Làm Nữ Phụ Thật Khó

Chương 31:




Nhất Mộc shota 4 tháng nay có vẻ rất khó khăn, đôi mắt hắn thâm quầng, làn da xanh xao.
Ai đã không chăm sóc cho hắn cẩn thận vậy hả?


Thiếu cơm của nàng, thì cuộc đời của hắn cũng bắt đầu lụi tàn.


Nhất mộc vứt vỏ hình tượng trực tiếp nhào tới ôm nàng như hổ đói, hắn dụi đôi mắt ngập nước vào y phục nàng, tỏ vẻ rất đáng thương.


"A Lâm, ta nhớ con quá a, mau mau đi làm cơm tối thôi nào, Tiểu Hắc và ta ăn tích cốc đan đến ngấy ngán rồi."


Tiêu Lâm cười đểu nhìn Tiểu Hắc, xem ra tên này cũng thèm cơm lắm a. Sức mạnh của nàng thật là lớn mạnh.


"Được rồi, được rồi."


Tiêu Lâm sắn tay áo vào bếp, nguyên liệu trong không gian vẫn còn tươi nguyên, chỉ nhìn thôi cũng muốn cắn một miếng.


Hai con ma đói ở phía ngoài đã sớm nhỏ nước dãi, 4 con mắt chăm chú nhìn theo từng động tác của nàng.


Hương thơm dẫn theo cả Lục Tiên và Lục Ảnh đến, trông hai đứa trẻ đã lớn hơn xưa, nhưng tính cách trẻ còn vẫn còn. Trong 4 tháng này, chúng cũng nhiều lần thử nấu ăn nhưng đều thất bại, Báo đại gia và sư phụ đều đói đến điên rồi.


"Oa, là Tiêu Lâm sư huynh."


Là Lục Tiên thốt lên trước, sau đó là Lục Ảnh, Tiêu Lâm hiện tại còn đẹp hơn khi xưa, tóc hắn đen được buộc lên cao, hai bên mái rũ xuống dính vào má tạo nên một bản sắc gợi cảm khó miêu tả thành lời.


Nín thở nữa kìa trời ơi!!


5 người cùng ngồi chung vào bàn ăn, những đĩa mĩ vị được đặt trên bàn, hương thơm theo khói nghi ngút bốc lên. Ngay cả Tiểu Hắc cũng không nhịn được nuốt nước bọt.


Mọi người đều nhiệt tình vung đũa, ăn đến quên trời quên đất, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp vui vẻ, mang đậm không khí gia đình.


Tiêu Lâm nhớ cha và mẹ nhiều lắm, cả hai đứa em láo cá nữa, nhưng ở thế giới thực tại, nàng đã chết rồi, chết vì tai nạn giao thông.


Nàng có thể quay lại được không? Không, sao có thể chứ, nàng có được hệ thống, là để sống ở một thế giới khác, nào có cơ hội trở về bên gia đình chứ.


Con xin lỗi, mọi người sống tốt nhé!


Đó là lời nói mà nàng đã dấu kín trong lòng quá lâu rồi, nàng sợ nói ra sẽ phá vỡ cái hiện thực rằng nàng đã chết, chết là một thứ rất đáng sợ.


Nàng nhìn vào bốn người bọn họ, nở nụ cười rạng rỡ, đây chính là gia đình của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.