Nhật Nữ im lặng bỏ vào bếp. Nhìn bóng lưng hắn lặng lẽ rời đi khiến lòng Bảo Yết dâng lên một cỗ áy náy. Cô biết đối với hắn như vậy có thể vô tình, thậm chí là tàn nhẫn. Nhưng bản thân đã chết một lần cô tuyệt đối sẽ không mạo hiểm lần nữa, hơn nữa vốn nguyên tác thân thể này chết cũng không có nhẹ nhàng gì. Có trách thì trách ông trời (mỗ tui: thật ra là do tui!!) đã để cô tới cái thế giới trong sách này.
Mặc dù vậy nhưng đến bữa tối cả hai lại vẫn cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Nhật Nữ trước giờ luôn sống một mình, bữa cơm của hắn chưa từng có nhiều tiếng cười như vậy. Ăn xong Bảo Yết giúp hắn rửa bát cùng dọn dẹp. Cả hai trêu đùa nhau trong lúc ăn chưa đủ đến lúc dọn dẹp vẫn phải nghịch mới yên tâm. Bọt xà phòng bay khắp nơi vấy ướt cả sàn bếp. Vậy là hai con người rảnh rỗi sinh nông nổi này đã mất công dọn nay lại phải làm lại lần nữa.
Tối muộn đã thấm mệt nên Bảo Yết cùng Nhật Nữ chỉ cùng nhau xem ti vi và trò chuyện. Đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng đã lâu lắm rồi cả hai mới được có được buổi tối vui vẻ như ngày hôm nay. Nụ cười luôn xuất hiện trên gương mặt của cô và hắn. Căn hộ vốn yên tĩnh nay bỗng đầy âm thanh.
Nhật Nữ đang được trải qua những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Được ở cạnh, được sống chung với người con gái hắn yêu thương thì còn gì có thể tuyệt vời hơn thế (mỗ tui: mới có gần một ngày thôi mà!?!_) Bảo Yết giấu giếm hắn rất nhiều bí mật trong lòng hắn quả thực vô cùng đau đớn. Nhưng hắn là một doanh nhân, tức là hắn có thể kiên trì. Nhật Nữ vẫn luôn giữ một niềm tin rằng một ngày nào đó Bảo Yết sẽ quay đầu lại. Cô sẽ thấy hắn luôn đứng chờ ở phía cuối con đường. Đến lúc cô có thể hiểu được điều này thì có thể đặt niềm tin nơi hắn, cùng nhau chia sẻ và vượt qua mọi chuyện. Vậy nên đối với lúc nãy tuy có chút khổ sở nhưng hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần cùng cô tận hưởng từng giây phút quý giá này.
Bảo Yết đối với đêm đầu tiên ở đây cảm thấy khá thoải mái. Nhật Nữ rất chu đáo và tâm lý nên tuy là ở nhờ nhà hắn nhưng lại không hề có chút cảm giác gò bó nào. Tất cả đều rất tự nhiên, Nhật Nữ không phải nam chính hay nam phụ nên mặc dù khá cảnh giác nhưng Bảo Yết luôn cảm thấy thoải mái hơn. Mà trông lạnh nhạt khô khan nhưng thật không ngờ hắn lại có một cá tính thú vị như vậy,. Mỗi câu chuyện hắn kể đều rất cuốn hút, sinh động; thậm chí hắn còn kể cả chuyện cười. Bảo Yết cười không ngừng cả buổi tối chưa từng ngậm miệng lại.
Nhật Nữ nhìn cô vui vẻ với một đôi mắt hạnh phúc. Thật cảm ơn ông trời đã để cho anh gặp được em
Đêm muộn, ai nấy về phòng mình ngủ. Bảo Yết cũng leo lên giường làm một giấc, Hôm nay quả thực đã mệt mỏi quá nhiều rồi. 2 giờ sáng khi tất cả sinh vật đều chìm vào bóng tối. Trong một căn phòng ngủ đẹp đẽ, cô gái tựa thiên sứ đang say giấc nồng đột ngột mở mắt. Cô lặng lẽ thay đồ rồi lén lút đi về phía cửa chính.
Ổ khóa là khóa điện tử được lập trình tinh vi đảm bảo an ninh trong từng căn hộ nơi đây. Có lẽ sẽ mất vài phút. Vừa mới tới đây nên Nhật Nữ chưa nói mật khẩu an ninh cho cô mà cô cũng quên mất chưa có hỏi hắn. Vậy bây giờ muốn lén ra ngoài chỉ còn cách phá khóa. Bảo Yết nghĩ thầm rồi nhanh chóng xắn tay vào công việc. Sử dụng SilverKnight kết nối với hệ thống an ninh của cánh cửa Bảo Yết bắt đầu phá khóa. Cô cố hết sức chỉ mong xong việc nhanh và không làm ảnh hưởng đến Nhật Nữ. Hôm nay vất vả nhất có lẽ là hắn rồi
Nhưng vừa mới bắt đầu đèn trong phòng khách chợt sáng cùng với giọng nói nam tính quen thuộc vang lên
-ABK0142!
Bảo Yết giật mình quay đầu lại thì thấy Nhật Nữ đang đứng trước cửa phòng của mình. Cô bối rối không biết cư xử ra sao vào lúc này, hắn chỉ im lặng nhìn cô cười nhẹ. Bảo Yết thử bấm theo dãy số Nhật Nữ vừa đọc, quả nhiên cửa ngay lập tức mở ra.
-Lần sau chỉ cần hỏi anh là được. Cũng muộn rồi em nên về sớm!
Nhật Nữ nói thêm câu đó rồi lập tức quay về phòng đóng chặt cửa. Bảo Yết càng lúc càng cảm thấy xót xa. Cái nụ cười gượng gạo khi nãy của hắn, bóng lưng cô đơn bước đi,...nó cứ in đậm trong tâm trí như thể muốn giày vò lương tâm của cô vậy. Có lẽ nào cô nên.........KHÔNG!!! Tự lắc đầu để giữ tỉnh táo Bảo Yết thầm tự nhủ với mình rằng thà mình phụ người còn hơn để người phụ ta. Vốn đây là chuyện sống còn nên không thể mạo hiểm, chỉ có thể thật cẩn trọng để đi qua mọi chuyện. Mở cửa ra khỏi nhà Bảo Yết chỉ có thể nhìn về phía căn phòng đã đóng chặt đó nhỏ giọng:
-Em xin lỗi!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Phòng thí nghiệm bí mật trong biệt thự của Nam Cung gia
Bảo Yết không muốn ba mẹ biết chuyện mình quay về nên đành phải đột nhập vào chính nhà của mình. Mặc dù không biết ba hoặc mẹ có biết về sự tồn tại của chỗ này không nhưng những thứ liên quan bên trong ắt sẽ đẩy họ vào nguy hiểm. Sống hai kiếp người đây là lần đầu tiên cô có một gia đình thực sự nên dù thế nào cũng không thể để họ bị liên lụy.
Nhân viên an ninh đi tuần khắp nơi khiến cho cô có một chút nản. Nhưng may mắn thay hệ thống an ninh trong nhà đều do cô tự tay thiết kế nên đột nhập cũng không quá khó khăn. Đến được chỗ nhà kho, Bảo Yết cảnh giác nhìn xung quanh mấy lần rồi mới an tâm bước vào
Thang máy dần đi xuống, trong lúc chờ nó đi xuống tầng sâu cùng cô vô thức đưa tay lên ngực trái bóp chặt. Không biết vì lý do gì mà chỗ này luôn có cảm giác co thắt vô cùng khó chịu. Nó không đau đớn quằn quại nhưng luôn âm ỉ trong lòng. Đặc biệt cứ nhớ đến Nhật Nữ cái cảm giác ấy lại càng sâu đậm hơn. Bảo Yết không biết bản thân đang gặp chuyện gì nhưng cô chắc chắn đó là vì hắn. Phải chăng đây chính là mặc cảm tội lỗi vì cô đã tàn nhẫn làm tổn thương trái tim lẫn tình cảm của hắn
"Tinh"
Âm thanh của thang máy vang lên mới đưa Bảo Yết về với hiện thực. Vỗ vào mặt mấy cái chỉnh lý lại tinh thần cô từ tốn bước vào phòng thí nghiệm, biểu cảm khi quay về lạnh nhạt không một chút gợn sóng.
"Chào mừng chủ nhân đã trở về"
Bảo Yết vừa bước vào liền nghe thấy giọng nói máy móc quen thuộc của Vicky.
-Chuyện ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?
"Dữ liệu đang được phân tích! Rất nhanh sẽ có kết quả!"
-Tạm thời để đấy đi. Ta cần xem xét thêm một thứ!
"Tuân lệnh thưa chủ nhân"
Nói rồi Bảo Yết trút bỏ quần áo. Làn da trắng mịn hiện lên dưới ánh đèn mờ ảo. Chỉ có điều kì lạ chính là phía trước ngực cô không hề có nhũ hoa, thấy rõ được cô ta ta đang mặc bên ngoài một lớp da vô cùng mỏng. Chạm nhẹ vào giữa ngực bộ y phục quay về nguyên trạng màu tím than, bên trên là rất nhiều mạch điện nhỏ màu trắng chạy khắp toàn bộ cơ thể. Cẩn thận cởi chúng ra rồi cô mặc lại quần áo. Còn thứ kia thì được đưa vào lồng phân tích. Máy quét bắt đầu phân tích lại tình trạng hiện tại của WhiteCat
"Chủ nhân! Whitecat có vấn đề gì sao? Ngài có vẻ đăm chiêu!
-Ta cảm nhận có thứ gì đó không ổn.
Bảo Yết lạnh nhạt đáp lại rồi lại nhanh chóng quay lại chỗ làm việc của mình trước nơi đang có rất nhiều màn hình máy tính gần như cùng nhau sáng
Bảo Yết bắt tay vào việc, kết nối SilverKnight với hệ thống chủ để tải thêm một số phần mềm hỗ trợ. Những hàng dữ liệu thô không ngừng chạy trên mình. Càng lúc nếp nhăn giữa trán cô càng lúc càng sâu. Biểu cảm có chút khó khăn.
Dừng lại nghỉ ngơi thực sự Bảo Yết bỗng cảm thấy tự ti. Có vẻ như lâu quá nên tay nghề liền giảm sút. Có rất nhiều thứ hỗ trợ đến giờ vẫn chưa phân tích xong
Phải một hồi rất lâu sau như chợt nhớ ra cái gì Bảo Yết liền mở cửa sổ chat riêng cho hệ thống. Hệ thống này Bảo Yết thêm vào để đề phòng nếu có bất cứ vấn đề gì với bộ cảm ứng âm thanh thì vẫn có thể giao tiếp, tiếp tục ra lệnh cho máy tính chủ. Ô chat hiện lên Bảo Yết ngay lập tức đã gõ
"Ngươi là cái gì?"
Vốn tưởng đây là một chuyện vô cùng kì quặc khi lại hỏi một cái hệ thống vô giác một điều như vậy. Nhưng chỉ mấy phút sau điều bất ngờ đã xảy ra. Trên ô chat có người đáp lại và thứ cô nhận được chính là:
"Ta là Chaos"