Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 88: Kí ức trở về (3)




Bảo Yết tuyệt vọng nhìn kẻ khác đẩy mình vào chỗ chết mà không thể làm gì được. Cả cơ thể lẫn tâm trí cô lúc này đều không do cô điều khiển. Chỉ có thể để mặc cho trọng lực đem cô đi. Đến một nơi cực lạc nào đó không ai biết
Cô cảm thấy mình đang trôi giữa khoảng không tối tăm. Tối đến mức cô còn không thể nhìn thấy bản thân. Một giọng nói tiếp tục vang lên. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không hiểu sao vô cùng ma quái, kì dị khiến Bảo Yết e sợ
"Nhớ lại đi chủ nhân! Người hãy mau nhớ lại đi! Chỉ khi người nhớ lại chúng ta mới có thể tiếp tục lý tưởng!"
-Nhớ lại cái gì? Lý tưởng của ai?
"Nhớ lại kí ức! Vì lý tưởng của chúng ta!"
-Chúng ta?
"Đúng! Của ta và chủ nhân."
-Ngươi....là....ai?
Giọng nói của Bảo Yết như mờ dần như thể chính cô đang chuẩn bị biến đi mãi mãi vậy.
"Ta là tri kỉ duy nhất của ngài. Ngài đã cứu ta mà đúng không? Ngài yêu ta nhất mà đúng không?"
-Ta yêu ngươi nhất?
"Đúng! Nhớ lại đi! NHỚ LẠI ĐI"
Giọng nói đó bỗng nhiên hét lớn khiến Bảo Yết giật mình. Rồi từ trong bóng tối một luồng sáng lóa mắt hiện lên. Trước mắt cô lúc này là rất nhiều hình ảnh. Tất cả đều là kí ức sao? Là kí ức của cô? Hàn Tử, Lê Dương, Lam Bình, Kim Long, Phi Mã, Thần và Kiệt, Nhật Nữ, anh họ Hải Bình, còn có ba và mẹ,........ Cô nhớ rồi! Cô nhớ lại rồi! Nhớ tất cả mọi chuyện. Cô đã nhớ cô là ai rồi. Cô tên Nam Cung Bảo Yết và cô là một.....
-NỮ PHỤ!
Bảo Yết đột ngột tỉnh dậy. Đập vào mắt cô ngay lúc này chính là trần nhà trắng xóa của bệnh viện. Cảnh tưởng này giống như lúc cô đến đây. Bản thân nằm trên giường, tỉnh dậy chỉ biết nhìn lên trần nhà. Chỉ khác thay vì cái đèn chùm đắt tiền thì bây giờ lại là mấy cái đèn trần thường dùng trong bệnh viện.
Bảo Yết nhớ, cô nhớ tất cả. Mọi kí ức từ trước tới giờ đều đồng loạt ùa về khiến cô khó chịu không thôi. Cô là một sát thủ làm việc ngầm, vô tình xuyên qua cuốn truyện và trở thành nữ phụ. Mặc dù đã cố tránh né nhưng cô liên tục gặp phải nữ chính cùng các nam chính của cô ta.
Bàn tay trong vô thức nắm chặt ga giường như muốn xé nát đó. Khốn kiếp! Cô còn chưa có quên đâu. Song Thư bỏ thuốc cô, Ma Thiên lợi dụng cô mất trí nhớ giam giữ cô. Còn Ngân nữa, cô ta chính là người hại cô rơi xuống vực. Bảo Yết với đôi mắt lạnh lùng khát máu trần đầy tức giận nhìn chằm chằm lên trần nhà. Là cô đã quá chủ quan. Tự cho rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu như cứ tránh xa đám người đó. Sự thật đã chứng minh ngược lại một cách rõ ràng, lẽ ra ban đầu cô nên lén xử tất cả bọn chúng.
Nhớ lại thì trong khoảng thời gian mất trí nhớ người cô ở cùng chính là Lãnh Ma Thiên, anh trai của Lãnh Kim Long. Nam nhân này trong nguyên tác vì ả Song thư kia sẵn sàng tuyệt tình với cả em trai mình, cũng chính nam phụ duy nhất. Tưởng hắn không có hứng thú gì với cô nào ngờ cứu cô về xong lại dùng thủ đoạn ti tiện để giữ cô lại. Từ từ Bảo Yết cô nhất định sẽ cho hắn cảm nhận cái gì gọi là địa ngục giữa trần gian.
Cô còn gặp thêm cả những nữ phụ giống mình. Đó chính là Ngân và Giang Mộng Điệp. Theo nguyên tác, Giang Mộng Điệp đem tâm mình cho Kim Long. Đáng tiếc hắn lại quá mù quáng yêu nữ chính khiến cô ta chết tâm, thậm chí vì nữ chính hắn ta đã cho người đánh cô ta một trận thừa sống thiếu chết. Kết quả vì quá thương tâm nên cô gái này đã tự vẫn. Ngân số phận cũng y như vậy. Giống như cô, Ngân cũng cho Song Thư là một mối nguy hiểm bên cạnh Ma Thiên nên lén xử cô ta. Nào ngờ chưa kịp thực hiện thì bị hắn phát hiện, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Đúng là quy luật bàn tay vàng của nhân vật chính. Song Thư cô ta bị hại có người kịp tới cứu, còn cô thì rơi xuống vực thì chẳng có tên nào biết ngoài hung thủ. Mặc dù đều là nhân vật phụ có số phận bị thảm như nhau nhưng mấy người dám tính kế tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Đây là chi tiết duy nhất mà Bảo Yết thấy không bị thay đổi từ khi đến đây. Chỉ khác người bị xử đổi thành cô. Nhưng nếu đã như vậy cô sẽ cho cô ta một cái kết giống hệt truyện. Cả Giang Mộng Điệp nữa, một người cô cũng sẽ không bỏ quá. Cái giá phải trả cho việc tính kế cô chưa bao giờ nhỏ.
Cho cô thêm chút thời gian cô nhất định sẽ bắt họ trả đủ. Bảo Yết hạ quyết tâm, trong lòng cô bây giờ chỉ có một mối lo duy nhất. Lúc rơi xuống vực cô không ngừng nghe thấy một âm thanh gọi mình chủ nhân. Giọng nói tràn đầy quái dị và đáng sợ. Nó gọi cô là chủ nhân và liên tục kêu cô nhớ lại. Có vẻ như cái giọng nói đó chính là cái thứ đã tác động lên não khiến cô bị choáng váng. Nhưng liệu cũng có phải nó là nguyên nhân khiến cô mất kiểm soát? Mỗi lần như vậy Bảo Yết luôn cảm giác đó không phải mình. Cảm giác giống một con người khác của cô vậy. Nó luôn nằm bên trong và cố chiếm đoạt cơ thể này. Bảo Yết nhất định phải tìm ra nguyên nhân sớm, nếu cứ tiếp tục chỉ sợ cô sẽ không còn ý thức bình thường của con người nữa.
Mải chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân cho đến khi có người mở cửa phòng bệnh mới đưa tâm trí Bảo Yết về với thực tại. Quay đầu về phía cửa, hóa ra là một hộ lý. Cô hộ lý đó thấy Bảo Yết nhìn mình liền vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Một lát sau bác sĩ cùng một số y tá nữa chạy vào. Bọn họ kiểm tra mọi thứ từ đầu đến cuối xem cô đã ổn chưa. Có vẻ cô bị chấn động mạnh sau cú rơi đó nên cần nằm yên trên giường một thời gian.
-Nếu cô đã tỉnh thì ổn rồi. Cần chú ý nghỉ thơi thêm chút nữa là được.
Bác sĩ thở phào nói rồi quay ra nói với cô y tá bên cạnh
-Cô mau thay bình nước biển cho bệnh nhân
-Vâng thưa bác sĩ!
Nói rồi lại quay sang nhìn cô.
-Cô nghỉ ngơi đi. Tui còn có bệnh nhân khác đang chờ
Bảo Yết nghe vậy chỉ gật đầu đáp lại. Vị bác sĩ đó mỉm cười rồi bước nhanh ra ngoài. Sau khi ông ấy đi rồi thì y tá bắt đầu làm việc của mình. Vừa làm cô ấy vừa tán gẫu một chút.
-Cô may mắn lắm đó! Nếu người ta không tìm thấy cô kịp thời thì cô đã chết từ lâu rồi
-.......
-Lúc cô được đưa đến đây toàn thân đều là chấn thương. Bác sĩ cấp cứu còn nghĩ cô không có hi vọng gì nữa cơ. Nhưng cuối cùng cũng cứu được cô về
-..........
-Mà cô cũng sướng thật đấy! Có chồng yêu thương mình như vậy.
-Chồng?_Bảo Yết im lặng từ nãy đến giờ mới ngạc nhiên lên tiếng
-Ừ! Sau khi cô được đưa vào phòng bệnh thường không lâu sau có một người đàn ông khá điển trai lao đến bệnh viện nói là người nhà của cô. Vì trông anh ta khá trẻ và cũng không giống cô lắm nên chúng tôi đều đoán đó là chồng cô. Mấy ngày cô hôn mê đều là anh ta chăm sóc cô mà.
-Anh ấy đâu rồi?
-Có vẻ như anh ta bận công việc nên chỉ đến đây vào buổi trưa và khoảng tầm 5 giờ chiều, ở lại qua đêm đến sáng sớm hôm sau mới rời đi. Mặc dù trông rất mệt mỏi nhưng anh ta vẫn luôn kiên nhẫn, ôn nhu săn sóc cho cô. Ánh mắt anh ta thâm tình nhìn cô chúng tôi thấy đều rất ghen tị đấy.
Nói rồi cô y tá liếc qua chiếc đồng hồ đang treo trong phòng bệnh.
-Giờ này chắc anh ta cũng sắp đến rồi đó!
Vừa dứt lời cánh cửa phòng bệnh liền mở ra. Tuy mở một cách rất nhẹ nhàng nhưng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của người bước tới. Ngay khi người đó đặt chân vào Bảo Yết liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc. Người đó nhìn thấy cô cũng mỉm cười hạnh phúc nói:
-Bảo Yết! Cuối cùng em cũng đã tỉnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.