Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!

Chương 104: Dằn mặt nhau




"RẦM!!!"
-Đệ vẫn nóng nảy như mọi khi nhỉ?
-LÀ ĐẠI CA ÉP ĐỆ!!!!
Sau khi Bảo Yết vừa rời khỏi, Kim Long lại bị Ma Thiên khích tướng vài câu đã nóng nảy mà đập cửa đến rầm một cái. Âm thanh lớn vang vọng tận cuối hành lang. Ma Thiên chỉ nhìn, nụ cười trên môi mỗi lúc một sâu nhưng tuyệt đối lúc này hắn không hề vui vẻ chút nào. Bảo Yết phản bội hắn, đến cả Kim Long cũng ngu ngốc đến nỗi đi thoả thuận với địch nhân. Hắn không chết vì kẻ địch mạnh hay vì bị thương hay ám sát, hắn có nguy cơ chết chỉ vì người đệ đệ không biết nhìn trước sau, làm việc gì cũng bốc đồng không chịu suy nghĩ. Lắc đầu hắn nói:
-Bảo Yết rất ghét người nóng nảy, đệ như vậy còn muốn giành cô ấy!
Bảo Yết là người nóng nảy nên cô muốn những người xung quanh cô phải có sự bình tĩnh cao hơn, như vậy trong những lúc nguy cấp còn có thể nương tựa. Ai tiếp xúc lâu với cô đều sẽ biết điều này. Kim Long nghe vậy cũng giật mình một cái nhưng nhanh ngay sau đó hắn cố lấy vẻ bình thường đáp lại:
-Ít ra đệ không đoạt tự do của Bảo Yết như huynh. Chỉ cần có thể bảo vệ cô ấy chu toàn là hạnh phúc rồi!
-Ha...Qủa là một trái tim cao thượng!
Câu nói mỉa mai càng khiến Kim Long muốn điên lên. Vốn đến đây chỉ vì một chút chuyện muốn thương lượng tử tế với đại ca. Nhưng càng nói máu hắn càng nóng, xem ra không thể tiếp tục nói chuyện nhẹ nhàng được rồi
-Ở hắc đạo mà còn nghĩ đến tiết tháo. Những kẻ như vậy sắp hay muộn gì cũng sẽ chết thôi!
-Nói đúng lắm!
Ma Thiên đùa cợt chán chê còn đang định nói gì đó thì từ đằng sau Kim Long có hai bóng đen xuất hiện
-Đây chẳng phải hai vị thiếu gia Mộc gia đây sao? Thứ lỗi cho ta để hai người thấy ở tình trạng này!
-Hừm! Bị như vậy mà Đại thiếu chủ Hắc long cũng biết đùa ghê. Lạc quan thật đấy!_Kiệt cũng lên tiếng đáp lại
-Quá khen!
-Các ngươi tới đây làm gì?
Kim Long cảm thấy bản thân bị ngó lơ một bên nên có chút khó chịu. Hắn lên tiếng để thể hiện rằng mình đang còn tồn tại, lấy lại sự chú ý của mọi người
-Nghe nói ông trùm lớn đang ở đây nên muốn xem thử thôi> Trông tình trạng không đến nỗi tệ. Không hổ danh là boss cuối cùng, khí thế kẻ cả những lúc như này vẫn không đổi
Kiệt mở miệng nói nghe có vẻ lịch sự nhưng lời nào lời ấy nào cũng mang đầy vẻ mỉa mai. Ma Thiên lúc này quả thực thảm hại. bản thân vì bị Bảo Yết lôi về đây nên không khỏi dính đầy bùn đất trên người, cái này chắc là cách cô hành xác hắn đi. Cả thân thể bị trói chặt không một chút khả năng kháng cự, chưa nói đến cú đá vừa nãy vẫn của Bảo Yết vẫn khiến hắn ẩn ẩn đau đớn. Ra tay ác độc thật đấy! Ma Thiên đối lại với sự mia mai chỉ mỉm cười không nói. Nói thêm vài câu nữa kết quả vẫn như vậy nên Kiệt có chút nhàm chán. Tên này cũng là kẻ muốn cướp bảo vật của hai anh em hắn hắn tuyệt đối không bỏ qua. Có vẻ như Thần cũng cùng suy nghĩ bởi tuy từ đầu đến cuối chưa từng mở lời nói cái gì nhưng ánh mắt nhìn Ma Thiên với Kim Long như nhìn những kẻ chết vậy. Điều này khiến cho một kẻ quen với máu tanh như Ma Thiên không khỏi nhạy cảm. quay lại chuyện chính đang nói dở
-Vậy hai vị tới đây không phải chỉ nhìn mỗi chúng ta cãi nhau thôi chứ?_Ma Thiên là người tiếp tục
-Tất nhiên là không. Như đã nói lúc nãy chỉ đơn giản muốn chào hỏi một chút thôi!
-Các ngươi hình như có thâm thù đại hận với chúng ta thì phải?_Kim Long tiếp lời
-Tất nhiên là có!
Vừa dứt lời Kiệt lập tức lao lên hướng về phía Ma Thiên. Kim Long cảm nhận được sát khí vội vàng chạy ra cản nhưng lại đụng phải Thần. Kiệt lao tới tóm chặt lấy cổ Ma Thiên, vì hắn đang bị trói nên không thể phản kháng. Dây trói bằng kim loại dẻo cực bền nên không thể thoát, điều duy nhất có thể là điều hòa lại hơi thở tiết kiệm dưỡng khí.
-Bởi hai người các ngươi có ý đồ với đồ vật của chúng ta!
Lực đạo dồn trên tay mỗi lúc một nhiều, Kiệt thì thầm vào tai Ma Thiên. Hắn khó khăn cười mia mai một tiếng:
-Xem ra tin đồn nói không sai! Hai anh em Mộc gia rất thích đi sưu tầm phụ nữ một khi đã chọn mục tiêu thì đều sẽ giành lấy bằng bất cứ gia nào. Mục tiêu lần này là vị hôn thê của ta nhỉ?
-Ngươi bỏ thuốc Bảo Yết khiến cô ấy mất trí nhớ. Chuyện hôn thê hôn phu chỉ do ngươi tự suy diên, đừng có ảo vọng.
-Thật sao? Thật ra ta lại khá tự tin đấy...Hự....
-Anh hai! Như vậy là đủ rồi!
Nghe Ma Thiên nói xong Kiệt có vẻ đã bị tức giận. Tức đạo trên tay hắn như muốn bẻ gãy cổ Ma Thiên vậy. Thần thấy lập tức lên tiếng ngăn cản nhưng biểu tình lại nhìn hắn với ánh mắt cực kì vui vẻ
-Không cần động tay động chân! Chúng ta còn nhiều cách khác hay hơn!
-Xem ra kẻ nguy hiểm nhất phải là tên Bạch kiểm ngươi!
Kim Long đang đứng gần Thần nhất nên mọi biểu tình của hắn hắn đều thấy rõ. Nam nhân này là một kẻ nguy hiểm, khí tức lạnh lẽo còn hơn cả một sát thủ, ánh mắt tàn nhẫn như thể để đạt được mục đích hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
-Nhị thiếu chủ quá khen rồi!
-Kiệt! Chúng ta cũng có chuyện nên làm nốt. Mộc gia chưa từng thất hứa bao giờ! Mau đi thôi!
-Hừ!
-A..
Kiệt khó chịu bỏ Ma Thiên ra. Vì đã điều chỉnh hơi thở nên hắn nhanh chóng lấy lại được sự hô hấp bình thường cũng ko khó chịu lắm nhưng mạnh tay như vậy chắc cổ hắn bị bầm rồi.
-Huynh đệ hai ngươi cứ từ từ mà nói. Chúng ta chào hỏi vậy là đủ rồi
Kim Long nhìn hai người rời đi mà vô cùng phẫn nộ
-KHỐN KIẾP!!!!!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Nam Cung chủ tịch khó khăn nhìn cảm nhận mọi thứ diễn ra xung quanh mình. Ông đang ở đâu? Điều cuối cùng ông có thể nhớ được rằng lúc sang P công tác trên đường máy bay lại sắp hết nhiên liệu do lỗi của nhân viên hàng không. Không còn cách nào khác đành phải dừng tại một sân bay nhỏ trên đường. Nhưng vừa xuống máy bay liền có một đám người đứng ở bên dưới chờ sẵn. Chưa kịp nhận ra điều gì thì ông đã mất ý thức. Ông cảm giác mình bị mắc kẹt trong một không gian tối tăm vô tận. Dù có hét như thế nào cũng không ai nghe được. Ông ở đấy rất lâu nhưng cuối cùng lại nghe văng vẳng được một âm thanh rất quen thuộc
-Ba!! Tỉnh lại ba ơi! Ba có sao không??
-B..ả..o...Yế...t?????
-Phù! Vậy xem ra là thuốc thật. Cũng coi như tên đó còn biết tôn trọng thỏa thuận!
Bảo Yết sau khi lấy được thuốc liền tới tìm ba mình. Thấy ông nằm trên giường như người vô hồn cô rất đau lòng, không chậm trễ một giây liền tiêm ống thuốc vào người ba. Cố thử gọi ông ấy nhiều lần để xem tác dụng của thuốc. Nếu ông ấy không tỉnh lại Bảo Yết thề sẽ liều mạng với Hoắc Vệ Minh. May quá ba cô cũng có ý thức lại, chỉ là vì mệt mỏi quá độ mà thiếp đi. Bây giờ chỉ cần đưa ba về nhà là cô có thể an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.