Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 14:




Biên tập: Tiểu Vô Lại
Bàn tay dưới áo khoác của Thẩm Trì đã đặt lên cán con dao găm, ánh mắt hắn rơi lên người Mạc Tử Dịch đang dương dương đắc ý xòe quạt, bóng tối che lấp đi khóe môi hơi nhếch lên, [Nam chính không được, vậy còn người này?]
Dường như bị câu hỏi của Thẩm Trì làm cho kinh sợ, hệ thống trả lời có chút lắp bắp, [Thưa, thưa chủ nhân, chỉ cần không ảnh hưởng đến đầu mối chính của cốt truyện là được, nhưng người này phía trước là vai phụ quan trọng, cho nên kiến nghị chủ nhân không nên manh động.]
[Ừ.] Trả lời lại, nhưng Thẩm Trì cũng không lập tức thu hồi con dao trong tay.
[Chủ nhân, trải qua tính toán tinh vi của 013, để đạt được càng nhiều mức độ phản kích, ngoại trừ giết người, lúc này ngài còn có phương pháp tiến hành đáp trả mạnh mẽ khác với những người này.]
Thẩm Trì dường như cảm thấy hứng thú với đề tài này của hệ thống, [Có đề nghị gì?]
[Nếu như chủ nhân cần giúp đỡ cứ việc nói ra.] Âm thanh hệ thống dừng một lát, [Mặt khác, trải qua tính toán, hiện nay biện pháp tốt nhất chính là xốc áo choàng lên, dung mạo của chủ nhân chính là sự phản kích tốt nhất.]
[…]
Ở trong tầm mắt của mọi người, Thẩm Trì dường như đã bị dọa sợ choáng váng, vóc dáng nho nhỏ đứng lọt giữa đám người có vẻ cực kỳ bất lực, không ít người vây xem không khỏi sinh ra một loại cảm giác ức hiếp kẻ yếu, xôn xao dời mắt đi chỗ khác.
Ngay lúc này, Thẩm Trì liền cử động, chỉ thấy hắn đi đến trước mặt lãnh sự của thương đội, đưa tay về phía gã, “Chìa khóa của ta.”
Tầm mắt vừa dời đi của mọi người lần thứ hai bị hấp dẫn, cái tay chìa ra từ dưới áo choàng sẫm màu cực kỳ trắng trẻo tinh tế, là một đôi tay thuộc về trẻ nhỏ, tuy non nớt nhưng đủ để thấy rõ bàn tay này cần một khoảng thời gian dài sống trong nhung lụa.
Trước miễn bàn đến cái khác, chỉ bằng bàn tay đó đã đủ chứng minh hắn tuyệt đối không phải là hạng người có vấn đề không thể lộ diện như tên Mạc Tử Dịch kia đã nói.
Đại khái là cảnh tượng náo nhiệt nhìn chằm chằm Thẩm Trì vừa rồi có chút cảm giác tội lỗi, trong khoảnh khắc cả đại sảnh quán trọ bắt đầu xôn xao bàn luận.
“Có lẽ là tiểu công tử nhà ai xuất môn sợ bị để ý đó!”
“Cũng chưa hẳn như vậy, ta nhìn bàn tay xinh đẹp như thế, giọng nói cũng thanh thúy, không chừng là một tiểu cô nương nha, đầu năm nay tiểu cô nương xuất môn phải chú ý một chút, nói không chừng còn bị kẻ xấu nhìn trúng.”
“Còn không phải sao, đây này, quần áo người ta mặc chỉnh tề, còn có kẻ mượn cớ bới móc cơ.”

Khách sạn này đều là những thô nhân quanh năm hành tẩu bên ngoài, tiếng thảo luận hết sức ồn ào, mà đều nói những lời có gai, vừa nói vừa có ý ám chỉ nhìn về phía mấy vị thiếu niên kia.
Từ nhỏ sống ở thế gia tu chân, được nuông chiều từ bé đến lớn, mấy vị thiếu niên đâu chịu nổi sự chỉ trích cùng nhục nhã như vậy, cộng thêm thực lực của đối thủ rất đông, muốn cãi lại cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể đỏ mặt trừng mắt nhìn đám người trước mặt.
Khuôn mặt anh tuấn của Mạc Tử Dịch vì bị rơi vào trung tâm chỉ trích lúc xanh lúc trắng, trên trán nổi lên gân xanh, cây quạt trong tay bị y bẻ gãy nát, y hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Trì, cũng không kịp duy trì giọng nói cao ngạo vốn có, căn răng tức giận hổn hển nói: “Ngươi chờ đấy! Chúng ta đi!”
Đối với tình thế đột nhiên thay đổi, Thẩm Trì cũng có chút kinh ngạc. Chẳng qua Mạc Tử Dịch đột nhiên rời đi ngược lại có hơi phá vỡ kế hoạch ban đầu của hắn, có chút tiếc nuối đưa tay bỏ con dao vào ống tay áo, nhận lấy chìa khóa lãnh sự đưa tới, đi thẳng lên lầu.
Trước khi tu ma ở kiếp trước, Thẩm Trì đã nếm trải không ít khổ cực, cộng thêm khi đó khuôn mặt bị hủy, có chút khó coi, bị đối xử thờ ơ trào phúng thậm chí bị nhục mạ đánh đập vô số lần không kể hết, chỉ bằng ánh nhìn đó quả thực không coi là gì.
Tự động quên đi lời bàn tán của người ngoài suy đoán hắn là tiểu cô nương, Thẩm Trì nói lên nghi vấn của mình, [Chẳng qua chỉ là một bàn tay mà thôi, vì sao thái độ của bọn họ lại thay đổi lớn như vậy?]
Hệ thống dường như ngay lập tức trả lời, [Bởi vì chủ nhân đẹp.]
[…]
Nghĩ không ra tay với đẹp có gì liên quan với nhau, Thẩm Trì đem đáp án không thể nào tin được của hệ thống ném đi, khóa lại cửa phòng, đem đấu bồng màu xanh thẫm kéo xuống để sang một bên, lộ ra khuôn mặt không tì vết chút nào, chẳng qua tiếc là, lúc này trên gương mặt không chút biểu cảm.
Đối với bản thân vốn là người không coi trọng tướng mạo mà nói, Thẩm Trì đối với dung mạo kiếp trước của mình bị phá hủy đánh giá cũng chỉ hơi khó coi, trái ngược, bây giờ diện mạo hoàn hảo, chẳng qua hắn cũng chỉ cảm thấy thoạt nhìn hơi thuận mắt một chút, cuối cùng mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, ở Thẩm gia hắn cũng không bởi do tướng mạo mà nhận được bất kỳ ưu đãi nào, ngược lại là một đống phiền phức.
Thẩm Trì vẫn mặc áo choàng ngược lại không phải do vấn đề tướng mạo, lúc trước ở thành Vinh Cẩm bị người đuổi giết khá nhiều, sau khi ra khỏi thành thoát khỏi Thẩm Vô Hoặc, vừa lúc đến đầu mùa đông, do thói quen của tán tu, hắn mua y phục phần lớn tương đối phong phanh, cái áo choàng này ngược lại tương đối dày dặn, nên mới tạo thành hiểu lầm ngày hôm nay.
“Cốc cốc, tiểu công tử, là ta, ngài không cùng mọi người ăn cơm, ta tới đưa một chút cho ngài.” Cửa phòng bị gõ khe khẽ, một giọng nam thật thà chất phác từ sau cửa truyền vào.
Thẩm Trì tự tay thắp ngọn đèn trước mắt, đứng dậy mở cửa, chính là phu xe suốt dọc đường với hắn, Thẩm Trì mơ hồ nhớ lại người trong thương đội gọi y là A Võ, họ Hà, trên tay y bưng một cái khay, trên đó bày năm sáu món đồ ăn cùng một chén cơm lớn, bên trên vẫn còn bốc hơi nóng, Thẩm Trì liếc nhìn cái khay lớn kia, bỗng nhiên hơi nhớ lại nửa tháng trước đã ăn một viên ích cốc đan, “Vào đi.”
Lúc ra mở cửa Thẩm Trì cũng không mặc áo choàng, nhưng nhìn hình thể đúng là tiểu công tử không sai, ánh mắt y rơi vào khuôn mặt Thẩm Trì, đôi mắt Hà Võ có chút ngây dại, Thẩm Trì chào hỏi cả nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, có chút lắp bắp đáp: “Được, được…”
Thẩm Trì mới nhường cho Hà Võ một lối đi, lại thấy y mất một lúc lâu mới giống như như thường ngày cười ngây ngô với mình một tiếng, bước vào trong phòng.
Sớm đã biết tiểu công tử hẳn là rất đẹp trai không phải sao? Hà Võ nghĩ như vậy, mỉm cười với Thẩm Trì, hít một hơi thật sâu, nhấc chân lên.
“Cẩn thận…”
Đồng thời lúc Thẩm Trì lên tiếng nhắc nhở, chân Hà Võ cũng chạm vào khung cửa vang lên bịch một tiếng, lập tức cái khay trên tay y nghiêng ngả, chén đĩa va vào nhau lạch cạch.
Hà Võ cả kinh, vội vã muốn đỡ khay, nhưng trọng tâm dưới chân chưa ổn định, rốt cục toàn thân ngã chổng vó lên trời, chén đĩa cũng loảng xoảng vỡ đầy đất.
Bị đồ ăn rau canh đổ đầy lên người, Hà Võ che mặt, đầu óc có phần choáng váng… Tại sao y có thể ngã sấp xuống được? Quá mức thất lễ rồi.
Nửa chén trà nhỏ trôi qua, mỡ động vật trong thức ăn rơi xuống bắt đầu đọng lại, người này vẫn còn nằm sấp dưới đất, toàn thân dính đầy nước đồ ăn, ngay cả trên đầu cũng có vài lá rau xanh, trong không khí là hỗn hợp mùi lạ của các loại thức ăn, Thẩm Trì nhíu mày, “Ngươi còn định nằm trên mặt đất bao lâu nữa?”
Hà Võ đỏ mặt đứng dậy, đúng là so với lúc tranh cãi cùng người đi đường ban nãy còn muốn đỏ hơn mấy phần, “Xin, xin lỗi, tiểu công tử, ta liền đi lấy lại một phần cho ngài ngay.”
“Không cần, ta xuống bên dưới ăn, ngươi kêu người đến quét dọn sạch sẽ cho ta.” Đưa mắt nhìn tàn cục dưới đất, Thẩm Trì xoay người phủ lên áo choàng, bước ra ngoài.
“Được, trước lúc ngài trở về nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ.”
[Nguyên nhân y thất thố?]
[Bởi vì chủ nhân đẹp.]
[…]
Thẩm Trì cảm thấy, năng lực phán đoán của hệ thống này dường như đã rơi vào trong vòng tuần hoàn chết kỳ quái nào đó.
Trong hành trình nửa tháng kế tiếp, Hà Võ vẫn đánh xe cho Thẩm Trì như trước, nhưng lại nói ít đi rất nhiều, mỗi lần thấy Thẩm Trì, khuôn mặt vốn ngăm đen kia có thể đỏ bừng lên, ngay cả câu cũng nói không hết. Chẳng qua y cũng mới vào thương đội không lâu, không quá quen thuộc với người nào, tuy có kẻ nghi hoặc nhưng cũng không hỏi đến sự dị thường này.
Vào đến đường cái, xe ngựa chạy vô cùng bình ổn.
Nghiêng người dựa vào chiếc nệm dày ở chỗ ngồi trong xe ngựa, tay trái Thẩm Trì cầm một quyển du văn tạp ký, tay phải thi thoảng di chuyển lật trang sách, một chân gập xuống dưới thân để trên nệm một chân buông thõng xuống, thi thoảng nhàn nhã lắc lư theo nhịp xe ngựa, có vẻ vô cùng thoải mái.
Sau khi kiểm tra ở cổng, đoàn xe chậm rãi chạy vào trong thành, vốn bên tai luôn thanh tịnh chợt huyên náo ồn ào.
Thẩm Trì không nhanh không chậm lật tới trang sách cuối cùng, cất nó vào trong túi đựng đồ, lúc này xe ngựa vừa lúc dừng lại.
“Tiểu công tử, đến thành Kính Tiên rồi.”
Cách tấm màn xe, giọng nói Hà Võ có vẻ hơi nặng nề, chẳng qua có phải nguyên nhân do màn che hay không, thì chỉ có y mới biết được.
Thẩm Trì lên tiếng, kéo áo choàng lên rời khỏi xe ngựa.
Đứng trên đường phố tấp nập người qua lại, Thẩm Trì đem số tiền còn lại trả xong cho lãnh sự thương đội, hướng đến đôi mắt đang mong chờ nhìn hắn — gật đầu với Hà Võ một cái, liền đi tới phía đông thành.
Thành Kính Tiên là thành đứng đầu ở Đông Nhạc quốc, cũng không thuộc sự cai quản của quốc gia này, có thể coi là một thành thị độc lập.
Có lời đồn rằng: “Bên trong thành Kính Tiên toàn là thần tiên”, mặc dù không hoàn toàn là thật, nhưng cũng không hoàn toàn là giả, nó là thành thị lân cận nhất với Thừa Kiếm tông, mỗi năm đều có rất nhiều tu giả tới đây, hơn nữa linh khí dồi dào, cũng không thiếu tán tu chọn định cư bên trong thành Kính Tiên này, vì thế trong thành còn có một Linh thị mở ra đặc biệt dành cho tu giả.
Kiếp trước Thẩm Trì đã tới thành Kính Tiên này không ít lần, sớm đã quen thuộc hết đường, lộ tuyến của hắn lúc này chính là Linh thị ở phía đông thành.
Cách Linh thị còn có ba con đường, Thẩm Trì bỗng nhiên dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn về phía đám người khác.
Trông thấy Thẩm Trì dừng lại, Hà Võ đang nhìn ngó xung quanh ánh mắt sáng lên, vỗi vã đẩy ra đám người phía trước, chạy về phía Thẩm Trì bên này, hai tay y chống lên đầu gối, mặt đỏ tới mang tai, thở hổn hển đứng trước mặt Thẩm Trì, “Tiểu, hô… Tiểu công tử!”
“Còn có việc?” Thẩm Trì có chút ấn tượng với vị phu xe cao lớn thật thà chất phác này.
“Ta…” Bị Thẩm Trì hỏi, vốn Hà Võ đang xúc động vì đuổi kịp nhất thời ngẩn người ra, đưa tay gãi ót, nửa ngày trời mới phun được một câu, “Tiểu công tử, ngài tới thành Kính Tiên là tính đi cầu tiên sao?”
Thẩm Trì nhìn nam nhân tay chân luống cuống trước mặt, gật đầu ừ một tiếng, nói: “Nếu không còn việc gì khác, thì từ biệt ở đây đi!”
“Được… Được.”
Thẩm Trì đi rồi, Hà Võ mới có chút mất mát đứng ở giữa dòng người rộn ràng đông đúc, một lát sau bỗng nhiên vỗ đầu mình, y cư nhiên quên hỏi tên tiểu công tử!
Vội vã đuổi theo, nhưng nào còn thấy được bóng dáng Thẩm Trì.
Ở Sơ Linh giới, tu giả chủ yếu chia làm đạo tu và ma tu, trong truyền thuyết còn có yêu tu, trong đó mỗi hệ thống tu hành lại phân chia làm nhiều loại phương thức tu hành. Chỉ riêng tu tiên, hiện nay trong vài tông môn truyền thừa tương đối lớn bao gồm các loại đạo kiếm, thú, pháp, phù, đan, cùng rất nhiều con đường khác.
Mà phương thức tu hành mỗi đạo đều bất đồng, đặc tính cá nhân cũng khác biệt rất lớn, ngoại trừ một số được đào tạo ở trong tông môn nhất định phải mặc đồng phục, thì tu giả lúc xuất môn đại đa số đặc lập độc hành.
Tiến vào trong phạm vi đông thành, người đi trên đường mặc trang phục kỳ lạ bắt đầu xuất hiện nhiều.
Tương đối mà nói, trang phục của Thẩm Trì lúc này có vẻ cực kỳ bình thường.
Trước mặt Thẩm Trì có người mặc bạch y rộng thùng thình, còn có bóng người giống như hồn ma đầu mũi chân lơ lửng, y cực kỳ linh hoạt bay lượn trong dòng người, chỉ nháy mắt liền mất ở đầu phố bên kia.
Mới vừa đi mấy bước, bên cạnh Thẩm Trì lại xuất hiện một người đầu đội mũ nồi lớn, có chòm râu bạch tuộc kỳ dị, trên cổ lão giả mặt đỏ còn đeo một chiếc vòng chuông lục lạc, thấy Thẩm Trì nhìn về phía lão, lão giả kia còn quay đầu nhìn hắn nhếch miệng cười, cười đến mặt mũi đầy nếp nhăn, giữa môi còn lộ ra hai cái răng thỏ trắng bóc.
“Oa!” Bên cạnh Thẩm Trì dường như là một kẻ rất có lòng hiếu kỳ, thiếu niên cầu tiên lén lút chạy vào Linh thành, trông thấy cảnh này, khóe môi trên khuôn mặt tròn vo nhếch sang hai bên, đúng là đã bị dọa sợ đến bật khóc nức nở, chọc cho tu giả xung quanh cười haha.
Thẩm Trì đưa mắt nhìn thiếu niên kia, lại nghiêng mình đi sang bên cạnh chỗ quầy hàng đan dược của một tu giả mặt ngựa.
Bỏ ra hai miếng linh thạch hạ phẩm mua một lọ ích cốc đan, Thẩm Trì liền chuẩn bị rời khỏi đây, dù sao bây giờ trên người hắn cũng không có tu vi, tuy có cái gọi là hệ thống có thể giúp đỡ, nhưng cẩn thận vẫn là tốt nhất.
Mới vừa đi được mấy bước, Thẩm Trì lại phát hiện thiếu niên vừa lớn tiếng khóc ban nãy đang thút tha thút thít đứng ở sau lưng mình.
Thấy Thẩm Trì dừng lại, thiếu niên kia ợ một cái, cũng dừng lại, mở mắt thật to, làm bộ đáng thương nhìn Thẩm Trì, “Ta, ta không tìm ra đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.