Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 94:




Biên tập: Tiểu Vô Lại
Người chủ trì thở phào nhẹ nhõm: “Khách nhân sương phòng số 57 tầng hai nâng giá hai ngàn linh thạch thượng phẩm, còn ai tăng giá nữa không?”
Đối với việc bỏ ra nhiều tiền để mua về vật dụng vô ích, mọi người hiển nhiên đều xin miễn đi, nghe thấy có người ra giá, bọn họ đều đồng loạt ngước nhìn lên tầng hai, biểu cảm giống như đang nhìn một kẻ ngu.
Mà sở dĩ Thẩm Trì đợi lâu như vậy mới nâng giá, cũng chính là vì hiệu quả này.
Quả nhiên, căn bản không có người nào tranh giành với hắn, người chủ trì giống như sợ hắn sẽ đổi ý, cấp tốc tuyên bố ba lần giá cả rồi gõ kẻng thành giao.
Chỉ trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên: “Cốc cốc cốc.”
Thẩm Vô Hoặc cùng Minh Lệ đồng thời đứng dậy, sau đó Thẩm Vô Hoặc đi đến trước cửa, Minh Lệ tiếp tục ngồi xuống.
Hai người này thực sự ăn ý đến đáng sợ, Thẩm Trì chớp mắt nhìn động tác của cả hai, đặt con mèo lên bàn, giương mắt nhìn tiểu nhị ở ngoài cửa.
Thẩm Vô Hoặc trả xong linh thạch, đưa hộp đựng viên đá tới trước mặt Thẩm Trì, Chấp Ảnh mở to mắt nhìn về phía cái hộp, một lát sau lại giương mắt nhìn Thẩm Trì, dường như đang thúc giục hắn mau mau mở ra.
Thẩm Trì vuốt đầu con mèo, đưa tay mở nắp hộp.
Viên đá màu xám tro lớn chừng nắm đấm không nhìn ra chút linh khí, dưới ánh đèn càng làm nổi bật vẻ đơn sơ.
Thẩm Trì cầm viên đá lên, đưa cho Minh Lệ: “Phiền sư tôn khải linh giúp ta.”
Minh Lệ gật đầu nhận lấy viên đá, Thẩm Vô Hoặc ném ra một tấm phù chú, thu hết lại hơi thở của ba người bên trong. Tiếp theo bàn tay Minh Lệ mơn trớn trên viên đá, một tia sáng tinh khiết tỏa ra từ nó, linh lực nồng đậm bao phủ đầy ắp không gian bị cách ly, mà viên đá màu xám tầm thường kia cũng đồng thời biến thành màu xanh nhạt trong suốt.
Trong lúc đó mắt mèo của Chấp Ảnh vẫn nhìn chằm chằm viên đá, nước miếng trên mép cũng rớt xuống, thấy Minh Lệ đem trả viên đá lại cho Thẩm Trì, nó vội vàng phe phẩy đuôi kêu meo meo làm nũng, ngẩng đầu lên giương mắt nhìn hắn.
Thẩm Trì liếc nhìn con mèo nhỏ, sau đó búng ra một cái thủ quyết lên viên đá, linh khí phóng ra ngoài biến mất trong nháy mắt, sau đó Thẩm Trì cất nó đi. Trông thấy viên đá biến mất, lúc này Chấp Ảnh bèn xoay người đưa mông về phía Thẩm Trì, lỗ tai rũ xuống, hai mắt rưng rưng, vô cùng ấm ức. Thẩm Trì vuốt lông trên lưng mèo nhỏ: “Trở về cho ngươi.” Linh khí trong đá này quá thịnh, có thể đủ cho Chấp Ảnh lên một cấp, mà nơi này hiển nhiên không phải chỗ tốt.
“Meo meo meo!” Nhận được câu trả lời khiến mèo nhỏ vui sướng, nó hưng phấn cọ đầu lên tay Thẩm Trì.
Thẩm Vô Hoặc nhìn mèo trên bàn tay Thẩm Trì, trong mắt xẹt qua vẻ ghét bỏ, y quay đầu nhìn sang, phát hiện vẻ mặt Minh Lệ cũng giống như mình, nhất thời sắc mặt càng lạnh hơn.
Ánh mắt Thẩm Trì lướt qua hai người, sau đó rũ mắt xuống, xốc con mèo nhỏ lên: “Chúng ta đi thôi.”
Minh Lệ nói: “Nếu như đi cùng đường với ngươi, tất nhiên Ma tôn không dám ra tay, các ngươi đi trước một bước, sau đó ta sẽ đi theo.” Sau đó y lấy ra một thanh kiếm nhỏ đưa cho Thẩm Trì, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu: “Nếu có cơ hội thì hãy đâm nó vào đan điền Ma tôn.”
Thẩm Trì giật mình, lúc nhận thanh kiếm ngón tay hơi run rẩy một chút.
Thẩm Vô Hoặc kéo tay Thẩm Trì qua: “Tiểu Trì, đi thôi.”
Lúc đi tới cửa, Thẩm Trì quay đầu lại nhìn Minh Lệ, thấy Minh Lệ mỉm cười với hắn: “Đi đi.”
Thẩm Trì chưa bao giờ từng thấy Minh Lệ mỉm cười, lúc y cười lên vô cùng đẹp mắt, tựa như băng tuyết tan chảy, khiến người ta cực kỳ an tâm, Thẩm Trì vô thức mỉm cười lại với y.
Món đồ đấu giá cuối cùng là một kiện pháp bảo phòng thủ thượng phẩm linh khí, chúng tu giả đang hồi hộp nhìn vào sân đấu, không ai để ý có người lặng lẽ rời đi.
Ra khỏi Vạn Bảo Lâu, Thẩm Trì quay đầu nhìn sang Thẩm Vô Hoặc đang trầm mặc: “Ma tôn là Ma quân?”
“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc gật đầu: “Năm đó gã thoát khỏi thiết lập phong ấn của ta bên trong tháp truyền thừa dưới sự trợ giúp của Tần Mạnh, bám vào người Tần Mạnh, tuy thân thể Tần Mạnh bị Minh Lệ chém giết nhưng gã vẫn dựa vào ma hồn đào thoát, tiến nhập vào thân thể Ma tôn.” Thẩm Vô Hoặc dừng một lát: “Thân thể Ma tôn ra sao em cũng biết, mấy năm nay gã trốn đông trốn tây, Minh Lệ cũng không tìm được cơ hội xuống tay, mới kéo dài đến hôm nay.”
Nghĩ đến nỗi bất an vừa rồi, ngón tay Thẩm Trì lướt qua mũi kiếm lạnh như băng trong tay áo: “Căn bản là y không có cách nào xuống tay đúng không.”
Thẩm Vô Hoặc trầm mặc.
Thẩm Trì cũng không nói gì nữa, sắc mặt càng thêm khó nhìn, sau đó khẽ thở dài đưa tay che mắt, hắn nên sớm nghĩ tới.
Mắt thấy hai người đã đi đến chỗ hẻo lánh, hai ma tu đi ra từ Vạn Bảo Lâu theo sau hai người thoáng liếc mắt nhìn nhau, nhất thời hóa thành hai luồng khói đen nhào về phía họ.
Tu vi hai ma tu đều ở Ma anh sơ kỳ, đối phó với hai tu giả Kim đan kỳ hiển nhiên không thành vấn đề, thậm chí bọn chúng còn hoài nghi có phải tôn thượng hạ lệnh nhầm, đừng nói một Kim đan kỳ, cho dù mười Kim đan kỳ, chỉ cần một tu giả Ma anh cũng có thể hạ gục.
Song cho dù như vậy, thế tiến công của chúng cũng không giảm.
Nhưng trong nháy mắt sắp chạm đến hai người, chúng bỗng thấy hình ảnh trước mắt biến mất, hai tiểu tu giả Kim đan kỳ dĩ nhiên mất tích ngay bên cạnh, mà đúng lúc này, một quái vật xuất hiện ngay trước mặt chúng.
Thẩm Trì đứng ở ngoài trận lạnh lùng nhìn hai ma tu đang tự giết lẫn nhau, sau đó giơ tay lên ném ra một miếng ngọc phù về phía chúng, ngọc phù nổ tung tỏa ra luồng ánh sáng màu trắng, không gian trong trận vặn vẹo một hồi, thất khiếu hai gã ma tu thoáng chốc bị kích thích chảy máu, nhưng dù như thế, bọn chúng vẫn kiên nhẫn muốn đánh chết đối phương, trạng thái điên cuồng không chết không thôi.
Không đến giây lát, thắng bại đã phân, ma tu cao hơn thương tích khắp người, toàn thân đầm đìa máu tươi, gã chém chết tên ma tu thấp hơn dưới đao, ngay cả Ma anh cũng bị gã tươi sống xé nát.
Thẩm Trì mặt không đổi sắc theo dõi, sau đó đưa tay bấm pháp quyết, trong trận đang hỗn loạn rối ren dường như sống lại, hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao tập hợp phóng về phía ma tu kia.
Mà ma tu dường như không hề phát hiện ra, ngỡ ngàng nhìn đồng bạn bị gã giết chết.
“Phịch!”
Một tiếng động vang lên, ma tu bị vạn kiếm xuyên tim, thân thể vặn vẹo bắn ra sương máu. Thét lên thảm thiết đau đớn, Ma anh không kịp lẩn trốn cũng bị tiêu tan thành mây khói.
Thẩm Vô Hoặc há miệng, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Trì nhưng không nói gì hết, Chấp Ảnh hiển nhiên cũng biết tâm tình chủ nhân không tốt, ngồi ngay ngắn trên vai Thẩm Trì, lo âu nhìn hắn.
“Bốp bốp bốp!”
Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, thanh niên yếu ớt mặc áo lông trắng bước ra từ trong bóng tối, nụ cười trên mặt xán lạn, gã nhìn Thẩm Vô Hoặc chằm chằm, rồi quay sang Thẩm Trì: “Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, tiểu tử thật bản lĩnh.” Sau đó gã ho khan, lên tiếng lần nữa: “Tiểu tử, có hứng thú gia nhập Ma cung không? Đúng lúc Ma cung ta đang thiếu một vị thiếu cung chủ.”
Ánh mắt Thẩm Trì thâm trầm nhìn kẻ này, không nói lời nào.
“Nếu ngươi không muốn làm thiếu cung chủ cũng không sao, đúng lúc ta cũng ngồi ở vị trí Ma tôn đủ rồi, ngươi tới thay thế ta cũng được.” Ma tôn nhướng mày cười nói, sau đó lại nhìn Thẩm Vô Hoặc: “Vị tiểu hữu này nhìn rất quen mắt, khụ khụ, dáng vẻ giống y hệt một vị cố nhân của ta.”
Thẩm Vô Hoặc gật đầu: “Ngươi cũng rất giống một vị cố nhân của ta.”
“Ha ha, vậy thật là trùng hợp.” Trên mặt Ma tôn hiện lên vẻ kỳ quái, không khỏi nhìn Thẩm Vô Hoặc nhiều hơn, thấy tu vi của y không giống như giả bộ, trong lòng thoáng buông lỏng một chút, tiếp tục khuyên bảo Thẩm Trì: “Thế nào, cân nhắc kỹ chưa? Nếu ngươi tới Ma cung, chình là một người trên vạn người.”
“Được.” Thẩm Trì cười xán lạn với Ma tôn.
Hiển nhiên không ngờ Thẩm Trì đáp lại dứt khoát như vậy, Ma tôn hơi sững sờ, sau đó liền phát hiện mình bị trận pháp quấn lấy, bèn vung tay phá pháp trận của Thẩm Trì: “Trò vặt.” Ma tôn vẫn đang mỉm cười, đột nhiên tỏ vẻ tức giận, uy áp thuộc về Độ kiếp kỳ bỗng đánh tới hai người: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
Thẩm Trì hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã đứng vững, liếc mắt nhìn Ma tôn đi vòng ra sau lưng Thẩm Vô Hoặc, hắn hơi ngửa đầu, làm bộ thái độ kiêu ngạo, nhìn về phía Ma tôn: “Trên vạn người thì sao nào?”
“Ngồi ở vị trí cao, đương nhiên tự do, tiên tu ràng buộc nhiều lắm, không bằng ma tu ung dung tự tại.” Ma tôn nhìn Thẩm Trì, giống như đang nhìn một đứa bé không hiểu chuyện.
“Ah.” Thẩm Trì cười lạnh một tiếng: “Ma tu kiệt ngạo, ngài vẫn nên cẩn thận bất cứ lúc nào cũng có thể bị kéo xuống đài đấy.”
Ma tôn đang muốn nói lại thôi, bỗng nhiên phát hiện một cỗ khí lạnh đang kéo tới sau lưng, vội vã xoay người chống đỡ, mới vừa đánh văng kiếm của Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì cũng đã tấn công đến hậu tâm của gã.
Ma tôn né tránh không kịp bị Thẩm Trì đâm vào bả vai, máu tươi nhuộm đỏ áo lông của gã, nhìn thấy máu trên người mình, Ma tôn nhất thời giận tím mặt, ngay lập tức lấy ra vũ khí tấn công tới hai người.
Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc nhìn nhau, hai người đồng thời lui lại, vươn người lao ra ngoài thành.
Ma tôn cười xùy một tiếng, hiển nhiên đang cười hai người ngây thơ, sau đó đè tay lên bả vai chữa lành miệng vết thương, không nhanh không chậm đi theo, cũng không lo lắng hai người trốn xa. Làm xong những việc này rồi đuổi theo hai người, đúng lúc gã dừng lại ở một gò núi phía ngoài thành, xung quanh là một mảnh đất trống.
Thấy sắc mặt hai người đang cố gắng trấn định, Ma tôn híp mắt, ho khan một tiếng, từng bước đi đến phía họ: “Sao không chạy trốn?”
Sắc mặt Thẩm Trì trắng bệch, trong mắt có vài phần kinh hoảng, thấy Ma tôn đi qua đây giống như nhìn thấy quỷ, lui về phía sau hai bước, vừa vặn lui vào trong lòng Thẩm Vô Hoặc. Sắc mặt Thẩm Vô Hoặc tuy không thay đổi, nhưng ánh mắt cũng lộ vẻ lo lắng, cho dù như thế, y vẫn đưa tay vòng qua bả vai Thẩm Trì, thấp giọng nói: “Tiểu Trì đừng sợ.”
“Ha ha ha.” Trông thấy dáng vẻ kinh sợ của hai người, Ma tôn không khỏi cười ha ha, bước chân nhẹ nhàng ép sát về phía hai người.
Khi khoảng cách không đến một trượng, gã đột nhiên dừng bước, biến sắc: “Các ngươi tính kế ta!”
Lúc này sắc mặt Thẩm Trì nào còn nửa điểm kinh hoàng, hắn nhíu mày, rời khỏi lồng ngực Thẩm Vô Hoặc, không nói gì liền bắt đầu phóng ra thủ quyết cực nhanh, trận điểm sớm đã thiết lập xong bỗng chốc trồi lên, bao vây trói buộc Ma tôn trước khi gã kịp trốn thoát, kết thành một sát trận.
Cho dù là Hóa thần kỳ đại năng, Thẩm Trì cũng nắm chắc có thể cho gã có vào không có ra.
Nhưng Ma tôn cũng là Ma kiếp kỳ, tuy thân thể của gã bị hạn chế chỉ có thể khai triển ra tu vi Ma anh hậu kỳ, nhưng cường độ thân thể cũng không kém Ma nguyên, sát trận này tối đa chỉ có thể hạn chế gã hành động, không thể tru sát gã.
Đương nhiên, Thẩm Trì cũng không trông chờ vào dùng trận pháp tru sát Ma tôn, chỉ cần hạn chế gã là được rồi.
Đúng lúc này, Chấp Ảnh bỗng nhiên nhảy xuống khỏi bả vai Thẩm Trì, vọt vào trong sát trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.