Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 87:




Đêm nay không có mặt trăng máu, mọi người phải tập trung tạo thành một đống lửa lớn, còn dùng lửa để nướng thức ăn, mùi hương tỏa ra tứ phía. Tiêu Lâm cũng tham gia cùng với một vài thanh niên khác xiên thịt, ngồi trước hơi nóng làm mặt đỏ như trái cà chua.


Xung quanh có vài người ca hát, hứng trí hơn nữa thì nhảy múa loạn xạ, nhưng lại vô cùng náo nhiệt, Tiêu Lâm cũng cảm thấy vui lây. Trong đoàn cũng có vài cậu nhóc mới lớn, mặt vẫn còn non nớt, thấy Tiêu Lâm dễ nhìn, mơ hồ giao tiếp gần gũi hơn. Mấy cậu này cứ bàn luận về Lam Bích mãi, nào là xinh đẹp phong tình, nhìn mãi không chán, nói mãi ca ngợi nàng lên tận mây trời, vương thêm chút mùi chém gió. Nhưng nàng công nhận Lam Bích rất được, vừa trẻ tuổi lại tự lập, tài năng tiếp quản đoàn dong binh, rõ là một ví dụ điển hình cho nữ cường nhân.


Cổ Phong Thần ngồi trong lều ngẫm nghĩ, không biết đang nghiên cứu thứ gì mà rất say sưa, còn không để ý đến Lam Bích đang đứng ở phía xa ngắm đến mê muội. Tiêu Lâm khúc khích cười, âm thầm chỉ trỏ cho đám thanh niên hóng hớt, họ vui vẻ bàn tán, uống rượu nồng pha chế.


Tiêu Lâm là một nữ nhân bình thường, rất ít khi đụng chạm đến mấy thứ như thế này, nên chỉ vừa uống được 2 hớp rượu, nàng đã thấy đầu óc mình lâng lâng.


"Này Lâm ca, tên Cổ Phong Thần đi với huynh có tình ý với Lam Bích tiểu thư hả?"


Một fan nam vốn đã tò mò từ lâu nay được dịp bùng nổ, Tiêu Lâm nghe thấy hắn nói, nhưng não nàng đang bị trì hoãn chậm lại, phải vài giây sau mới ngớ người trả lời. Đôi môi đỏ ửng mấp máy thêm chút rượu nồng, vô cùng đáng yêu. Vài cậu thiếu niên cạnh đó tự động thấy lòng mình phấn khích, họ phải tự an ủi bản thân mình, nàng là nam nhân, nam nhân mà.


"Hình như... ờ.. là có.."


Đau đầu quá, rõ ràng mấy cậu này mọc thêm mấy cái đầu, bao vây xung quanh làm nàng rất chóng mặt, cơn buồn nôn cứ cuồn cuộn từ dạ dày đến cổ họng.


Gương mặt kiều diễm được ánh nắg len lói từ ngọn lửa đỏ hắt lên, mái tóc bạc càng thêm nổi bật nhờ thứ ánh sáng đó. Gò má ửng hồng gợi cảm, bờ môi căng mọng mềm mại, không hiểu sao đám nam nhân hiện tại đều cảm thấy phần xương quai xanh bị lộ ra vô cùng quyến rũ.


Cổ Phong Thần đột ngột chuyển tầm mắt, bắt gặp cảnh tượng như thế kia, viên kẹo chocolate đang được nghiên cứu liền bị ném xuống không thương tiếc. Vật thí nghiệm của hắn đang làm cái gì vậy hả???? Cổ Phong Thần cảm thấy mình bị sỉ nhục ghê gớm, có nam nhân xuất sắc như hắn bên cạnh mà nàng chưa thỏa mãn sao, phải dạy dỗ lại.


Bước chân đã xoay chuyển, lại đột ngột khựng lại, vì Lam Bích đang thẹn thùng đối mặt với hắn, gương mặt cơ hồ đã muốn đỏ hơn Tiêu Lâm say rượu.


"Thần ca, ta muốn hỏi huynh, liệu đã có ý trung nhân hay chưa?"


Giọng nữ nhẹ nhàng thêm chút ngọt ngào, đảm bảo làm con tim nam nhân lay động, nhưng trong lòng hắn giờ chỉ có vấn đề Lâm sỉn rượu đáng báo động, nảy ra một ý kiến rất đáng tự hào, hắn nở nụ cười biến thái.


"Ta có rồi, ở gần đây thôi"


Lam Bích sắc mặt hóa đá, trái tim thiếu nữ bỗng chốc tan vỡ thành mấy vụn đá li ti, nước mắt đã muốn rơi nhưng vẫn được nàng kìm hãm.


"Có thể cho ta biết không?"


Là ai? Mà có thể làm nam tử xuất sắc như Cổ Phong Thần lay động, Lam Bích rất muốn xem xem mình có gì thua kém nàng.


Người nào đó đang cười ngây ngô, gương mặt khờ dại như bị thiểu năng, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Tiêu Lâm nhận lấy túi rượu từ tay cậu bạn, chuẩn bị uống cạn, không hề nhận ra tên đầu đỏ đang hướng tới chỗ nàng.


Tiêu Lâm dù say nhưng vẫn cảm nhận được trời đất quay cuồng, không biết từ bao giờ đã bị Cổ Phong Thần vác trên vai, tư thế vô cùng kì dị. Mọi người và Lam Bích phút chốc cứng đơ.


"Đó là ý trung nhân của chàng sao?"


Vừa bất ngờ vừa buồn chán, Lam Bích tự lẩm bẩm một mình, chàng thích nam nhân nên mới không yêu thích nàng phải không?


"Thả ra."


Tiêu Lâm dãy dụa, nhưng mọi nỗ lực đều vô bổ, nàng vẫn bị vác đi, không biết là hắn muốn làm gì. Nàng cũng lười quan tâm, hiện tại chỉ muốn ngủ mà thôi, mắt nàng đã hoa hết lên rồi.


Bất thình lình, Cổ Phong Thần mạnh mẽ ném nàng xuống nước, làm nàng tỉnh táo hơn hẳn, men rượu qua đi, kéo theo là những hơi lạnh buốt nhức da thịt.


"Ngươi làm gì đó!!!"


"Làm cho ngươi tỉnh!"


Cổ Phong Thần tiếp theo cũng lao xuống sông, dùng ma pháp của hắn tập trung những đợt sóng nước lạnh bao trùm lấy nàng, Tiêu Lâm bị chìm đến mệt mỏi, quyết định nằm ngủ luôn dưới nước, ý nói ta không quan tâm nữa. Ai ngờ chuyện này lại chọc giận tên đầu đỏ, hắn kéo nàng lên, để mặc cả hai người đều ướt nhẹp mà vả mặt nàng bôm bốp.


"Ngươi mau tỉnh!!"


Nhưng Tiêu Lâm đang say ngủ, cả người cứ mềm oặt như sợi bún, làm hại tên đầu đỏ tưởng hắn dìm chết nàng, vô cùng lo lắng. Mặc cho hắn có nỗ lực gọi nàng bao nhiêu lần, Tiêu Lâm vẫn bật chế độ sang chảnh, không thèm đáp lại, tình thế tiến thoái lưỡng nan.


Cổ Phong Thần đỡ nàng được một lúc, lại bị hai cánh môi bóng bẩy mê hoặc, trông chúng giống hệt mấy miếng kẹo dẹo mà hắn thích nhất, từ kiếp trước đến kiếp này cũng đều thích. Tiến sĩ D giờ mới tự hỏi, đôi môi này, có ăn được không?


Ngờ nghệch mồi hồi, hắn quyết tâm làm thử, để bản thân mình đỡ phải ngứa ngáy, hắn trực tiếp lấy răng cắn vào môi nàng, vừa tiếp xúc với bề mặt mềm mại, lòng hắn cảm thấy rất phấn khích. Quá trình cứ nhả lại cắn diễn ra liên tục, cánh môi của Tiêu Lâm đã sưng tấy và đỏ hồng, vô cùng khiêu gợi. Cổ Phong Thần đã nghiện cái vị ngọt thơm khi cắn mút, đôi tay hắn ôm eo nàng chặt hơn, lợi dụng Tiêu Lâm say mà càng làm bậy, hai cái lưỡi trơn trượt quấn vào nhau, dây dưa liên hồi. Động tác hôn dữ hội đến mức Tiêu Lâm cũng phải tỉnh dậy, trợn to mắt nhìn hắn, nàng khó thở quá đi mất.


"Buô...ng r...a!"


Quả nhiên Cổ Phong Thần buông ra thật, nhưng vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.


"Ngươi bị biến thái hả??"


Tiêu Lâm đau đớn rống, không biết đã bao nhiêu lần cánh môi này bị chà đạp rồi, mà hung thủ đều là bọn biến thái.


"Ngươi nhiều chuyện quá! Trở về thôi."


Giọng điệu của hắn đáp trả thản nhiên như chưa có gì xảy ra, tỉnh bơ kéo nàng trở về lều trại, mặc cho sự chống cự điên cuồng của nàng.


Mọi người trong đoàn dong binh đang đoán xem chuyện gì xảy ra, lại thấy hai người ướt đẫm quay về, áo quần lộn xộn, đặc biệt bờ môi của Tiêu Lâm còn sưng tấy, gợi lên sự mờ ám.


Xấu hổ quá! Tiêu Lâm thầm mặc niệm trong lòng, cố gắng đối mặt với những ánh mắt tò mò của mọi người và cái lườm nguýt của đại tỷ Lam Bích.


_____________


Vote nào, các bạn thích nam chính nào nhất.


1. Lão Cơ mặt liệt.


2. Tiểu Hắc trẻ trâu.


3. Tiểu Bạch moe.


4. Nhất Phương ôn nhu.


5. Cổ Phong Thần biến thái aka tiến sĩ D


Còn vài anh chưa xuất hiện nga.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.