Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 57:




Trên phần vai trái của nàng mọc thêm một hình xăm hình băng hoa, màu sắc tươi mới và chân thực, cứ như đóa hoa này đang nở trên đó vậy.


Tiêu Lâm biết băng hoa hiện tại đang sống trong thân thể mình, nó cũng là một đấu linh nhưng lại có sinh khí. Tiêu Lâm dùng những nguyên tố hỗn độn cho nó ăn, quả nhiên băng hoa tỏ ra rất thích thú, nó quẫy mình vui sướng mỗi khi được chăm sóc.


Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nằm ngủ trong vòng tay của Tiêu Lâm, bộ lông trắng trông rất thích mắt.


Tiểu bạch rất thích tựa vào ngực nàng làm nũng, luôn tỏ vẻ mình rất mạnh mẽ, nhưng nàng biết nó là một tiểu thiếu niên chưa hiểu sự đời mà thôi.


(Chi tiết ăn đậu hũ rõ rệt nhất !!!!)


Còn đối với tiểu bạch, nó nào có phải một thiếu niên như nàng đã tưởng. Hắn đã sống trên đại lục này mấy ngàn năm, trực tiếp thấy qua từng giai đoạn lịch sử của loài người, thế giới này lại ngày càng dơ bẩn khiến hắn rất chán ghét.


Đã lâu rồi hắn chưa tiếp xúc với con người, nhưng đối với Tiêu Lâm, một nữ nhân chỉ vừa gặp lần đầu, lại quen thuộc với hắn như thế. Nàng lặn xuống hồ băng, gồng mình cố gắng từng bước, lúc đó hắn mới ngỡ ra, chẳng phải ước nguyện duy nhất của hắn là làm người kia mỉm cười sao?


Người kia chính là nàng! Hắn chắc chắn là như vậy.


Tiểu Bạch không biết hắn sinh ra từ đâu, chỉ biết khi vừa nhận thức được bản thân mình thì hắn đã muốn đem người ấy nhốt lại bên cạnh.


Người là ai? Hắn nào có biết? Chỉ biết phải đi tìm người mà thôi.


May thay nàng có khuôn mặt rất tuyệt, thuộc kiểu hảo hạng, đặc biệt hơn là dáng người người săn chắc khác với những nữ tử yếu ớt khác, ba vòng với số đo hoàn hảo không thể chê được, ngực nàng mềm, rất mềm, nằm lên sẽ thấy vô cùng thư sướng.


Hắn quyết định bám nàng không buông tay.


Áo quần của Tiêu Lâm bị xiết nên rách tả tơi, nước thấm vào vải làm tăng trọng lượng cho nàng.


"Đing đing, hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, còn thành công thu phục được bạch thỏ. Vì thế hệ thống quyết định khen thưởng, tặng cho kí chủ một số đồ vật như nhau, thuốc tăng tu vi tạm thời trong vòng 24h, 10 lọ trị thương thượng phẩm, một hòm y phục hảo hạng được may cắt tinh tế kết hợp với mỹ phẩm và trang sức. Thuốc nói thật x1, thẻ biến hình ngẫu nhiên x1."


" Hôm nay ngươi thật kì lạ." Tiêu Lâm híp chặt hai mắt thành một đường chỉ, nàng tỏ vẻ nghi ngờ thăm dò hệ thống.


Một đứa keo kẹt bủn xỉn như nó lại tặng cho nàng nhiều vật phẩm cao cấp, xem ra chẳng có mục đích tốt lành gì.


"Nói thật đi!"


Hãy sống thật với bản thân mình hệ thống à!


"Đương nhiên ta tặng kí chủ là có một mục đích riêng. Mẹ ruột của Mạc Y đã xuất hiện."


"Cái gì?! Trong truyện gốc không có chi tiết này, chắc chắn là như vậy."


"Ta cũng không rõ nữa, có vẻ như việc ám sát Mạc Y không thành sớm đã bị phát hiện. Bà ta muốn lộ dụng việc Nhan gia giết người mà lật đổ nó. Tương lai đã thay đổi rồi."


"Mẫu thân Mạc Y chẳng phải là kỹ nữ sao?"


"Và cũng là sủng thiếp của hoàng đế. Bà ta đã làm gì đó với mình, dung nhan trẻ hơn, lại vô cùng xinh đẹp. Hiện tại bà ta là phi tần được yêu thích nhất."


"Vậy, tình cảm?"


"Thật đúng là thất vọng, bà ta không có chút tình thương nào với Mạc Y cả."


Mẹ nó, vậy mà dám lợi dụng nàng, nhân danh người đang sử dụng thân thể của Mạc Y, Tiêu Lâm sẽ làm rõ chuyện này.


"Nhan gia đang cuống cuồng lên tìm Mạc Y, họ biết nàng không chết, nhưng lại hoàn toàn mất đi tung tích của nàng."


"Xem ra lần này ta phải về nhà một chuyến rồi."


Tiêu Lâm chắc chắn không phải là bạch liên hoa gì đó, nhưng ai quan trọng với nàng, cũng đủ để khiến nàng dốc sức bảo vệ người đó. Nàng phải có trách nhiệm với Mạc Y, cô gái có cuộc đời bi thảm đến cùng cực, thử hỏi có gì đáng sợ hơn khi chính người thân của mình lại không yêu mình, Mạc Y đã phải chịu đựng hết tất thảy điều đó.


"Tiểu Bạch, về thăm nhà thôi nào!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.