Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 112: Nguy cơ




-Chỉ một chút nữa thôi! Chỉ một chút nữa thôi!!
"Chủ nhân! Ngài không nên liều lĩnh như vậy!!!"
-Ta nhất định phải thử!
Trong căn phòng tối, ánh sáng duy nhất chính là 4 5 cái màn hình máy tính đang không ngừng sáng. Bảo hai bàn tính múa trên bàn phím với tốc độ không tưởng. Đôi mắt tràn đầy mệt mỏi lộ rõ quầng thâm chưa từng rời khỏi những con số phức tạp đang không ngừng hiện lên. Đôi tai mèo không ngừng rung lên cho thấy nó đang phải xử lý một tải công việc rất lớn. Chiếc đuôi vẫn kết nối với thân máy nhưng chỉ để hờ bất cứ thời điểm đều có thể rút ra ngay lập tức nếu có người bất ngờ đi vào. Đúng gần tròn một tuần Bảo Yết ở trong căn phòng này. Một tuần này cô tìm mọi cách tranh thủ giấu giếm tất cả những dữ liệu quan trọng của mình đi, chỉ để lại mấy cái mà cô cảm thấy hắn có biết cũng không nguy hiểm lắm. Hệ thống đó vốn là của cô nên việc mở nó ra không khác gì mở khoá vào nhà mình cả, chỉ có dù thế nào cũng không thể để Hoắc Vệ Minh biết nó chứa cái gì bên trong. Đồng thời vào những lúc Bảo Yết nghĩ tất cả mọi người đều sơ hở nhất thì tranh thủ ăn cắp thông tin vốn có của Hoắc Vệ Minh. Biết về DarkCat chắc chắn hắn cũng có thông tin gì đó bên mình.
Và cũng để đề phòng không mang theo bất cứ dấu vết gì bên mình khi rời đi thì Bảo Yết không để lưu tập tin trong ShilverKnight mà tải trực tiếp về hệ thống trong phòng thí nghiệm bí mật của mình. Dữ liệu sẽ được đưa cho Vicky xử lý lại toàn bộ thông tin như là thời gian hình thành tập tin, định dạng tập tin. Nói chung tìm mọi cách để Hoắc Vệ Minh có phát hiện ra cô còn có thể cãi cố rằng dữ liệu này vốn nằm trong máy. Nhưng Vicky khuyên Bảo Yết không nên liều lĩnh như vậy. Vicky nói rằng ID chiếc máy tính cố đột nhập vào hệ thống lần trước chính là cái mà cô đang sử dụng. Rất có thể dấu vết theo dõi vẫn còn kêu cô không nên manh động.
Tuy nhiên Bảo Yết không hề muốn quay lại đây một lần nào nữa, nói đúng hơn nếu có thể ra đi thì sẽ không còn cơ hội quay về. Vậy nên chỉ có thể tranh thủ lần này lấy được cái gì mình cần lấy. Chỉ cần cô cẩn thận một chút là được.
Bảo Yết đã đảm bảo nói chắc như đinh đóng cột nhưng Vicky tính toán xác suất nguy cơ vẫn rất cao. Dựa vào những dữ kiện sau: Thứ nhất là tuy có thể kẻ đã cố phá tường lửa của phòng thí nghiệm có thể không bằng chủ nhân nhưng trình độ tuyệt đối không thấp. Trước khi chủ nhân tiếp quản cái ID đó thì hai người này đặt không ít bẫy trong hệ thống chờ đợi người khởi động đó chớp thời cơ để đột nhập. Mặc dù chính Vicky đã xử lý hết nhưng nó chỉ là một chương trình, vẫn có hạn chế nên không biết có bỏ xót chỗ nào không. Thứ hai là từ nhịp hơi thở qua cách nói chuyện của chủ nhân Vicky biết chủ nhân đã bảy ngày liền không nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể lúc nào cũng bị đẩy đến giới hạn. Với tình trạng này chắc chắc hiệu suất làm việc sẽ bị giảm đi rất nhiều
Qủa thật Bảo Yết lần này vì nóng vội mà làm việc quá lỗ mãn. Không chỉ không thèm để ý đến thảm trạng của mình mà còn chủ quan không thèm để ý mọi thứ xung quanh. Cách làm việc liều lĩnh quá mức kiểu này rất dễ dẫn đến thất bại.
Sau một hồi gõ bàn phím liên tục thì tốc độ tay của Bảo Yết của giảm hẳn đi nhưng chính lúc này mặt cô lại trở nên căng thẳng nhất. Đã đến bước cuối cùng chuyển dữ liệu, Bảo Yết đã tốn không ít công sức thiết kế một đường truyền bí mật. Mặc dù vậy đường truyền này gặp một chút giới hạn về thời gian, phải mất khoảng 5 phút mới xong. Khoảng thời gian này tuy có thể hơi ngắn nhưng nguy hiểm vô cùng. Để thiết lập đường truyền Bảo Yết phải kết nối ShilverKnight liên tục trong suốt quá trình. Nếu có bất kì ai đột ngột bước vào ngay lúc này nói chính xác ra là việc cô đang làm sẽ bị phát hiện. Hoắc Vệ Minh tuy tuỳ hứng coi mọi thứ như trò chơi nhưng hắn vẫn rất cẩn thận với từng người chơi của mình. Hằng ngày đều chọn một giờ bất kì để cho người vào kiểm tra cô. Đôi khi chính hắn vào kiểm tra, đến của Thần và Kiệt cũng đều bị đưa đi mấy ngày trước vì hắn nghi ngờ hai người họ đang giúp cô làm chuyện mờ ám sau lưng hắn/
Số phần trăm dữ liệu đã tải được trên màn hình đang từ từ tăng lên. Đôi ra tập trung hết lực lượng nghe ngóng phía bên ngoài. Mặc dù vậy đôi mắt vẫn không dời màn hình. Bảo Yết căng thẳng tới mức cắn cả ngón tay cái của mình, máu chậm rãi chảy vào miệng cô cũng không biết.
Nhưng lão thiên dường như còn muốn giày vò cô thêm một chút nữa. Ngay sau đó khi dữ liệu vẫn mới chỉ tăng lên được 65% thì bên ngoài có âm thanh tiếng bước chân của người đang đến. Bảo Yết vừa giật mình lại có chút sợ hãi. Đã lâu lắm rồi cô mới lại có cảm giác này. Việc thức trắng trong nhiều ngày đã khiến tinh thần cô trở nên kiệt quệ, khả năng định thần cũng kém đi rất nhiều.
-Nhanh lên....nhanh lên....nhanh lên......
Nghe tiếng bước chân càng gần Bảo Yết lẩm bẩm càng nhiều. Vì khu vực này rất vắng người, nói đúng hơn chỗ này chỉ để cô lập cô làm việc một mình nên tiếng bước chân còn ở rất xa Bảo yết vẫn có thể nghe được. Nhưng sớm thôi nếu sẽ liệu không tải nhanh hơn thì cô sẽ bị phát hiện.
"87%"
"Cộp...cộp.....cộp...."
"90%...93%.."
"Cộp...cộp...."
"96%.....98%"
"Cạch"_Âm thanh mở cửa
"99.....100%"
-Xong!
"Ting"
Bảo Yết vì quá kích động nên nói lớn. Nhất Song Thư vừa bước vào đã thấy thanh âm này của cô. Đông thời trên máy tính vang lên tiếng "Ting" thuần tuý báo rằng công việc đã hoàn thành. Ngay khi âm thanh vang lên Bảo Yết lập tức tắt hết tab công việc có liên quan nên khi Song Thư bước vào không thấy cái gì bất thường.
Bảo Yết chỉ tập trung vào màn hình máy tính nên cũng không biết là ai vào. Đến lúc có thể thở phào một cái mới quay ra nhìn ngạc nhiên nói:
-Vì sao cô lại ở đây?
Song Thư mặc kệ biểu tình ngạc nhiên của Bảo Yết vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh đáp:
-Hoắc Vệ Minh tài trợ cho Nhất thị. Nếu không phải chuyện tốt cô làm thì tôi sẽ không phải khốn khổ như vậy!
-Tôi?
Bảo yết mờ mịt không hiểu gì? Cô đúng có ý muốn trả thù Song Thư nhưng không phải lúc này. Cô một chút cũng chưa làm. Song Thư nhìn vẻ mặt không biết gì đó mà trong lòng hận đến thấu xương. Là Hoắc Vệ Minh đã nói cho cô ra biết vì trả thù thay Bảo Yết nên Âu thị cùng Mộc thị mới cùng nhau tương ý khiến Nhất thị khốn đốn. Những kẻ khác còn hùa theo khiến cô tức giận không thôi.
Hoá ra đúng như Bảo yết đoán, kẻ bảo kê cho Song Thư trước khi có các nam chủ chính là Hoắc Vệ Minh. Cuối chuyện nói hắn bị các nam chủ cùng nhau tận diệt để trả thù cho uỷ khuất của nữ chính. Tuy nguyên tác là vậy nhưng hiện nay vì cô mà nhiều chi tiết đã thay đổi rất nhiều. Liệu hắn ta cuối cùng có chết được không????
Nhìn lại thấy vẻ mặt mệt mỏi cùng thần thái thảm bại của Bảo Yết lại nhớ tới tập đoàn Nam Cung gia dạo gần đây Song Thư bỗng vui vẻ hẳn lên. Nam Cung Bảo Yết chỉ ở trong này nên chắc vẫn chưa biết tin gì đi. Chưa biết gì đã thảm như này đến lúc biết rồi không biết cô ta sẽ như nào. Trong niềm vui sướng Song Thư nhịn không được châm chọc vài câu
-Tôi đến kiểm tra tiến độ công việc. Cô nhìn mệt mỏi như vậy chắc khó khăn lắm ha? Mà cũng chắc không phải đâu, thiên tài thế giới thì có gì làm khó được chứ!
-Việc thì tôi xong rồi cô có thể báo với hắn ta. Tôi mệt mỏi chắc vì mấy ngày nay thức trắng thôi!
Nói rồi Bảo Yết lại quay sang sắp xếp lại sẽ liệu cho Hoắc Vệ Minh. Song Thư thấy mình bị bơ cũng không đả động được gì tâm tình của Bảo yết nên tâm tình có chút tốt lên lúc trước đều mất hết. Tỏ vẻ kiêu căng cái gì chứ, thiên tài mà mất nhiều thời gian lại còn phải biến thành dạng như vậy sao? Song Thư không biết Bảo Yết chỉ muốn bảo vệ bí mật của mình nên mới thành ra như vậy chưa nói đến ăn cắp ngay trong hang địch nên càng căng thẳng. Lời châm chọc của cô ta sao cô có thể không nghe ra nhưng là quá mệt mỏi nên Bảo Yết không thèm chấp nhất, cũng không sức mà tức giận.
-Chủ nhân nói muốn gặp cô bàn giao chút chuyện cuối cùng rồi sẽ để cô và những người khác đi.
"Dễ như vậy?"
Bảo yết nghĩ thầm. Người này luôn mỗi lúc thay đổi ý nghĩ một lần, vô cùng khó lường, cô còn đang suy tính hắn còn mưu đồ gì nữa không? Nhưng không thể không đi, vậy cứ đi xem hắn giở trò gì rồi tương kế tựu kế rồi!
Nói rồi Bảo Yết nhấc cái thân thể rã rời ra từng mảnh đứng dậy ngay theo sau Song Thư đến tìm tên điên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.