Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 116: Nam nhân tranh phong




-Hắn ta tới làm cái gì nữa!?!
-Hải Bình, dù thế nào Mạc Nhật Nữ cũng đã giúp Nam Cung gia rất nhiều. Con không nên tỏ thái độ như vậy_Nam Cung chủ tịch nhíu mày không hài lòng nói
Đứa trẻ này từ trước tới giờ ông vẫn đều rất hài lòng. Thông minh, tài giỏi, tính tình ôn nhu, hiểu chuyện, Nhưng từ khi nào mà hắn lại trở thành như vậy. Dễ nóng giận, cố chấp và đôi khi thiển cận.
Hải Bình khuôn mặt có chút vặn vẹo ngồi đến bên cạnh Nam Cung phu nhân. Nam Cung phu nhân thì lại nghĩ có lẽ vì chuyện mấy ngày gần đây lo nghĩ cho Bảo Yết, lại lo nghĩ cho Empire, bản thân còn vác trên vai gánh nặng của Trình thị nên hắn mới trở nên bất thường như vậy. Bà càng nghĩ càng thấy tội nghiệp hắn hơn nên lúc hắn đến ngồi bên cạnh cố an ủi vài câu.
Mạc Nhật Nữ được gia nhân dẫn vào phòng khách. Hắn vô cùng lịch sự chào hỏi, trong ánh mắt lộ rõ vào phần thân thiết. Hải Bình đối với ánh mắt của hắn càng cảm thấy nghẹn trong lòng. Ngoại trừ hắn ra thì Nam Cung chủ tịch cùng phu nhân đều cho Nhật Nữ ánh mắt đầy thiện cảm và biết ơn. Đến khi Nam Cung chủ tịch lên tiếng mới hắn mới chậm rãi ngồi xuống.
-Nam Cung chủ tịch, nghe nói đã khá lên nhiều con quả thực mừng cho ngài!
Vì Nhật Nữ đã xác định quan hệ với Bảo Yết nên hắn không ngần ngại gì mà dùng xưng hô kiểu này. Lúc Hàn Tử cùng Lê Dương đưa Nam Cung chủ tịch về nhà cũng kể qua mối quan hệ giữa bọn họ, Bảo Yết quan tâm đến nam nhân ra sao nên đối với xưng hô này hai vị trưởng bối cũng không để ý. Nhưng tất nhiên vẫn có người chẳng lấy làm vui vẻ gì cho cam
-Tôi có thể tĩnh dưỡng cũng nhờ một phần ơn giúp đỡ của cậu.
-Bảo Yết không có ở đây âu cũng là chuyện con nên làm!
-Tôi cũng đang định tìm cậu nhưng cậu lại tự mình đến nên tiện đây tôi cũng nói luôn.
-Có chuyện gì vậy thưa chủ tịch!
-Thực sự thời gian vừa rồi cảm ơn cậu rất nhiều vì những gì đã làm nhưng hiện tại tôi cũng đã trở về, sức khoẻ sau một khoảng thời gian tĩnh dưỡng cũng tốt hơn nhiều vậy nên.......
-Chủ tịch! Con giúp ngài là vì thực sự muốn như vậy, Mạc thị không muốn bất kì lợi ích gì từ Empire.
Vốn định tới đây nhờ Nam Cung chủ tịch cùng Nam Cung phu nhân thuyết phục Trình tổng để Empire tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn. Nếu là bình thường Nhật Nữ chẳng cần để ý tâm ý của ai chỉ cần hắn muốn chẳng ai cản được. Nhưng Hải Bình là anh họ Bảo Yết hắn không muốn cùng người nhà cô xảy ra tranh chấp dù là đằng ngoại đi nữa. Ai ngờ người trực tiếp từ chối hắn lại là Nam Cung chủ tịch. Nhật Nữ nghe những lời như vậy liền nghĩ sự giúp đỡ của mình bị hiểu lầm vì lợi ích, tuy bề ngoài ai cũng thấy rõ nhưng hắn và Bảo Yết chưa thực sự có công khai quan hệ gì. Bảo Yết hiện tại vẫn ở bên ngoài nếu không được giúp nữa thì hắn với Nam Cung gia hoàn toàn không có quan hệ gì cả.
Nam Cung chủ tịch nghe vậy cũng biết Nhật Nữ đang nghĩ sai, nở một nụ cười thân thiện
-Cậu đừng hiểu nhầm. Sự giúp đỡ của Mạc tổng chúng tôi không bao giờ quên. Chỉ vì giúp Empire cậu chịu không ít phiền phức. Chúng tôi không thể cứ mặt dày tiếp tục dựa dẫm vào cậu, đây là tập đoàn của Nam Cung gia, là người đứng đầu tôi phải tự mình giải quyết khó khăn. Bảo Yết mà biết cậu chịu nhiều rắc rối như vậy cũng nhất định quyết định như tôi thôi.
Nhật Nữ được Nam Cung chủ tịch trấn an bản thân tâm tình liền buông lỏng. Hải Bình vẫn không trừ một phút giây nào trừng ánh mắt như muốn giết người về phía hắn. Nhưng kể cả chủ tịch có nói vậy hắn cũng không buông bỏ:
-Cám ơn chủ tịch đã quan tâm nhưng xin hãy để con tiếp tục giúp mọi người. Dù sao Mạc thị khó khăn cũng đã gặp rồi, kể cả có dừng lại chưa chắc đã tốt hơn. Hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau sẽ tốt hơn chỉ có một mình.
-Cậu nói đúng nhưng mà...
-Chú tôi cũng đã nói không cần. Empire vì không có chú ấy nên Bảo Yết mới nhờ đến anh, người đã về rồi anh còn cố chấp làm cái gì?
Hải Bình thoáng thấy Nam Cung chủ tịch có chút do dự liền nhảy vào ngắt lời. Hăn tuyệt đối không để Bảo Yết chịu ơn người này. Tất nhiên với thái độ của hắn Nhật Nữ liền nhíu mày ánh mắt cũng lạnh đi vài lần phản bác lại:
-Tôi là đang nói chuyện với chú của anh. Xin Trình tổng biết giữ chút lễ phép!
-Tôi nhắc lại đây là chú của tôi. Tối với Nam Cung gia cùng là người một nhà, chuyện của họ đương nhiên tôi có quyền lo lắng không khiến người ngoài như anh xen vào_Hải Bình cũng không chịu thua kém
-Người nhà? Vậy khi cần nhất cô ấy lại nhớ đến tôi nhỉ?
Nhật Nữ nghe từ "người ngoài" của Hải Bình bản thân vốn bĩnh tĩnh nay đã bùng nổ. Không kiêng nể gì mỉa mai hắn một cái. Hải Bình đương nhiên bị đụng tới chỗ ngứa cũng không tốt hơn gì, vốn đang hậm hực trong lòng nay càng nóng máu hơn
Đập mạnh hai tay lên bàn hắn quát:
-ĐỒ KHỐN!
-Hải Bình à....
-Đủ rồi!!!!!!!
Hải Bình vừa dứt lời liền có có hai giọng nói vang lên. Mộ là của Nam Cung phu nhân đang cố trấn an cháu mình, còn lại là Nam Cung chủ tịch có chút mệt mỏi nhìn hai người nam nhân kia giương cung bạt kiếm.
-CHỦ TỊCH! Chuyện đêm ấy khi Bảo Yết ở cùng con con đã nhận định trách nhiệm về mình. Cô ấy tương lai dù thế nào đều do con chăm sóc vậy nên vẫn cứ để Mạc thị giúp đỡ ngài đi!
Nhật Nữ quyết không từ bỏ thuyết phục. Vốn chuyện giữa hắn và Bảo Yết Nhật Nữ định chờ khi mọi chuyện đã được giải quyết hết mới tính đến nghiêm túc hơn là công khai với tiền bối hai nhà. Tuy nhiên chuyện xảy ra hắn không để không lôi chuyện đấy ra làm cọng rơm cuối cùng của mình. Đừng nghĩ hắn không đoán được Hải Bình đang có tâm tư gì, không ngờ hắn lớn mật tới vậy luân thường đạo lý cũng không thèm để ý.
Khỏi nói lời Nhật Nữ vừa thốt ra khiến ba người còn lại thất kinh đến mức nào. Nam Cung phu nhân quá đỗi ngạc nhiên theo bản năng đưa tay lên che miệng không biết nói gì. Nam Cung chủ tịch tốt hơn chỉ trong giọng nói có chút run rẩy hỏi lại:
-Không lẽ cậu và con gái tôi đã....
-Đúng vậy!
Mặc dù đã biết con gái mình với Mạc tổng có quan hệ thân thiết nhưng họ dù nghĩ muốn tiến tới cái tình cảm kia vẫn còn một đoạn thời gian ngắn nữa. Tiến triển mới mức này nhanh như vậy không khỏi khiến hai vị phụ huynh cảm thấy có chút tiếp ứng không kịp. Nhật Nữ đương nhiên biết cả hai đang nghĩ gì vậy nên không chút do dự khẳng định
Nói người ngạc nhiên nhất chính là Hải Bình. Hắn biết Nhật Nữ có tâm tư với Bảo Yết, chứ không hề biết hai người như vậy mà đã.....Khỏi phải nói tâm trạng hắn đang vô cùng vặn vẹo, ánh mắt nhìn Nhật Nữ như thể chỉ một chút nữa liền lao tới xé xác hắn.
Nam Cung chủ tịch kịp phản ứng lại cũng phát hiện hắn bất thường. Mặc dù chưa biết tại sao thằng bé phải phản ứng quá lên như vậy nhưng tốt nhất ông không nên để hai người xích mích tại đây:
-Mạc tổng! Nếu cậu cứ nhất quyết thì tôi đành không thể cản được nhưng mà vẫn mong cậu sớm suy nghĩ một chút. Bản thân tôi không muốn liên luỵ người vô tội. Còn Hải Bình, có lẽ dạo này con cũng mệt mỏi rồi, tạm thời không cần bận tâm đến cô chú đâu. Cố gắng nghỉ ngơi đi, Chú sẽ nói chuyện với ba con.
-CHÚ À!!!!
-Con mừng ngài đã nói như vậy!
Hải Bình trấn kinh nhìn chú cùng cô mình. Như vậy là muốn đuổi khéo hắn sao? Cả hai có chút tránh né ánh mắt hắn khiến Hải Bình trong một giây phút nào đó như có ảo giác, bên tai có một thanh âm "Phặc". như có gì bên trong hắn đã đứt. Hắn gần như đứng như trời trồng ở phòng khách của Nam Cung gia. Còn đối với Nhật Nữ, mục đích đã đặt được liền không cần quan tâm kẻ thua cuộc gần đó làm gì
PS: MINAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!! Scor quay lại rồi đây. Thực xin lỗi vì đã lặn lâu như vậy nhưng Scor với Ly Ly có chút tranh cãi về đoạn kết của truyện này Cuối cùng cả hai quyết định rằng quả thật Scor đang viết vì lấy tốc độ chứ ko phải vì cảm hứng. Mỗi lần đọc lại bản thảo đều muốn đập đầu vào tường. Vậy nên để nâng cao chất lượng Scor mới đành bế quan tỏa cảng để lấy lại bình tĩnh cùng cảm hứng. Vậy nên một lần nữa đành xin lỗi mọi người. *ngồi trong góc hối lỗi* Biết từng thất hứa với mọi người nên Scor ko dám hứa tiếp.chỉ có thể nói sẽ cố gắng có thể đăng chap thường xuyên hơn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
LOVE FROM SCOR!!!! <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.