Làm Nũng Livestream Hàng Ngày

Chương 79: Mở Màn





Mở màn
Giải đấu KPL thường có hai khu vực, phía đông thành phố C và phía tây thành phố Z.
Vì thế bọn Lộc Duy không cần quá vất vả, có thể bảo toàn trạng thái tốt nhất.
Giải đấu mở màn vào thứ tư, đội LD sẽ bắt đầu vào ngày thứ năm vì thế bốn người tranh thủ hôm thứ tư sẽ nghiên cứu lối chơi của Qlying.
Mạnh Khưu tìm kiếm video thi đấu của Qlying mấy năm gần đây, mọi người ngồi lại một chỗ tập trung xem từng cảnh trong mỗi trận đấu của Qlying.
Qlying rất mạnh, nếu không phải gặp đội của Djoke rất có thể họ đã là nhà vô địch năm ngoái.
Đội chủ nhà và phó chủ nhà mỗi năm đều góp mắt trong chung kết, có thể nói trăm trận trăm thắng.
Đặc biệt là Qlying trước khi diễn ra trận chung kết đã có 8 trận thắng liên tiếp, chẳng khác gì một chú nghựa ô trong lịch sử của KPL.
Sau khi xem xong video thi đấu Qlying, mọi người đều nhíu mày, cảm nhận được sự khó khăn ở trận đấu đầu tiên.
Lộc Duy cúi đầu nhìn tài liệu mà cậu tìm được: "Huấn luyện viên của Qlying là Monsoon, phong cách chiến đấu của anh ấy tương đối giống nhau qua từng năm.
Anh ấy thích cấm đi những pháp sư có khả năng kiểm soát mạnh, những con tướng có khả năng POKE (cấu rỉa máu tầm xa) tầm xa hay những con tướng cơ động hoặc có khả năng miễn nhiễm sát thương trong một thời gian ngắn, vì thế anh ta thích cấm nhất là Lý Bạch, Mai Shiranui, Tây Thi, Công Tôn Ly và Thượng Quan Uyển Nhi.
Lộc Duy càng nói Lộ Phi và Hàn Tranh ở đối diện nhíu mày càng chặt.
Bởi vì Lý Bạch và Công Tôn Ly đều là hai tướng tủ của họ.
Tần Duyệt gật đầu: "Mỗi đội chỉ có thể cấm bốn con tướng, để xem họ cấm con tướng nào trong mấy con ở trên."
Hàn Tranh được xem người thông minh nhất trong đội, mọi người nói xong đều nhìn về phía của hắn.
Chỉ thấy Hàn Tranh dùng tay trái chống cằm, trầm tư một lúc mói lên tiếng: "Qlying là hạt giống số một cho chức vô địch năm nay, bằng mọi giá chúng ta phải ngăn họ..."
"Trận đầu tiên, chúng ta phải giành chiến thắng."
Tần Duyệt gật đầu đồng ý, sau đó mở tủ bên cạnh mình lấy ra một túi to màu đen.
Đặt lên bàn ở trước mặt mọi người.
Lộc Duy ngẩng đầu nhìn: "Đây là cái gì thế ạ?"
Tần Duyệt hếch cằm, nhướng mày nói: "Nhà vô địch tương lại sao lại không có đồng phục được."
"Đồng phục của đội?" Mạnh Khưu lên tiếng rồi đứng dậy mở túi ra xem, bên trong là áo khoác dài tay màu đen và hồng xen kẽ nhau theo đường chéo, mặt trước áo là mũi tên hình chữ L xuyên qua chữ D, mặt sau là tên đội của họ: LD.Vikey.
Khi Mạnh Khưu lấy áo ra ngòa, mọi người xung quanh đều cảm thán: "Được đấy Tần Duyệt, mắt cậu cũng tốt đấy."
Giọng nói của Tần Duyệt vẫn như trước, nhẹ nhàng và từ tính, làm người nghe không rõ nam hay nữ, giọng nói lại kiêu ngạo hơn mọi khi: "Đương nhiên, tôi thiết kế mà xấu được à."
Mạnh Khưu chép miệng đáp lại: "Anh thiết kế? Anh Tần Duyệt, em tưởng anh chỉ biết thiết kế đồ nữ?"
Tần Duyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói.
Mạnh Khưu gãi đầu: "Anh Tần Duyệt, đã lâu rồi chưa thấy anh giả gái nha!"
Hắn không nói còn tốt, nói xong những lời này Lộc Duy cảm thấy Lộ Phi ngồi bên cạnh bỗng cứng đờ, tay cầm quần áo dừng giữa không khí.
Tần Duyệt giống như không thấy Lộ Phi bất thường, nghiêng đầu nhìn Mạnh Khưu, đuôi mắt phượng có vài phần tà khí, "Được nha, nếu chúng ta thắng trận đầu tiên, tôi sẽ giả gái."
Thời tiết hôm thứ năm rất tốt, hai giờ chiều mọi người bắt đầu đến trung tâm thể dục thể thao thành phố Z, hôm nay có thể nhìn thấy bầu trời trong xanh.
Vài con chi bay từ xa đậu xuống phí đông quảng trường của trung tâm nhà thi đấu.
Lộc Duy nhìn tòa nhà thi đấu thể dục thể thao trước mặt, trong lòng cảm thấy hồi hộp.
Lần này so với giải đấu trực tiếp Phi Miêu mà cậu tham gia trước đó hoàn toàn khác nhau.
Cậu thấy hai tay mình đổ đầy mồ hôi, điện thoại cũng không cầm chắc được.
Hành Tranh đứng sau lưng mọi người nhìn thấy sắc mặt của Lộc Duy, đi qua vỗ vai cậu: "Nếu thấy lo lắng thì đi dạo bên ngoài một chút đã."
Lộc Duy đang định nói không cần thì đột nhiên phía sau có người gọi tên mình.
Cậu quay đầu lại thấy Đỗ Dật Văn đang đứng ở ven đường, phía sau còn có xe của anh.
Gương mặt lai dưới ánh nắng buổi chiều càng thêm đẹp trai, dáng người thẳng tắp, cho dù chỉ đứng ở ven đường nhưng giồng như đi trên thảm đỏ.
"Qua nói chuyện đi," Hàn Tranh nhẹ giọng nói, dẫn Mạnh Khưu và mọi người đi tiếp vào trong.
Lộc Duy nhìn Đỗ Dật Văn, chậm rãi đi qua.
Sau ngày chủ nhật hôm đó, hai người chưa gặp lại nhau, lúc này đột nhiên thấy đối phương, Lộc Duy thấy mình không còn hồi hộp nữa mà có phần kích động.
Tay phải của cậu hơi run: "Anh...sao anh lại tới đây?"
Lộc Duy vừa dứt lời, Đỗ Dật Văn đột nhiên bước lên một bước, ôm cậu vào trong lòng.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ của cậu, giống như một khăn bông, làn cậu tê dại.
Bị hơi nóng bao trùm toàn thân, Lộc Duy không biết phải nói gì, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn chằm chằm xe của Đỗ Dật Văn, trong đầu trống rỗng.
"Anh nhìn thấy lịch thi đấu của em," giọng nói của Đỗ Dật Văn khàn hơn trước nhưng vẫn rất êm tai: "Cố lên."
Lộc Duy: "...Vâng."
Hai người tiếp xúc gần gũi không đến nửa phút, Đỗ Dật Văn liền lui lại phía sau, cúi đầu nhìn cậu.
Lộc Duy không hiểu tại sao khoảnh khắc đối phương buông tay làm cậu cảm thấy mất mát, giống như đang ở trong nhà rơi vào một hang động lạnh lẽo, tất cả tế bào trên cơ thể bắt đầu gào thét nhắc nhở cậu về sự ấm áp lúc nãy.
Đôi mắt màu xanh của Đỗ Dật Văn như ẩn chứa sóng lớn, Lộc Duy không dám nhìn thẳng vào đối phương, cúi đầu nhìn khuy áo của anh: "Vậy thì...Em vào trước đây."
Đỗ Dật Văn trầm giọng đáp lại, giọng nói như có thể trấn an lòng cậu: "Anh ở dưới khán đài xem em thi đấu, đừng sợ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.