Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 37:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Trong khoảnh khắc, phía cuối sơn đạo xuất hiện một bóng người, thân hình so với tất cả mọi người ở đây đều thấp hơn rất nhiều, y sam nguyệt sắc thanh sảng chỉnh tề, đến gần mới nhận ra là một tiểu thiếu niên chừng mười tuổi.
Mọi người ở đây đều không phải hạng kiến thức nông cạn, dù sao tu giới có rất nhiều người xinh đẹp, ngoại trừ một số người có sở thích đặc biệt, đa số đều là ngũ quan cân đối, da dẻ nhẵn nhụi, mỗi người một vẻ, nhưng sau khi thấy rõ dáng vẻ người đi tới đều đồng loạt ngẩn ngơ, hẳn là không tìm ra nửa điểm mà chỉ trích được.
“Thẩm Trì!” Trương Ngọc Hằng là người đầu tiên gọi tên.
Thì ra hắn chính là Thẩm Trì? Các tu giả chưa từng gặp qua Thẩm Trì bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhất thời tin thêm vài phần về suy đoán của một người vừa nãy nói do tướng mạo nên hắn mới được Minh Lệ trưởng lão chiêu thu làm đệ tử.
Mà hơn mười tên tu giả vừa rồi còn phát ngôn bừa bãi cười nhạo cũng nhìn Thẩm Trì không chớp mắt đang tới gần, thực ra bọn chúng muốn biết, rốt cục là dạng người gì đã hại chúng đánh mất nửa năm tiền tiêu hàng tháng.
Ánh mắt giống như lơ đãng đảo qua trên người đám đệ tử ngoại môn, Thẩm Trì giương mắt nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc trong mắt không chút biểu cảm.
Hắn vừa mới tới gần liền phát hiện hóa ra Thẩm Vô Hoặc cũng ở đây, còn đứng ở trên đài, hiển nhiên là người phụ trách kiểm tra lần này. Ban nãy khi mới chạm mặt, hắn tự hồ trông thấy Thẩm Vô Hoặc nhìn về phía mình trong mắt xẹt qua tâm tình mừng rỡ, chỉ có điều có thể vì khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ.
Thẩm Trì ở xa xa giơ tay lên hành lễ với Thẩm Vô Hoặc, liền đi đến bên cạnh Trương Ngọc Hằng.
Trương Ngọc Hằng thấp giọng hỏi, “Tiểu sư thúc, tu hành thế nào? Có thấy tờ giấy ta để lại cho ngươi không? Cũng may ngươi đã tới, những tên này cư nhiên dám coi thường ngươi, chờ tu vi của ta cao lên nhất định phải cho chúng mất mặt!”
Thẩm Trì đưa mắt nhìn thiếu niên cao to đang căm phẫn trào dâng, “Tu hành rất thuận lợi, cảm ơn tờ giấy của ngươi.”
Kỳ thực sau khi Thẩm Trì xuất quan không ngừng trông thấy những tờ giấy, còn có vài tờ truyền tấn phù, đều được gửi từ Minh Lệ, Thẩm Vô Hoặc, Vân Dục, còn có một cái dĩ nhiên là của Vân Nhiêu.
Đối với Vân Nhiêu lấy lòng khó hiểu, Thẩm Trì có chút cảnh giác, chẳng qua trước khi đối phương không có hành động khác thì cứ tạm thời gác lại.
Sau khi thấy Thẩm Trì hành lễ xong không để ý tới mình nữa, bắt đầu nói chuyện cùng một người thiếu niên cao lớn, Thẩm Vô Hoặc hơi ngẩn ra, ánh mắt một lần nữa chuyển tới trên người chừng mười tên đệ tử, “Nếu các ngươi cam nguyện bị phạt, vậy ta sẽ bẩm báo chưởng môn.”
“Dạ, Vô Hoặc sư thúc.” Các đệ tử đáp lời, không biết có phải ảo giác của bọn chúng hay không, dường như cảm thấy nhiệt độ quanh mình càng lạnh hơn một chút.
Thẩm Vô Hoặc đưa mắt nhìn Thẩm Trì đang trò chuyện vui vẻ với thiếu niên, lạnh lùng nói: “Người kiểm tra đã đến đủ, mời chư vị cùng ta đi tới nơi kiểm tra.”
Nghe thấy Thẩm Vô Hoặc gọi người, Trương Ngọc Hằng lên tiếng cười nói với Thẩm Trì. “Tiểu sư thúc, ngươi nhất định có thể thông qua kiểm tra!”
“Ừ.”
“Hiện tại ta đang ở Luyện khí tầng bảy! Ba năm sau liền có thể tới nội môn tìm ngươi!” Đôi mắt Trương Ngọc Hằng sáng lên.
Thẩm Trì đưa mắt nhìn thiếu niên này một lát, bước chân đi theo Thẩm Vô Hoặc.
Khác với kiểm tra thu đồ đệ thiên hình vạn trạng, kiểm tra nội môn Thừa Kiếm tông mỗi lần đều giống nhau, cùng tiến hành ở bên trong sơn cốc Thiên Sơ phong.
Thiên Sơ phong nằm ở dãy núi phía tây bắc Thừa Kiếm tông, diện tích Thiên Sơ phong cũng không lớn, nhưng vùng sơn cốc phía đông lại là nơi cây cối dày rậm nhất Thừa Kiếm tông, về phần diện tích cụ thể bao nhiêu cũng không ai có thể nói rõ, dù sao nghe nói thần niệm của đại tu Hóa thần kỳ đều không cách nào hoàn toàn bao phủ được nó.
Mà đẳng cấp yêu thú trong sơn cốc Thiên Sơ phong đa số ở trên dưới Trúc cơ, Thừa Kiếm tông nuôi dưỡng rất nhiều linh thú trên Trúc cơ cũng không sử dụng nhiều lắm, đa số đệ tử bình thường ghét bỏ quá xa mà từ chối tới đây tu luyện, nếu nơi đây không dùng làm chỗ kiểm tra, hầu như chưa từng có người muốn đến.
“Oa!”
Chúng đệ tử từ trên pháp bảo phi hành nhìn xuống dưới, chỉ thấy cây cối trùng điệp, cánh rừng bao la mênh mông bát ngát, thỉnh thoảng có thể thấy được đàn chim bay ra, ước chừng mới nhìn rõ rừng cây vang động một chút.
Mặc dù đã sớm nghe nói về sơn cốc Thiên Sơ phong, thậm chí có không ít đệ tử đã từng tham gia kiểm tra của tông môn, nhưng giờ phút này vẫn không khỏi có chút khó nắm chắc.
Thẩm Trì phóng tầm mắt nhìn tới, rất nhanh liền đem phương hướng của rừng cây trước mắt ghi tạc trong đầu.
Không biết có phải vừa khéo, Thẩm Vô Hoặc ngự pháp bảo phi hành chở đám đông lượn quanh sơn cốc Thiên Sơ phong một vòng mới dừng lại, lúc này Thẩm Trì vừa vặn đem trọn thông tin mảnh rừng nhỏ ghi tạc trong đầu.
Những đệ tử đã tham gia kiểm tra đợt trước cũng là lần đầu tiên đem cả mảnh sơn cốc hoàn chỉnh đập vào mắt, trong lòng trong mắt đều là thán phục.
“Kiểm tra lần này yêu cầu các ngươi trong vòng mười ngày đem về vật phẩm tương ứng, liền coi như đã hoàn thành kiểm tra.” Tại lối vào trong rừng, Thẩm Vô Hoặc mở miệng nói: “Phẩm cấp yêu thú trong rừng ở đây đều là trên dưới Trúc cơ, cao nhất là Trúc cơ mạt kỳ, còn tăng thêm vài hộ pháp Nguyên anh trông chừng, chư vị không cần lo lắng tính mạng mình, nếu vị nào nửa đường muốn bỏ cuộc, hãy châm lửa đạn báo hiệu, sẽ có hộ pháp đến nơi cứu viện.”
Xong xuôi, trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện hơn bảy mươi miếng ngọc giản màu xanh, chỉ thấy Thẩm Vô Hoặc vung tay lên, ngọc giản này liền bắt đầu xoay tròn xung quanh, “Xin mọi người lần lượt rút ra ngọc giản nhiệm vụ, mỗi một ngọc giản có nhiệm vụ khác nhau, mời chư vị lựa chọn thận trọng.”
Trong lúc Thẩm Vô Hoặc lên tiếng, chúng đệ tử đều nín thở mà đợi, giờ đây nhìn thấy những ngọc giản này không khỏi biến sắc.
“Vô Hoặc sư thúc, năm trước không phải nhiệm vụ đều giống nhau sao?” Có người đưa ra nghi vấn.
“Ngươi đã nói từ năm trước, vậy bắt đầu từ năm nay, chính là quy củ này.” Thẩm Vô Hoặc lạnh giọng trả lời, “Mời chư vị tiến lên rút ra nhiệm vụ.”
Thẩm Trì dẫn đầu lên trước, thấy được Thẩm Trì, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc nhu hòa hơn mấy phần, nhưng rất nhanh liền khôi phục nghiêm nghị, nhìn về phía các đệ tử chưa di chuyển.
Các đệ tử trăm mối suy tư đột nhiên phục hồi lại tinh thần, dưới tầm mắt của Thẩm Vô Hoặc không cầm lòng nổi sợ run cả người, sau đó mảy may không dám dừng lại, lưu loát tiến lên lựa chọn nhiệm vụ của mình.
Đem ngọc giản nhiệm vụ xem qua một lần, Thẩm Trì liền cất nó đi, chờ Thẩm Vô Hoặc tuyên bố khi nào bắt đầu kiểm tra.
Chỉ thấy những đệ tử khác lần lượt tới chọn nhiệm vụ hoặc là mặt mày hớn hở, hoặc là đăm chiêu ủ dột, không ít người thậm chí bắt đầu tự trao đổi nhiệm vụ mình chọn được là gì.
Thẩm Trì thu hồi ánh mắt từ phía các đệ tử đang oán giận nhiệm vụ khó qua, trong lòng cười nhạo một tiếng, vừa rồi Thẩm Vô Hoặc chỉ nói mỗi nhiệm vụ bất đồng, nhưng cũng không bảo từng nhiệm vụ chỉ giới hạn cho một người.
Đúng như Thẩm Trì suy nghĩ, sau khi rút ngọc giản hoàn tất, Thẩm Vô Hoặc mở miệng lần nữa, “Mặt khác, ta nhắc nhở chư vị một câu, nhiệm vụ chỉ tương quan với ngọc giản, nhưng không nhận định cùng người nào. Nói cách khác, các ngươi chỉ cần mang ngọc giản cùng vật phẩm nhiệm vụ tương ứng trở về, coi như đã thông qua kiểm tra.”
“Điều này không công bằng! Rõ ràng ngươi để cho chúng ta ngẫu nhiên rút ra nhiệm vụ! Hiện tại nhiệm vụ đều đã bị người bên cạnh biết, bây giờ ngươi mới nói nhiệm vụ chỉ tương quan với ngọc giản, chẳng phải là khiến chúng ta bại lộ?”
“Ta có từng yêu cầu các ngươi đem nhiệm vụ báo cho người khác biết?”
“…”
“Tu giới vốn là nơi cường giả vi tôn, nếu các ngươi cảm thấy nhiệm vụ này quá khó khăn, thì hãy tự động rút lui.”
Lời Thẩm Vô Hoặc vừa dứt, đám người thoáng chốc rơi vào yên tĩnh, đệ tử ban nãy còn đang khoe khoang nhiệm vụ của mình đơn giản ra sao thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, nắm chặt ngọc giản trong tay, sợ bị người bên cạnh đoạt mất, mà đệ tử rút được nhiệm vụ khó khăn, ánh mắt nhìn về phía mấy tên đệ tử vừa rồi khoe khoang vô cùng lợi hại nhất thời thay đổi ý vị.
“Nhớ kỹ, chỉ có mười ngày, bây giờ mời các vị vào rừng.”
Ánh mắt lúc Thẩm Vô Hoặc nói chuyện một mực hướng đến Thẩm Trì, nhưng Thẩm Trì lại dường như cảm thấy hứng thú hơn với khu rừng này, vẫn chưa nhìn về phía y. Dứt lời, chúng đệ tử mỗi người một tâm tư trước sau tiến vào rừng, trong đó không ít đệ tử vừa rồi oán giận nhiệm vụ quá khó theo thật sát phía sau đệ tử có nhiệm vụ đơn giản.
Trong đó còn có không ít người bước chân lề mề, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Thẩm Trì, hiển nhiên là không có ý tốt.
“Tiểu Trì.”
Thẩm Trì đang muốn rời đi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi vang lên bên tai, chính là Thẩm Vô Hoặc truyền âm, bước chân hắn dừng một chút, quay đầu về phía Thẩm Vô Hoặc lộ ra vẻ nghi ngờ.
Thấy Thẩm Trì dừng lại, mấy đệ tử chạy tới bìa rừng liếc nhau, vẫn cứ tiến vào trong rừng.
Lúc này ngoài rừng chỉ còn lại huynh đệ hai người.
Thẩm Vô Hoặc dừng một lát, cuối cùng chỉ phất tay, “Đi thôi, ta chờ ngươi ở đây.”
Trước khi vào rừng, khóe mắt Thẩm Trì liếc về phía Thẩm Vô Hoặc vừa rồi đứng chắp tay, bóng dáng có vẻ hơi cô tịch khó hiểu.
Hừ, vì sao Thẩm Vô Hoặc lại có loại cảm giác này.
Hiện tại Thẩm Vô Hoặc đã hoàn toàn trút bỏ non ớt của ba năm về trước, thế rồi Thẩm Trì nghĩ đến nam nhân ngông cuồng tự đại này ở kiếp trước, hắn mới xóa bỏ đi kết luận vừa rồi.

Địa đồ về mục tiêu nhiệm vụ trong ngọc giản rất thô sơ, do Thẩm Trì mới đem địa hình sơn cốc Thiên Sơ nhìn qua một lần, lúc có được ngọc giản liền biết mình phải đi hướng nào.
Nhưng chưa đi được bao xa, liền có vài tên chặn đường khí thế hung hăng vây xung quanh hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tiểu tử, thức thời thì đem ngọc giản nhiệm vụ giao ra đây!”
Thời gian hai năm, tu vi của Thẩm Trì đã lên tới Hoàng cảnh tầng sáu, dựa theo hắn nhận định sơ bộ, điều này tương đương với tu vi Trúc cơ mạt kỳ, thậm chí là Trúc cơ viên mãn, mà hôm nay các đệ tử ngoại môn chờ ở đây tham dự kiểm tra nội môn, toàn bộ đều là Trúc cơ sơ kỳ.
Trúc cơ sơ kỳ cùng Trúc cơ mạt kỳ, tuy đều cùng một đẳng cấp nhưng sự chênh lệch lại khác nhau một trời một vực. Mà kiểm tra nội môn này, vốn trù tính cho đệ tử ngoại môn Trúc cơ sơ kỳ, cho nên Thẩm Trì cũng không lo lắng bản thân không thể nào qua được kiểm tra.
Chẳng qua có lẽ nguyên do công pháp, chỉ nhìn từ khí tức trên người Thẩm Trì, cũng chỉ có thể nhìn ra tu vi hiện tại của hắn tối đa mới Trúc cơ sơ kỳ, thậm chí khí tức còn có chút bất ổn, giống như cố rót đan dược vào để nâng cao tu vi.
Tự cho là mình đã thấy rõ nội tình của Thẩm Trì, vài tên đệ tử ngoại môn trong mắt tràn đầy khinh thường, lặng lẽ chờ Thẩm Trì khóc nức nở giao ra ngọc giản.
Mà ngay sau đó một khắc, bọn chúng liền phát hiện Thẩm Trì cư nhiên biến mất ngay dưới mí mắt mình.
“Người đâu?”
Sáu bảy tên đang đứng ở chỗ này, dĩ nhiên lạc mất một thằng nhóc Trúc cơ kỳ không ổn định, mọi người nhất thời hoảng hốt, nhìn ngang nhìn dọc rất sợ có tu giả khác tu vi cao hơn ở gần đây.
Vừa rồi Thẩm Trì chỉ thừa dịp bọn chúng không chú ý mà nhảy lên thân cây trên đầu mấy người, chẳng qua mấy tên này khá là thú vị, ngay cả dưới đất cũng giẫm đạp giày xéo, lại không nghĩ đưa mắt nhìn lên trên đầu mình.
Ngay từ lúc bọn chúng xuất hiện, Thẩm Trì liền phát hiện mấy tên này đúng là mười mấy kẻ trong mắt có ý vị bất minh ở chỗ tập hợp lúc trước.
Mấy tên tìm một hồi lâu cũng không phát hiện ra Thẩm Trì, trong lúc bọn chúng dự định đi ra xa hơn để tìm kiếm, Thẩm Trì liền từ trên cây nhảy xuống, con dao trong tay đặt ở giữa lưng thanh niên cầm đầu, hắn nói: “Đem ngọc giản nhiệm vụ của các ngươi giao ra đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.