Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 110: Nguyên Gia Nguyên Dự




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Nguyên Gia
Trì gia là một đại gia tộc tu chân, nàng là Trì Nguyên Gia, là con gái duy nhất thế hệ này, tuy chỉ là tam linh căn thủy mộc kim nhưng vẫn được cha mẹ đại ca xem như viên ngọc quý trong tay, từ bé đã được nuông chiều mà lớn lên, cũng may tính tình nàng từ nhỏ dịu dàng, sớm đã thông minh, mới không bị nuôi thành tính cách ngang ngược.
Nàng biết dung mạo mình vô cùng đẹp đẽ, ở trong phủ cho dù nàng đi tới chỗ nào cũng đều có những ánh mắt không ngừng dừng lại trên người nàng. Do lúc nhỏ ra ngoài suýt chút nữa bị người bắt cóc, cha mẹ Trì gia rất không tán thành việc nàng đi ra ngoài, cho dù sau này tu vi của nàng là luyện khí tầng năm, ở trong đám người trần tục đã xếp vào hàng tuyệt thế cao thủ nhưng vẫn không được tự do như mong muốn.
Cuối cùng có một ngày, dưới sự khuyến khích xúi giục của em gái họ nội, nàng lặng lẽ chuồn ra khỏi cửa.
Mà một lần đó, nàng gặp được người đàn ông kia.
Nàng nhỡ rõ lúc ấy nàng ngã xuống đất, đang muốn đứng dậy thì trước mặt đột nhiên vươn tới một cánh tay, ngón tay trên bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vừa nhìn đã thấy rất có sức lực.
Nàng ngẩng đầu, ngây ra tại chỗ. Người nọ một thân áo trắng, khóe miệng hàm chứa nụ cười ấm áp, vô cùng giống dáng vẻ thần tiên mà mẹ từng nói với nàng.
“Cô nương, cô không sao chứ?” Người đàn ông hỏi.
Lúc này nàng mới phản ứng, bối rối nắm lấy bàn tay trước mặt, được người đàn ông dùng sức kéo đứng dậy: “Không, không sao, cảm ơn ngươi.” Gương mặt nàng hơi nóng lên, nàng nghĩ, mặt của nàng nhất định đã đỏ bừng.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Sau này, nàng liền si mê việc lén lút chuồn ra khỏi nhà, nhưng kỳ lạ là, cho dù nàng đi ra ngoài lần nào cũng đều có thể vừa vặn đụng phải người đàn ông kia.
Hai người ngày càng quen thuộc, người đàn ông đưa nàng đi dạo chơi xung quanh, kể cho nàng rất nhiều chuyện cổ, từ cổ chí kim dường như không có chuyện gì mà y không biết. Không, cũng có điều mà y không biết, ví dụ như lai lịch hay như tên của y.
Y chỉ nhớ được mình họ Nguyên, nàng liền gọi hắn là Nguyên tiên sinh.
Người đàn ông xây một căn nhà trúc nhỏ ở ngoại thành, bên cạnh phòng trúc có một hồ sen, nàng thích ngồi ở đình nhỏ trong hồ sen, nhìn lũ cá bơi qua bơi lại.
Y nói, y không nhớ được quá khứ, nhưng y muốn kết hôn với nàng.
Nàng đồng ý, cũng trao thân cho y trước khi y tới cửa cầu hôn.
Nhưng nàng không chờ được người đàn ông ấy cầu hôn.
Sau đó, y giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, thậm chí phòng trúc bọn họ từng ở, hồ sen ấy, cũng đều biến mất không còn một mảnh.
Mà trong bụng nàng đã có một đứa bé, là của y.
Nàng bị đuổi ra khỏi gia môn.
Sau khi nàng bị đuổi ra khỏi nhà không lâu, Trì gia diệt môn, ngay cả phần mộ tổ tiên cũng bị san phẳng, mà người khởi xướng lại chính là em gái bên nội cùng nàng đi ra ngoài mỗi lần.
Nguyên nhân bề ngoài là vì muốn đạt được truyền thừa thượng cổ của Trì gia không ai biết là gì, nhưng Trì Nguyên Gia biết, Trì Nguyên Vu là vì người đàn ông từ đầu đến cuối chưa từng nhìn nàng ta một lần nào.
Lòng đố kị thực nực cười.
Từ sau khi người đàn ông kia mất tích không bao lâu, Trì Nguyên Gia đã biết cả đời này e rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại y nữa. Tuy tu vi của nàng thấp nhưng cũng xem qua không ít sách truyện tu giới, đạo Vô tình, độ tình kiếp, nàng sớm nên phát hiện ra lúc y nói không biết tên họ, gốc gác của mình.
Nhưng mà, chính nàng lại cố tình mê muội tâm trí mình.
Trì Nguyên Gia sờ lên cái bụng hơi nhô lên một chút, từng bước đi về hướng trong thành.
Hiện tại Trì Gia đã bị diệt, nàng không có nơi nương náu, nếu bị kẻ thù trông thấy chắc chắn nàng không còn đường sống.
Vì con, nàng phải tìm một chốn đi, mà Thẩm gia, chính là một nơi tốt đẹp để đến.
Thẩm Liệt thích cái đẹp, vừa vặn, nàng rất đẹp, Thẩm Liệt thích mỹ nhân sạch sẽ, vậy nên nàng rất an toàn.
Quả nhiên, gia chủ Thẩm gia đưa nàng về nhà.
Cũng không ai biết, nàng và Thẩm Liệt đã đạt được một thỏa thuận, lúc đó nàng đã gần lên Trúc cơ, nàng dùng tất cả tu vi của bản thân đổi lấy một cam kết của Thẩm Liệt, đồng thời đổi lấy bình an cho nàng cùng con, dùng thân phận tiểu thiếp Thẩm phủ.
Nàng đặt tên cho con là Thẩm Trì.
Trì của Trì gia, Trì của liên trì (hồ sen).
Bởi do tu vi tiêu tan, cơ thể nàng càng thêm suy yếu, vì để con trai có thể sống tốt hơn sau khi nàng rời đi, nàng không thể không dành thời gian truyền thụ lại những tri thức của mình cho hắn, mà nàng cũng may mắn, con trai của nàng rất thông minh.
Còn thông minh hơn so với nàng.
Nàng chỉ có chút tiếc nuối là chưa từng chính miệng nói với con trai, nàng rất yêu cha hắn, cũng chưa từng nói, nàng không hận y.
Song hắn thông minh như vậy, hẳn sẽ đoán ra được.
Nguyên Dự.
“Tiểu Dự, mẹ ngươi chết, ngươi không đau lòng sao?”
Khi còn bé đã có người hỏi y như vậy, Nguyên Dự suy nghĩ một lát, lại quên mất đáp án khi đó, nhưng y nhớ rõ ràng, trong lòng y quả thực không có nửa điểm đau lòng.
Về sau gia nhập Thừa Kiếm tông, sư tôn nói: “Đứa trẻ này trời sinh căn vô tình, thích hợp nhất đạo Vô tình.”
Y liền tu đạo Vô tình.
Con đường tu hành của y thông thuận không gì sánh được, vẻn vẹn sáu trăm năm đã tu đến Độ kiếp kỳ.
Sau đó y gặp phải tình kiếp mà tu giả đạo Vô tình phải trải qua.
Trong kỳ tình kiếp, tu giả không có ý thức bản thân, làm việc hoàn toàn bằng chủ tâm.
Nguyên Dự có lòng tin, mình nhất định có thể bình an vượt qua tình kiếp, hơn nữa lúc ấy y cũng không cho rằng bản thân mình thực sự thích người kia.
Nhưng y đã quên, tình kiếp nhất định phải thực sự động tình thì mới có thể vượt qua thành công.
Khi tỉnh táo lại đã là hai mươi năm sau, y đã lên Đại thừa sơ kỳ, từ nay về sau con đường thiên đạo thông thuận, không còn kiếp nạn, chỉ đợi tu vi chín muồi y sẽ phi thăng thành tiên.
Cứ như thế vài chục năm, mãi đến khi y cứu một con rắn.
Y nghĩ, có thể đây mới là lúc bắt đầu tình kiếp của mình.
Dưới sự thỉnh cầu của con rắn kia, y đi đến phía cực tây, sau đó gặp được Thẩm Trì.
Thực ra đối với người được xưng là đệ nhất mỹ nhân, y không hề có lòng hiếu kỳ, cũng không hứng thú xem người ta phi thăng, nhưng cố tình, từ lần đầu tiên trông thấy Thẩm Trì, y liền không dời nổi mắt.
Thẩm Trì rất giống một người trong trí nhớ của y. Thế nhưng, giống ai vậy?
Sau đó y phát hiện, Thẩm Trì là huyết mạch của mình, ngay cả trong ngũ quan của hắn cũng có bóng dáng của mình.
Lúc Thẩm Trì nhìn y cười, y chỉ cảm thấy bản thân giống như bị búa tạ đánh trúng, trong đầu vang lên ầm ầm, y đã từng gặp nụ cười, ánh mắt giống như thế, y nhớ ra rồi.
Cô gái trong trí nhớ cũng nhìn y cười như vậy, thực đơn thuần giống như trên thế gian này chỉ có một mình y vậy. Mà y đã làm gì? Đầu Nguyên Dự đau muốn nứt ra, chân nguyên ở trong gân mạch tán loạn, không chịu được hồi tưởng tự ngược.
Nguyên Dự gần như không dám tưởng tượng, nàng là một khuê tú thế gia, làm sao có thể sinh ra đứa trẻ này dưới nhiều áp lực như vậy.
Con đường tu đạo bị hủy chỉ trong một buổi, khiến cho chân nguyên trong cơ thể y không thể khống chế, lục phủ ngũ tạng đều giống bị xoáy nát đau đớn vô cùng, nhưng dường như y không hề cảm nhận được chút nào, chỉ nhìn chằm chằm thanh niên hào hoa phong nhã có một không hai ở trong trận. Nàng thật không tồi, dạy dỗ con trai tốt như vậy.
Thiên kiếp qua đi, y liền rời khỏi.
Men theo ký ức, Nguyên Dự đi tới thành Vinh Cẩm, tìm được tàn tích Trì gia, lại tìm được tín vật mình từng để lại cho Trì Nguyên Gia trên tàn tích của Thẩm gia.
Cuối cùng, y đứng ở trước bia mộ Trì Nguyên Gia.
Đứng trước mộ Trì Nguyên Gia không biết bao lâu, cuối cùng Nguyên Dự nhìn lên dòng chữ trên bia mộ, xoay người nhanh chóng rời đi.
Tái bút.
Ngoại trừ đông đại lục ở Sơ Linh giới, ngoài vùng biển xa xôi còn có một vùng tây đại lục, khác biệt với đông đại lục, ở đây chỉ có một quốc gia, không có người tu hành, người phàm an cư lạc nghiệp, hòa bình mà bình yên.
Trấn nhỏ phía đông, một tiểu cô nương ước chừng mười hai mười ba tuổi đang ngồi dưới tàng cây, một tay cầm sách một tay khẽ lật, ánh mắt chuyên chú.
“Tiểu Gia, trời sắp tối rồi, mau trở về thôi.” Trong căn nhà cách đó không xa vang lên tiếng gọi chan chứa yêu thương.
Trì Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn sắc trời một lát, lên tiếng đáp lại rồi thu sách đứng lên đi vào nhà, không chú ý va phải một người.
Trên cơ thể người này có một hương vị sạch sẽ dễ chịu, y nói: “Cô nương, cô không sao chứ?”
Nàng giống như đã trông thấy thần tiên, Trì Nguyên Gia còn là tiểu cô nương nghĩ như vậy.
Nàng nghĩ, nàng thích người trông giống như thần tiên này.
Sau đó, Trì Nguyên Gia phát hiện mỗi ngày thần tiên đều đến cùng nàng xem sách, cuối cùng có một ngày, nàng không nhịn được hỏi: “Nguyên tiên sinh, ngươi không có việc gì khác sao? Tại sao hàng ngày đều có thời gian đến chỗ ta?”
“Có việc, việc của ta chính là cùng Tiểu Gia đọc sách.” Người đàn ông cười nói.
“Nguyên tiên sinh, ngươi là thần tiên sao?”
“Ta không phải.”
“Vậy thì tốt quá! Cha ta nói, thần tiên không thể kết hôn, ngươi không phải thần tiên, ta thích ngươi, chờ ta trưởng thành gả cho ngươi có được không?” Trong mắt tiểu cô nương tràn đầy chờ mong.
Người đàn ông đưa tay sờ đầu tiểu cô nương, bật cười thành tiếng: “Được, ta chờ em lớn lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.