Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 82: Trút giận (1)




-Ưm! Em đang ở đâu đây?
-Tỉnh rồi sao!
-Thiên, sao anh lại bị thương vậy?
Bảo Yết khó khăn mở mắt. Cô có cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi. Vừa quay sang nhìn liền thấy Thiên đang cạnh giường cô. Khuôn mặt tuy không biểu hiện gì nhưng rõ ràng trong đôi mắt đó ẩn chứa đầy sự lo lắng. Đưa mắt nhìn xuống cô hoảng hốt thấy cánh tay hắn đang băng bó, máu thấm qua cả miếng gạc y tế.
Nghe vậy Ma Thiên đoán cô không còn nhớ bất cứ thứ gì mỗi khi mất kiểm soát. Vậy cũng được hắn biết cô không cố ý. Nếu cô mà biết được nhất định sẽ lại cảm thấy phiền lòng mà hắn thì không hiểu sao mỗi lần tưởng tượng đến viễn cảnh đó lại đau lòng không thôi.
-Không sao! La anh có chút bất cẩn thôi!
..........
-Là do em đúng không?
-Cái gì? Không! Em đang nói cái gì vậy? Sao lại là do em!
Bảo Yết sau khi lặng yên một lúc nói như vậy khiến Ma Thiên có chút giật mình
-Anh không cần phải giấu! Mặc dù em không nhớ tí gì về những lúc đó nhưng kí ức vẫn tồn tại mơ hồ trong đầu của em. Nó thoáng qua rồi lại vụt tắt. Em vẫn đoán được ra mình đã làm gì!
Ma Thiên nghe cô nói vậy biết không thể giấu cô nhưng cũng chẳng biết nên nói gì tiếp. Lần đầu tiên trong đời hắn lung túng như vậy. Hắn chỉ sợ nếu vô tình thốt ra cái gì sai sẽ khiến cô buồn
-Cứ như có cái gì đó cô chiếm lấy cơ thể em vậy. Nó điên loạn và không có kiểm soát!
Gương mặt cô trầm xuống trông thật phiền muộn. Ma Thiên thực sự muốn nói cái gì đó để an ủi cô nhưng không thể nào thốt ra một từ.
-Nhìn anh như vậy chứng tỏ em đã gây ra phiền phức rất nhiều. Có lẽ anh nên nhốt em ở lại trong phòng.
-Bảo Yết.....
Bảo Yết biết mình bây giờ không thể gây thêm phiền phức gì cho Thiên. Dạo gần đây có quá nhiều chuyện rồi, chưa kể nếu để việc này để lộ ra bên ngoài thì sẽ gây phiền phức đến cơ nào. Vậy nên cô thà hi sinh tự do của mình còn hơn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Với lại cô sẽ tạm dùng cái thời gian này để tìm hiểu nguyên nhân tại sao mình lại trở nên mất kiểm soát như thế.
Ma Thiên tuy biết cô lo nghĩ cho hắn là do cô tin tưởng hắn tuyệt đối. Mà niềm tin này có được bởi hắn sử dụng thuốc lên người cô. Tuy vậy không thể nói trong hắn đang thầm cảm thấy vui sướng như thế nào. Ôm chặt cô vào trong lòng Ma Thiên dịu dàng thủ thỉ:
-Anh nhất định sẽ đưa em trở về bình thường!
-Em biết.........
----------------------------------------------------------------------------------------------------
-Thiếu chủ! Ngài không thể tiếp tục như vậy!
Một tuần đã trôi qua nhưng tình trạng của Bảo Yết không hề khá hơn. Thậm chí số lần cô mất kiểm soát lại càng tăng thêm. Bảo Yết vì để trách rắc rối cho Ma Thiên mà luôn tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài. Tất cả mọi người trong biệt thự đều được cảnh cáo tránh xa cô. Nói vậy nhưng Ma Thiên vẫn tự mình chăm sóc cho cô. Hậu quả chính là vết thương cũ chưa kịp lành lại có vết thương mới xuất hiện. hắn đã cho tìm rất nhiều nhà nghiên cứu, giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng khắp thế giới ngầm để tìm hiểu nguyên nhân việc mất kiểm soát của Bảo Yết nhưng vẫn không có kết quả gì. Ngân vì lo lắng cho chủ nhân đã nhiều lần khuyên can cho đến khi Bảo Yết có thể trở lại bình thường xin hắn đừng nên đến đó. Tất nhiên Ma Thiên sẽ bỏ ngoài tai tất cả
-Chuyện của ta không cần ngươi can thiệp!
-Nhưng cứ tiếp tục lại gần thiếu phu nhân như vậy vô cùng nguy hiểm.
-Ngân! Người dù có ám vệ cấp SSS thì vẫn chỉ là một ám vệ. Việc của người chỉ là phục tùng mệnh lệnh. Nếu việc đơn giản ấy cũng không làm được thì ta sẽ kiếm kẻ khác thay thế!_Ma Thiên lạnh giọng cảnh cáo
-Xin thiếu chủ thứ tội. Thuộc hạ chỉ lo lắng cho người!
Ngân nhìn bác sĩ đang băng bó cho Ma Thiên mà đau lòng không thôi. Thiếu chủ không cho phép ai lại gần phòng của thiếu phu nhân ngoại trừ hắn. Vậy nên mỗi lần thiếu phu nhân mất kiểm soát thì hắn đều là người lãnh đủ. Tại sao? Tại sao ngài lại cứ phải cố chấp chịu khổ như vậy chứ?
-Ngươi đang vượt quá phận sự của mình rồi đấy! Đừng khiến ta tức giận!
Ma Thiên chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi. Bác sĩ cũng đi theo ngay sau hắn để phòng vết thương có vấn đề gì xảy ra. Mỗi lần thiếu phu nhân ra tay đều không phải nhẹ nhàng gì.
Ngân bị bỏ lại mà trong lòng đau đớn vô cùng, tim như bị ai đó xát muối vào vậy. Khuôn mặt lộ rõ vẻ chua xót. Xích thấy vậy chỉ biết âm thầm thở dài bất lực. chị hắn lúc nào cũng vậy, cứng đầu cứng cổ không bao giờ chịu nghe ai. Xích cũng nhanh chóng đi theo Ma Thiên, trước khi đi hắn vẫn chỉ bỏ lại một câu:
-Thu liễm lại đi chị. Hãy nhớ tới thân phận của mình!
......
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Phòng Phó giám đốc, Nhất thị
"Cốc cốc...."
-Vào đi!
-Phó tổng! Có tài liệu gửi đến cho cô và Giám đốc
-Cho cả tôi và ba?
-Vâng!
Song Thư đang tập trung làm việc nghe thư kí nói vậy liền dừng lại. Nhận lấy tài liệu rồi chậm rãi đọc. Một lát sau.....
-À! Đây chỉ là tài liệu mời đấu thầu dự án mới của Mạc thị mà thôi!
-Vậy thưa Phó tổng! Chúng ta có tham gia không ạ?
-Bỏ đi! Chúng ta không cần. Dù sao dạo này công ty đã nhận nhiều dự án mới rồi, không thể nhận nữa đâu
Ngoài mặt Song Thư nói điều ấy ra vô cùng bình thường nhưng ai biết trong lòng cô ta đang khó chịu đến mức nào. Trong tất cả những nhân vật lớn trên thường trường thì Tổng tài của Mạc thị là khó nhằn nhất. Trình thị, Mộc thị, Âu thị đều đã công nhận Nhất thị mà đã cùng cô hợp tác rất nhiều hợp đồng lớn. Chỉ riêng Mạc thị thì dù cô có cố tiếp cận thể hiện ra sao thì cũng chỉ nhận được vài hạng mục nhỏ lẻ không đáng kể. Chính vì thế Song Thư luôn cảm thấy tức giận, khó chịu mỗi khi nhắc đên Mạc thị.
-Cô gửi thư từ chối nói chúng ta gần đây rất bận không thể nhận lời mời.
-Vâng! Tôi đã biết thưa Phó tổng.
Cô thư kí vừa ra ngoài Song Thư liền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn tập tài liệu trên bàn. Mạc Nhật Nữ nghĩ công ty của hắn có giá lắm sao. Lần này cô sẽ cho hắn nếm mùi bị coi thường. Đúng vậy! Nhất thị vẫn có thể tham gia đấu thầu lần này nhưng cô từ chối chỉ để thỏa mãn cái lòng tự cao của mình. Nhưng trời cao luôn rất công bằng và bằng chứng chính là chỉ mấy ngày sau.....
-BA NÓI CÁI GÌ!!!!!!!!!!!!
S"R
PS: À............................... Đứa con gái phản diện xinh đẹp của Scor. Lâu lắm rồi Scor đã bỏ bơ nó thật là thiếu công bằng. Vậy nên tạm thời bắt đầu từ chap này và đến cả chap sau nữa mọi người hãy quên Bảo Yết đi nhé! Còn con trai ta hiện tại vẫn chỉ vui vẻ đi ăn hành thôi! ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!
LOVE FROM SCOR!!!! <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.