Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 92:




Biên tập: Tiểu Vô Lại
Chữ viết trên tờ giấy cuồng dã, hiển nhiên do cầm bút vội vàng.
“Ma tôn muốn giết ngươi, cấp tốc rời đi.”
Ngón tay Thẩm Trì điểm một cái lên tờ giấy, đầu ngón tay chạm vào mặt bàn vang lên tiếng lộp bộp, hắn nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca thấy sao?”
“Nói vậy phòng kế bên là Ma tôn rồi.” Thẩm Vô Hoặc gật đầu, trong mắt cũng chẳng có nửa điểm khác thường: “Nếu có cơ hội, ngược lại ta muốn gặp lại gã.”
Y vẫn nhớ, đời trước vị Ma tôn này từng khiến Tiểu Trì bị thương không nhẹ, nếu không phải Tiểu Trì may mắn, e rằng đã sớm vùi thây tuyệt tích, đâu còn cơ hội leo lên vị trí Ma tôn.
Thẩm Trì không biết Thẩm Vô Hoặc đang suy nghĩ gì, chỉ gật đầu, chẳng qua rõ ràng hắn thấy hứng thú hơn về nữ ma tu kia, nếu hắn nhớ không lầm, đó là tả hộ pháp Ma cung thường đi bên cạnh Ma tôn, tu vi không cao nhưng yêu mị thấu xương, rất được Ma tôn yêu thích, song dường như nàng ta cũng không trung thành và tận tâm như lời đồn.
Lại nói về nữ ma tu kia sau khi khép cửa, thu lại sắc mặt ửng đỏ, giọng nói như mang vài phần bất mãn nhưng vẫn yêu mị quyến rũ khiến người ta xốn xao ruột gan: “Tôn thượng, tiểu tử kia thật không thức thời, dám đùa giỡn cả ta, trong ma đạo này ai chẳng biết ta là người của tôn thượng?”
Người đang ngồi trên ghế là một gã nam tử gầy gò dáng vẻ tuấn tú, sắc mặt gã trắng bệch, thoạt nhìn hết sức yếu ớt: “Mặc Y không cần tức giận, chờ sau này bản tôn sẽ thay ngươi trừng trị hắn.”
Vừa dứt lời, gã liền ho tê tâm liệt phế, máu tươi phun ra từng ngụm theo tiếng ho khan, trong không khí dần dần bốc lên mùi máu tươi nồng đậm, sắc mặt Mặc Y tái nhợt, vội vàng tiến lên nhưng không chạm vào người Ma tôn, nhất thời run sợ ở đó không biết làm sao cho phải.
“Tôn thượng, ngài không sao chứ? Ngài đây…” Sắc mặt Mặc Y đầy lo lắng, hiện tại thân thể này của tôn thượng bệnh ngày càng nghiêm trọng.
“Không sao cả, đợi bản tôn bắt được tên tiểu tử kia là ổn.” Gã chưa từng thấy qua thể chất nào có tính dung nạp mạnh mẽ như vậy, nếu như để gã làm của riêng — trong mắt nam tử vụt qua một tia quyết tâm phải giành được, dùng khăn tay lau đi vết máu trên khóe miệng.
“Dạ, tôn thượng, cầu chúc tôn thượng thuận lợi.” Mặc Y nghe vậy rốt cục nở nụ cười, tiến lên rót đầy nước trà cho Ma tôn, sau đó thần sắc lại trở nên suy sụp: “Nhưng tu vi của hai tiểu tử kia cao hơn thiếp, thiếp sợ chẳng thể giúp được gì.”
“Chẳng qua chỉ là hai con tôm nhỏ, chưa làm khó được bản tôn đâu.” Tiện thể ôm lấy nữ nhân vào lòng: “Bắt đầu đấu giá rồi, muốn thứ gì cứ nói với bản tôn.”
Ánh mắt Mặc Y sáng lên, ôm lấy cổ Ma tôn, ngẩng đầu hôn một cái lên miệng gã, sắc mặt ửng đỏ, mới quay về phía sân đấu: “Thiếp muốn cái này.”
Vật phẩm đang được đấu giá là một thanh kiếm nhỏ màu bạc, bảo khí thượng phẩm, khoảng cách đến linh khí chỉ còn một bước, cũng coi như một thanh phi kiếm thượng hạng. Vừa nghe xong người chủ trì giới thiệu đã có vô số tu giả dùng kiếm xôn xao muốn thử, chẳng qua giá khởi điểm là năm mươi miếng linh thạch thượng phẩm, mỗi lần nâng giá phải tăng ít nhất mười miếng, hiện tại linh thạch thượng phẩm ở Sơ Linh giới vô cùng quý hiếm, giá khởi điểm vừa ra, đa số các tu giả bèn dừng tranh nhau, nhưng vẫn có khá nhiều người nhìn chằm chằm như hổ đói. Tiếng kẻng khởi đầu vang lên, những người đấu giá xôn xao tranh nhau rung chuông, chỉ trong chốc lát giá đã tăng lên ba trăm linh thạch thượng phẩm.
Thẩm Trì cũng rất hứng thú với thanh kiếm nhỏ trước mắt, nhàn nhã nhét một miếng linh quả vào trong miệng, lúc nghe thấy cách vách vang lên tiếng chuông bèn nhíu mày, ngoảnh đầu lại trông thấy ánh mắt Thẩm Vô Hoặc đang nhìn về phía mình, hắn đưa tay sờ lên miệng: “Đại ca, trên mặt ta dính cái gì hả?”
“Không có, Thẩm Trì coi trọng thanh kiếm này?”
“Không, chẳng qua cảm thấy hơi hứng thú thôi.” Thẩm Trì cười một tiếng.
Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc di chuyển từ đôi môi đỏ thắm của Thẩm Trì xuống đến những ngón tay trắng ngõn, nghĩ lại lúc ban nãy Thẩm Trì mở miệng lộ ra đầu lưỡi màu hồng nhạt, y khẽ nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, bèn bưng chén trà vừa rót xong uống một hơi cạn sạch.
“Đại ca.” Thẩm Trì quay sang nhìn Thẩm Vô Hoặc, lại nhìn vào chén trà đã bị uống cạn.
“Hả?” Thẩm Vô Hoặc nhìn sang hắn.
Thẩm Trì lại nhìn xuống chén trà thanh bích của mình vẫn đang tỏa khói nghi ngút: “Không nóng sao?”
Thẩm Vô Hoặc: “…” Quả thực có hơi nóng.
Mà lúc này, nhóm sương phòng đấu giá ở tầng hai đã sắp kết thúc.
“Khách nhân ở sương phòng 56 ra giá 500 linh thạch thượng phẩm.” Giọng nói người chủ trì vang lên.
Nhóm tu giả ở tầng dưới đã sớm dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn lên tầng hai, hận không thể nhìn xuyên qua trận pháp che giấu, muốn xem kẻ tiêu tiền như rác bên trong hình dáng ra sao, bảo khí này tuy tốt nhưng cũng chẳng đáng giá đến 500 linh thạch thượng phẩm, huống chi đây mới là vật phẩm đấu giá thứ ba, thanh kiếm phía sau khẳng định đẳng cấp phải cao hơn một chút.
“Còn khách nhân nào ra giá tiếp không?” Người chủ trì cầm kẻng đồng trong tay, giọng nói bình ổn, giống như 500 linh thạch thượng phẩm này đối với gã quá mức bình thường.
Sương phòng số 56 vừa vặn ở ngay sát vách Thẩm Trì, Thẩm Trì nghe vậy khẽ mỉm cười, đưa tay cầm lên cái chuông ở giữa bàn, lại ngắm nghía thêm một lúc rồi quay sang Thẩm Vô Hoặc: “Đại ca, có hứng thú ra giá không?”
Thẩm Vô Hoặc điềm nhiên như không rót thêm trà vào trong chén của mình, ngẩng lên liền thấy trong mắt Thẩm Trì lóe qua một tia gian xảo, bèn đưa tay nhận lấy cái chuông: “Được.”
Thấy Thẩm Vô Hoặc cầm lấy chuông, Thẩm Trì ngáp một cái, đưa tay đặt xuống dưới cằm, bắt đầu mơ mơ màng màng.
Lúc này người chủ trì đã bắt đầu báo giá lần cuối.
“500 linh thạch thượng phẩm lần thứ nhất.”
“500 linh thạch thượng phẩm lần thứ hai.”
“500…”
Đúng lúc này, một tiếng chuông lánh lót vang lên, ngăn lại câu thông báo cuối cùng.
Vốn cho rằng giá đã được quyết định đột nhiên tăng lên lần nữa, mọi người đều kinh ngạc, ngay cả người chủ trì đang dự định gõ kẻng định giá cũng không khỏi hơi ngẩn người, ánh mắt lập tức nóng bỏng, 500 linh thạch thượng phẩm vừa đúng là giá trị bọn họ dự tính, nếu giá còn tăng lên tất nhiên gã sẽ thu lợi càng nhiều, nghĩ đến linh thạch sắp vào tay, nụ cười trên mặt người chủ trì không khỏi tăng thêm mấy phần.
“Khách nhân sương phòng số 57 ra giá 600 linh thạch thượng phẩm.”
Nghe thấy tiếng chuông ở gian kế bên, Ma tôn vuốt ve khuôn mặt trơn nhẵn của mỹ nhân trong ngực, lại rung chuông dưới ánh mắt hờn dỗi của đối phương: “Yên tâm, bản tôn không phải kẻ không thủ tín như vậy.”
Vẻ mặt Mặc Y vô cùng cảm động, vùi đầu vào cổ Ma tôn, thân thể mềm mại vô tình hữu ý cọ lên người đối phương, giọng nói dịu dàng thấu xương: “Thiếp yêu tôn thượng nhất.”
“Ha ha, được.” Ma tôn vui vẻ trong lòng, sau đó chỉ tay vào cái ghế bên cạnh: “Ngươi ra đó ngồi trước, đợi bản tôn mang vật tới cho ngươi.”
“Sương phòng số 56, 700 linh thạch thượng phẩm.”
“Sương phòng số 57, 800 linh thạch thượng phẩm.”
….
Mắt thấy giá cả sắp tăng lên 1500 linh thạch thượng phẩm, giọng nói của người chủ trì ngày càng hưng phấn, ánh mắt sáng quắc không ngừng nhìn qua hai cái sương phòng đối diện, theo nguyên tắc của Vạn Bảo Lâu, pháp trận che mắt vô cùng hữu hiệu, cho dù bọn họ là người nội bộ cũng không thể biết được thông tin khách hàng, cho nên gã không biết rốt cục là ai mà lại hào phóng như vậy.
Chúng tu giả cũng ồ lên.
“Từ khi nào linh thạch thượng phẩm lại mất giá như vậy?”
“Nhiều linh thạch thượng phẩm như thế đã đủ để mua một linh khí trung phẩm rồi.”
“Chắc chắn người tranh đoạt cũng là phú hào thế gia hoặc người của đại tông môn.”
“Mặc dù Vạn Bảo Lâu do đạo tu xây nên, nhưng hội đấu giá cũng không hoàn toàn yêu cầu chỉ đạo tu mới được tham gia, ngược lại ta cảm thấy ra tay hào phóng như vậy có khả năng là ma tu.”
Mọi người đều có ý kiến riêng của mình, nhưng không mảy may âm thanh truyền đến được tai mọi người ở tầng hai, lúc này Thẩm Trì đang thấy hết sức buồn ngủ, gần như đã không mở mắt nổi nữa.
Hiện tại giá cả đã bị đẩy lên 2000 linh thạch thượng phẩm, hiển nhiên Ma tôn cũng hơi bực bội, gã không nâng giá lên hàng trăm nữa, mà đột nhiên tăng vọt lên 2000 linh thạch thượng phẩm, ngay lập tức từ 2000 tăng lên gấp đôi. Thẩm Vô Hoặc thấy cũng đã tạm ổn liền không nâng giá nữa, lật lại chuông biểu thị đã bỏ cuộc. Y đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Trì, ngồi xuống ôm hắn vào trong ngực: “Mệt thì ngủ một lát đi, lúc áp trục ta sẽ gọi em dậy.”
Thẩm Trì híp mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, vẻ mặt hơi mê man, sau đó thoáng gật đầu rồi trực tiếp dựa lên người y, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại ngủ.
Đúng như Thẩm Vô Hoặc dự đoán, ngay sau lúc kết thúc Ma tôn liền hối hận, mấy năm nay ma tu dưới sự chèn ép của tiên tu cũng không có được bao nhiêu linh mạch trong tay, 4000 linh thạch thượng phẩm tuy không phải không bỏ ra nổi, nhưng cũng chẳng phải số lượng nhỏ. Hôm nay gã tới hội đấu giá này có hai lý do, thứ nhất đem hai tiểu tử này về ma cung, thứ hai là viên Phá cảnh đan, mà lúc này dĩ nhiên tốn hết 4000 linh thạch thượng phẩm cho một thanh phi kiếm rách nát, chỉ còn dư lại có 6000, xem ra chỉ có thể cướp đoạt.
“4000 linh thạch thượng phẩm lần thứ nhất.”
“4000 linh thạch thượng phẩm lần thứ hai.”
“4000 linh thạch thượng phẩm lần thứ ba. Chúc mừng khách nhân ở sương phòng số 56 đã giành được bảo kiếm!” Người chủ trì gõ kẻng tuyên bố, chúng tu giả lần thứ hai quay đầu nhìn chằm chằm về phía sương phòng kia.
Thấy sắc mặt Ma tôn biến hóa thất thường, vốn đang mỉm cười quỳ gối trước mặt Ma tôn nói lời cảm tạ, trong mắt Mặc Y bỗng lóe lên vẻ trào phúng rồi nhanh chóng biến mất.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Y đứng dậy ra mở cửa, một gã tiểu nhị đang ôm cái hộp đứng trước cửa: “Khách nhân, kiếm của ngài.”
Chẳng ai để ý, trong nháy mắt cánh cửa mở ra đã có một cái bóng trắng bay vọt ra ngoài.
Chấp Ảnh dùng tư thế quỷ dị chen vào trong khe cửa, xuyên qua trận pháp ở cửa y như chỗ không người, vênh mặt ưỡn ngực bước vào lãnh địa của chủ nhân.
Nhưng ngay sau đó nó đột nhiên kinh sợ, tên nam nhân đáng ghét kia cư nhiên thừa dịp nó vắng mặt đã hôn trộm chủ nhân! Nó phải cắn chết y!
Đúng lúc này, Chấp Ảnh đột nhiên cảm thấy một mối nguy cơ đang ập tới, vô thức nhảy lui ra sau, chui vào góc tường cuộn mình thành một cục.
Thấy con mèo nhỏ cuối cùng cũng an tĩnh lại, Thẩm Vô Hoặc hài lòng thu hồi tầm mắt, chuyên tâm nhìn chăm chú khuôn mặt Thẩm Trì đang ngủ say, ánh mắt dừng một lát trên đôi môi hồng thắm đến lạ lùng, lại nhẹ nhàng hôn xuống lần nữa, sau đó y ghé vào bên Thẩm Trì: “Tiểu Trì, ta yêu em.”
Giọng nói của Thẩm Vô Hoặc dịu dàng mà thành kính, trong mắt dâng trào tình ý, giống như coi người trong lòng là tín ngưỡng duy nhất của y. Con mèo nhỏ đang lặng lẽ đi vòng sau lưng Thẩm Vô Hoặc chuẩn bị phản kích bỗng dừng bước chân, nó xùy một tiếng giống y như người, sau đó quay đầu tìm một góc bắt đầu cuộn mình lại ngủ lơ mơ.
Mặc dù Thẩm Trì đang ngủ nhưng vẫn chưa mất đi ý thức, đương nhiên biết được động tác của Thẩm Vô Hoặc, cũng nghe thấy lời y nói, đây là lần thứ ba Thẩm Vô Hoặc nói những lời này với hắn. Thẩm Trì không mở mắt, chỉ mặc cho Thẩm Vô Hoặc ôm lấy mình chặt hơn, nghe nhịp tim truyền đến từ trong lồng ngực đối phương, không khỏi cảm thấy có phần an tâm.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Ta không chờ được nữa ta muốn lên xe.
Thẩm Trì: Ta cũng muốn lên xe.
Tác giả: Ta càng muốn lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.