhiều hơn thế nữa .
" Ánh nhi à ! Xin lỗi em , xin em hãy tha thứ cho sự ích kỉ của anh . Anh không thể ... dừng lại được nữa rồi em à ! "
Gió vẫn cứ thổi càng làm cho khung cảnh nơi đây thêm hiu quạnh , ưu thương ...
--------------------ta là đường phân cách tuyến-----------------
Bây giờ Nguyệt Ánh đang trên đường đi đến lớp học , vì giờ này đang là giờ học nên dãy hành lang khá là im ắng .
Thế nhưng lúc này cô nào có để tâm đến khung cảnh xung quanh ra làm sao . Trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến thái độ cùng với hành động kì lạ lúc nãy của Tiêu Vũ Thần mà thôi .
Đang mải đắm chìm trong suy nghĩ nên Nguyệt Ánh không để ý có người đang đi nhanh về phía cô .
" Rầm "
_ Á !
_ Á !
" Loạt xoạt "
Hai tiếng la thất thanh đồng thời vang lên cùng với tiếng giấy tờ rơi lả tả trên mặt đất .
Cô bị đụng mạnh ngã ngồi trên mặt đất , mông đau ê ẩm . Khẽ suýt xoa vì đau , cô trừng mắt nhìn về cái kẻ ' có mắt như mù ' là ai mà lại vội vã như là sắp đi đầu thai thế này .
Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt khả ái của người đó thì cô đơ người ra . Cái gương mặt xinh đẹp nhìn giống như con gái này không phải là nam chủ ' tiểu mỹ thụ ' Triệu Tử Diệp thì còn ai vào đây ? Trời ạ ! Đúng là cái số của nữ phụ mà ! Haizzz
Nhưng mà trước tiên cần phải tạo được ấn tượng tốt với cô gái nhỏ này trước đã . Nghĩ rồi đôi mắt xinh đẹp của anh bắt đầu long lanh ngập nước , anh chống tay ngồi dậy chạy lại chỗ cô , mặt hối lỗi nói :
_ Anh ... anh xin lỗi ! Em có sao không ?
" Không sao cái đầu anh đấy ! Dập cái mông tôi luôn rồi đây này ! " - Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu cô thôi chứ cô đời nào dám nói ra . Đùa sao ? Người ta là nam chủ đó , kẻ có thể đưa tiễn 1 nữ phụ nhỏ bé như cô xuống địa ngục bất kì lúc nào 1 cách dễ dàng , cô cũng không có ngu gì mà đi đắc tội với cái tên nguy hiểm trước mặt đâu .
Triệu Tử Diệp thấy cô như vậy lại càng lo lắng hơn , anh đưa tay ra nói :
_ Em đứng dậy không được à ? Đưa tay đây anh kéo lên cho .
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn anh , sau khi xác định không có gì nguy hiểm cô mới không khách khí nắm lấy tay anh đứng dậy .
Còn anh thì khi mà khoảnh khắc cô nắm lấy tay mình , anh bỗng có cảm giác 1 luồng điện chạy ngang qua cơ thể mình , trái tim đập nhanh hơn 1 nhịp . Đây là cảm giác gì ?
_ Này ! Anh không sao đấy chứ ? - Cô hỏi mà lòng khó hiểu . Tên này như thế nào lại ngẩn người ?
Triệu Tử Diệp nghe thấy giọng của cô thì hoàn hồn lại . Anh nhìn cô khẽ nở nụ cười , nói :
_ Anh không sao ! Anh chỉ nghĩ ngợi đến 1 số việc thôi .
Cô nhìn thấy anh cười thì thấy hơi chói mắt . CMN ! Chỉ là cười thôi mà , có nhất thiết phải đẹp như vậy không ? Đúng là nam chủ có khác , sức công phá thật là quá kinh khủng !
_ Thật vậy sao ? Vậy thì tôi yên tâm rồi !
Cô cười nhưng ánh mắt thì lại đang đánh giá người đối diện . Ừm , người này đúng thật là có tố chất làm tiểu thụ , làn da trắng hồng này, đôi mắt màu xanh lam to tròn ngập nước này , chiếc mũi nhỏ xinh này thêm với đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn nữa . Quả thật là tên này còn đẹp hơn cả con gái nữa , đến cả cô còn phải ghen tị nữa là ! Nhưng mà còn 1 thứ nữa an ủi cô nhất đó chính là : CHIỀU CAO ! Đúng vậy ! Đó chính là chiều cao !
Thực ra cái lí do mà cô ghét cái bọn nam chủ kia không chỉ dừng lại ở việc bọn hắn có liên quan đến cái chết của ' cô ' thôi đâu mà còn thêm 1 lí do khác nữa đó là về ngoại hình của bọn hắn . CMN ! Đàn ông con trai cao như thế để làm gì kia chứ ? Nếu như cao 1 cách khiêm tốn thì không nói làm gì đi nhưng mà đằng này chiều cao của bọn hắn đã vượt quá mức cho phép rồi đấy ! Tên nào tên nấy đều cao trên 1m8 , trời ạ , là 1m8 đấy ! ( Tg : Uầy ! Chị thật là trẻ con mà ! * lắc đầu thở dài * ) . Đời này cô không thích những ai cao hơn cô ( tất nhiên là trừ 1 vài người ra ) , bởi vì khi cô đứng nói chuyện với bọn họ thì y như rằng cô lại phải ngước đầu lên để nói , điều này thực khó chịu hết sức . Mặc dù chiều cao của cô cũng coi như tạm ổn là 1m65 nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu . Cũng may là còn có Triệu Tử Diệp , tên này chỉ cao khoảng xấp xỉ cô thôi nên cô cũng cảm thấy được an ủi .
À nhắc đến Triệu Tử Diệp thì cũng phải kể đôi chút về hắn đã . Triệu Tử Diệp là Đại thiếu gia của nhà họ Triệu , là con 1 và cũng là con trai duy nhất nên được cả ba mẹ và gia tộc yêu thương , chiều chuộng vì trong gia tộc nhà hắn cũng chỉ có mình hắn là con trai thôi , còn lại thì đều là con gái . Mặc dù mang gương mặt xinh đẹp giống con gái nhưng tên này không hề ẻo lả 1 chút nào đâu nha mà ngược lại còn rất ư là chuẩn ' men ' nữa đó . Trong trường hắn không chỉ học giỏi xuất sắc mà hắn cũng rất nổi tiếng bởi vẻ ngoài của mình , đặc biệt còn được các cô gái ( đa số là hủ nữ ) yêu thích . Nhưng cũng đừng nhìn bề ngoài của hắn mà ' trông mặt bắt hình dong ' , thực tế tên này là 1 người lạnh lùng , vô tâm không quan tâm đến sống chết của người khác . Điển hình như trong truyện , lúc mà ' cô ' bị bọn nam chủ kia bắt được và đưa đi tra tấn thì chỉ có mình hắn là không xen vào , chỉ đứng ở ngoài cuộc mà nhìn . Nhưng chỉ có nhiêu đó thôi cũng đủ để cô biết ơn hắn lắm rồi , vậy nên cảm giác cô đối với hắn cũng không quá mức chán ghét mà còn có chút hảo cảm nữa .
Thấy cô nãy giờ vẫn cứ đứng ngẩn người ra , Triệu Tử Diệp hơi rụt rè lên tiếng :
_ Em ... em có sao không ?
Nguyệt Ánh khẽ giật mình , cô nhìn anh mỉm cười nói :
_ Tôi không sao ! À mà giấy tờ của anh rơi đầy đất rồi kìa , để tôi nhặt giùm cho .
Nói xong cô cúi người xuống nhặt từng tờ giấy ở dưới đất lên .
Triệu Tử Diệp hoảng hốt , anh lúng túng nói :
_ Không ... không cần phiền đến em đâu ! Tự anh nhặt là được rồi .
_ Không sao đâu - Cô nhặt xong , ngẩng đầu lên đưa cho anh - Đây ! Cầm lấy .
_ Cảm ... cảm ơn em ! - Anh đưa tay nhận lấy , cúi mặt xuống lí nhí nói .
_ Không có gì đâu ! Thôi , tôi đi trước đây . Gặp lại sau !
Cô cười , nói xong cô đi lướt qua anh , nhưng vừa mới bước vài bước thì bị níu lại.
Cô khó hiểu quay người lại nhìn thì thấy Triệu Tử Diệp đang níu lấy tay áo mình , mặt thì đỏ bừng như trái cà chua , miệng lí nhí nói :
_ Anh muốn làm bạn với em ... có được không ?
Cô nghe anh nói xong thì vô cùng kinh ngạc . Chuyện gì đang xảy ra vậy ? Cô không nghe lầm đấy chứ ? Nam chủ muốn ... làm bạn với cô ư ? Mà người này lại chính là nam chủ vô tâm Triệu Tử Diệp nữa chứ . Thật không thể tin được !
Theo bản năng cô định mở miệng từ chối thì bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt cún con ngập nước của anh , lời nói vừa định tuôn ra khỏi miệng lập tức nuốt trở vào .
Cô nghĩ nếu làm bạn với người này vậy thì cũng không có gì không tốt cả , trong nguyên tác hắn cũng không hề nhúng tay vào việc tra tấn ' cô ' và hơn nữa cô cũng khá thích cái dáng vẻ khả ái của hắn . Ôi ! Thật đáng yêu chết mất ! 😍
Và sau khi đã cân nhắc xong , mỗ nữ nào đó đã nhanh chóng đưa ra quyết định :
_ Được ! Tôi đồng ý làm bạn với anh . Từ giờ 2 chúng ta là bạn !
Mỗ nam nào đó sau khi nghe được câu trả lời như ý muốn thì cười tươi hớn hở như là mới lụm được vàng .
Cô nhìn anh như vậy cũng chỉ cười cười . Không ngờ tới tên này cũng có 1 mặt trẻ con như vậy nha~
_ Thôi ! Tôi phải vào lớp đây . Chào anh nhé !
Nói xong , cô chưa kịp để cho anh nói câu nào đã bắt đầu chạy đi bằng 1 vận tốc ánh sáng .
Nhìn thân ảnh nhỏ bé ấy đang khuất dần , nụ cười trên môi anh càng đậm , ánh mắt xẹt qua 1 tia giảo hoạt cùng đắc thắng .
_ Hoàng Nguyệt Ánh ...
Khẽ lẩm bẩm tên cô , anh cũng xoay người rời đi .
***
Lúc này cô đang yên vị ở trên xe , đầu tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần . Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra với cô . Nào là bị 1 cô nàng ' ngực bự ' gây sự , rồi đến thái độ kì lạ của Tiêu Vũ Thần , rồi tiếp đến là nam chủ Triệu Tử Diệp muốn làm bạn với cô , rồi sau cùng là ánh mắt sợ hãi của các bạn học trong lớp . Thật là ! Bộ cô đáng sợ lắm sao ? Làm như là cô ăn thịt người không bằng ấy !
Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cô cảm thấy khó hiểu . Tại sao mọi chuyện lại trở nên kì lạ như thế này ? Cô thật không tài nào hiểu được ! ( Tg : Sau này sẽ còn nhiều chuyện kì lạ hơn nữa xảy ra nên chị hãy chuẩn bị tinh thần đi ! * cười nham hiểm * )
Về đến nhà , cô chào chú Lương rồi mở cửa xe đi thẳng vào nhà .
_ Ba mẹ ơi ! Con về r...
Lời vẫn chưa nói xong thì lập tức im lặng . Phải rồi ha ! Cô quên mất là hôm nay ba mẹ đã đi sang Mỹ rồi , đúng thật là đãng trí mà .
Lòng hơi buồn , cô thở dài định đi lên lầu thì bỗng điện thoại cô rung lên .
_ Alo ! - Cô bắt máy .
[ _ Con gái à ! Mẹ đây . ] - Đầu dây bên kia truyền đến 1 giọng nói quen thuộc.
Cô bất ngờ , mấy giây sau cô phục hồi lại tinh thần , nghẹn ngào lên tiếng :
_ Mẹ !
[ _ Ừ ! Mẹ đây ! Con gái , con có khỏe không ? ] - Giọng nói từ đầu dây bên kia vẫn dịu dàng như vậy .
_ Mẹ à , con khỏe ! Con nhớ mẹ lắm !
[ _ Ừ ! Mẹ cũng rất nhớ con , ba con cũng nhớ con nữa ! ]
Cô cười tươi , vậy là ba mẹ không có quên cô , họ vẫn lo lắng cho cô mặc dù đã đi xa . Có ba mẹ thật tốt !
[ _ Con gái à ! Con ở 1 mình ổn chứ ? Mẹ vẫn lo là ... ] - Giọng của mẹ Hoàng bắt đầu lo lắng .
_ Con không sao đâu mà mẹ , con lớn rồi , con có thể tự lo cho mình được . Mẹ đừng quá lo lắng cho con ! - Cô trấn an bà .
[ _ Ừ ! Mẹ biết rồi ! À mà nhà ta sắp có khách rồi đấy ! Con nhớ tiếp đón chu đáo nha . ] - Giọng của mẹ Hoàng dần dần trở nên bí hiểm .
_ Khách ? Là ai vậy mẹ ? - Cô khó hiểu hỏi bà .
[ _ À ! Đó là ... ]
Kính coong ... Kính coong
Cô giật mình nhìn ra phía cửa . Ai vậy nhỉ ? Giờ này còn tới .
[ _ Ai chà ! Tới nhanh như vậy sao ? Đúng là giỏi thật ! ] - Mẹ Hoàng cảm thán .
_ Mẹ à ! Mẹ đang nói ai vậy ?
[ _ Không có chuyện gì đâu ! Thôi con ra mở cửa đi . Mẹ có việc rồi nên phải cúp máy đây . Tạm biệt con gái nhé ! ]
_ Dạ ! Con chào mẹ .
Cúp máy , cô đứng dậy đi ra phía cửa .
Vừa mở cửa , đập vào mắt cô là ...
~~~Hết chương 17~~~
Ta cắt nhé ~
Ahihi !