Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 93:




Hiệu trưởng đồng thời cũng là một ông già nhăn nheo yếu ớt, điều dễ dàng nhận dạng ông nhất là quả đầu hói chọn lọc không thể nào nhầm lẫn đi được. Nam học viên nghịch bậy tên là Khắc Lạp Tuân, không bị đuổi học mà phải chịu hình phạt chùi nhà vệ sinh trong một tháng, nếu kháng lệnh thì tăng mức phạt lên gấp đôi.


Sau vụ việc thì bà lao công lại được quần chúng học viên có thêm thái độ tôn trọng và kính cẩn. Bất cứ nơi đâu Tiêu Lâm đi qua đều được mấy đứa nhỏ tặng quà vặt. Cuộc sống lao công vẫn tiếp diễn rất yên bình, không một chút khó khăn. Nháy mắt ngày lịch luyện đã tới, các tân sinh và học viên năm hai đều tất bật chuẩn bị cho chuyến đi của mình, đặc biệt lần này không có giáo viên đi chung, các học viên phải tự mình chuẩn bị hết tất thảy các thứ.


Sau bao nhiêu chiêu trò và nỗ lực năn nỉ hiệu trưởng đầu hói, bà lao công Tiêu Lâm cũng được đi chung, với lí do tiện đường trở về thăm quê. Mấy đứa học viên không có dị nghị gì với ý kiến này, tất cả còn thấy vui mừng vì Tiêu Lâm có thể nấu món ăn cho tụi nó. Tiêu Lâm tự cảm thấy bản thân mình thật quá cao cả.


Hôm nay mọi người đã tụ tập sớm ở đại môn, phía trước là một dãy dài các cỗ xe ngựa tinh xảo, màu sắc và hoa văn hiện lên được sự cao quý.


Tiêu Lâm được sắp đặt ngồi chung xe với mấy đứa học trưởng, có Hàm Dương cùng Hạ Linh, con bé thanh nhã xinh đẹp hôm trước. Các xe ngựa bắt đầu chuyển động và rời đi, tốc độ rất nhanh nhẹn.


"Lâm bà bà, gia đình bà ở gần đó sao?" Hạ Linh là một cô bé thân thiện, rất nhanh đã tạo ra bầu không khí sôi nổi, mọi người đều có sự tò mò với Tiêu Lâm nên cũng tập trung mà nghe.


"Đúng vậy, ta về thăm mấy đứa cháu, tiện thì mua luôn chút quà vặt trên thành thị, ta cũng rời đi khá lâu rồi mà."


"Vậy được để tụi cháu giới thiệu cho bà mấy món ngon ngon."


"Ừ, bà cảm ơn nhé!"


Tiêu Lâm nhắm mắt tịnh dưỡng, đồng thời âm thầm tu luyện, thời gian trước nàng đã đột phá thánh giai, chính thức không cần phải sử dụng bộ dạng già yếu để tạo kết giới nữa, nàng đã trở thành một phần tử của thần giới. Nơi đây khiến Tiêu Lâm cảm thấy rất bất ngờ, khung cảnh và hệ thống tu luyện đều hệt như thế giới ma pháp tây phương, chỉ khác là con người ở đây rất lai tạp, nhưng tất cả đều sở hữu thể chất và bề ngoài vô cùng xinh đẹp. Giống như nam đệ tử Hàm Dương đây, đúng là một tiểu yêu tinh mắt xanh tóc vàng bồng bềnh, gương mặt tinh xảo như được đóng khuôn mẫu, khi hắn nhắm mắt, hàng mi cong vút lại rợp bóng cả một phần gương mặt, cảnh tượng vô cùng hiền hòa và gần gũi. Tuy nhiên tính cách người này rất lãnh khốc, hay ra tay độc ác, nhưng lại tử tế với các thành phần đặc biệt như người già, trẻ em và phụ nữ có thai. Tổng quát lại thì đúng là một thanh niên tiêu biểu của năm.


Cậu này đẹp nhưng vẫn không vượt qua được Tiêu Lâm phiên bản nam đâu nhé, nàng tự nhẩm một mình, đồng thời mặc niệm cho số phận bèo nước lạc trôi của mình.


Đoàn người cứ đi rồi nghỉ, chẳng mấy chốc đã tiến tới địa phận sơn lâm, nhìn từ xa đã cảm nhận được bầu không khí u ám tỏa ra từ trung tâm khu rừng.


"Lâm bà bà, bà vẫn nên về thì hơn, bọn cháu sợ sẽ không bảo hộ được cho bà."


"Cậu này, bà có còn bao nhiêu tuổi nữa đâu, quà cũng đã nhờ người ta gửi, đời bà cũng chẳng còn dài, giờ bà chỉ làm những gì bà mong muốn."


Tiêu Lâm vẫn quyết liệt kháng cự trở về, nhận thấy thái độ sống chết cũng phải theo của bà cụ, ai ai cũng thở dài lo lắng.


"Được rồi, vậy bà nhớ đi phía sau chúng cháu nhé, nhớ cẩn thận đấy ạ!"


Bọn trẻ bắt đầu kính cẩn dìu dắt Tiêu Lâm, đều không muốn nàng gặp bất cứ rắc rối nào. Sơn Lâm rộng lớn lại chứa nhiều hiểm nguy, tuy có nhiều chướng ngại vật, nhưng vì băng tuyết ở tậm cùng của khu rừng, Tiêu Lâm phải cố gắng lết xác tới đó.


Cách tu luyện ở thần giới rất khác với thế giới bình thường, mọi thứ đều mạnh mẽ và tinh khiết hơn, Tiêu Lâm đến đây cũng chỉ như một con gà mờ trong mấy vụ ma pháp, nhưng linh lực đột phá Thánh giai vẫn rất mạnh mẽ.


Đoàn người bắt đầu dựng trại, đốt lửa để sưởi ấm, vì khi vừa tiến vào đây thôi nhiệt độ đã giảm đi hẳn, thực vật xung quanh cũng dần thưa thớt. Mấy đứa nhóc tụ tập xung quanh đống lửa ca hát, nhảy múa rung trời, hoàn toàn mang đầy chất nhựa sống của tuổi trẻ, Tiêu Lâm chỉ nhìn thôi mà cũng thấy vui lây. Xung quanh nàng có vài nữ học viên hiếu kì, họ chăm chú lắng nghe và quan sát những động tác nấu ăn của nàng, mùi hương hấp dẫn chậm rãi kích thích vị giác và dạ dày của mọi người.


"Lâm bà bà! Món ăn này lạ quá!"


Đến đây được vài tháng Tiêu Lâm liền nhận ra khẩu vị của tộc người này rất đạm bạc, bữa ăn phải tránh dầu mỡ và thịt nhất có thể, đặc biệt mùi vị của thức ăn đều rất nhạt nhẽo. Thế nên đầu bếp nghiệp dư Tiêu Lâm lại có pha thể hiện siêu thần thánh với các cô nương.


Mọi người ngửi được hương thơm liền ào ào chạy đến vây quanh nồi lớn, ánh mắt như muốn xơi tái nó vậy.


"Nào nào, phân phát cho từng người đi."


Tiêu Lâm múc nước canh, vị xương hầm ngọt lịm tràn vào mặt lưỡi, mùi thơm ngon tuyệt cứ mãi quanh quẩn mà không rời. Trong bầu không khí lạnh lẽo như thế này, một bát canh nóng chính là thứ kích thích tâm hồn nhất, chẳng mấy chốc mọi người đã tiếp thêm năng lượng, thanh xuân nồng cháy lại bùng phát.


Hàm Dương học trưởng gật gù khen ngợi xong các món ăn, hắn vô cùng mặt dày xin thêm 5 chén canh nóng để húp, đồng thời bắt mọi người ghi chép công thức nấu ăn, giọng điệu tỏ vẻ khắt khe.


"Nhưng mà học trưởng, bọn ta là nam nhi mà cũng phải nấu ăn sao?"


Hàm Dương liếc xéo một cái thôi, mấy nam học viên đã muốn tè cả ra quần, tay và chân run lẩy bẩy.


"Ngươi có ý kiến với lời nói của ta sao?"


Ánh mắt hắn bắt đầu đe dọa từng lỗ chân lông trên cơ thể bọn họ.


"Không, ý kiến rất hay, rất tốt!!! Huhu Lâm bà bà, cứu bọn con!"


Tiêu Lâm ngồi một bên cười muốn gập người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.