Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 11:




Biên tập: Tiểu Vô Lại
Tiếng vó ngựa ở bên ngoài vang lên lộc cộc, dựa lưng vào lồng ngực ấm áp nở nang của Thẩm Vô Hoặc, trên đỉnh đầu hắn là tiếng hít thở ấm áp, sau một lúc cứng người, Thẩm Trì di chuyển cơ thể, phát hiện mình bị cánh tay của Thẩm Vô Hoặc mạnh mẽ ôm ở trong lòng, con ngựa thì đang phi như bay, hắn ngay cả cử động một cái cũng hết sức khó khăn.
Cảm giác được động tác của Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc khẽ kéo lại dây cương, tốc độ ngựa từ từ chậm lại, “Khó chịu?”
Đâu chỉ khó chịu, quả thực Thẩm Trì sởn hết gai ốc.
Kiếp trước sau khi mẫu thân qua đời, ngoại trừ đánh lộn, Thẩm Trì chưa bao giờ tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với bất luận kẻ nào, huống chi Thẩm Vô Hoặc là người nguy hiểm như vậy.
Thẩm Trì siết chặt nắm tay trong tay áo, mới kiềm chế không rút dao găm ra.
“Nếu như sợ cưỡi ngựa, chúng ta có thể xuống dưới đi bộ.” Thẩm Vô Hoặc kéo dây cương, để ngựa dừng lại, sau đó Thẩm Trì lại nghe y nói “Ta cõng ngươi.”
“Không cần.” Thẩm Trì vô thức cự tuyệt, lập tức cảm thấy thái độ của mình dường như quá mức gượng gạo, tiếp tục nói: “Đại ca, bả vai ngươi bị thương không nhẹ đâu.”
“Ngươi rất nhẹ…”
“…”
Cuối cùng kết quả tranh luận vẫn là cưỡi ngựa như trước.
Sau khi xác định Thẩm Vô Hoặc tạm thời an toàn, Thẩm Trì điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái một chút, ngáp một cái, ánh mắt có hơi mơ hồ.
Thẩm Vô Hoặc nhìn động tác của Thẩm Trì giống y như con mèo nhỏ, ổn định dây cương, lần thứ hai đem Thẩm Trì ôm vào ngực, “Nếu mệt thì ngủ thêm chút nữa, đến rồi ta gọi ngươi.”
Thẩm Trì nghiêng đầu ngẩng lên nhìn y mỉm cười, đưa tay lau nước trên khóe mắt, ừ một tiếng, thần sắc dường như có chút mơ hồ.
Nhắm mắt lại, Thẩm Trì đâu còn chút nào mệt mỏi.
Trước đây sau khi nhận được cốt truyện, hắn chỉ nhìn qua đại khái một lần, hơn nữa kiếp trước Thẩm Trì cũng chưa từng tiếp xúc qua với bọn họ, hôm nay trong lúc nhất thời không nghĩ đến thân phận của hai người ở trong miếu.
Bây giờ hắn đem cốt truyện tỉ mỉ suy xét lại, phát giác địa vị của hai người kia quả thật không nhỏ.
Đại đệ tử thân truyền thứ ba mươi bảy Thừa Kiếm tông, thân phận như vậy bất kể đi đến tông môn thế gia nào đều có thể được đãi ngộ như thượng khách, cũng khó trách nữ tử kia lại kiêu ngạo như vậy.
Chẳng qua có một điểm Thẩm Trì hết sức hứng thú, trong cốt truyện thì cô gái kia tự hồ rất thích Thẩm Vô Hoặc, lại nhiều lần nỗ lực quyến rũ Thẩm Vô Hoặc nhưng không có kết quả. Theo lý mà nói dáng vẻ kia của nàng xem như đủ xinh đẹp, có thể nói là diễm lệ vô song, được vô số đệ tử Thừa Kiếm tông ngưỡng mộ bầu chọn, thân là thiên tư thân truyền cũng vô cùng tốt, nhưng Thẩm Vô Hoặc lại chưa bao giờ động tâm, chẳng lẽ y có bí mật gì khó nói?
Mà dường như đời này thời gian địa điểm cùng hình tượng lúc gặp nhau cũng không được thích hợp, nữ nhân kia cũng không thèm coi trọng Thẩm Vô Hoặc, ngược lại phần lớn lực chú ý rơi vào người Thẩm Trì, lại một mực chắc chắn bọn họ là mấy tên ăn mày, thực sự là có chút tiếc nuối, nếu không thực ra Thẩm Trì có hứng thú nhìn lúc Thẩm Vô Hoặc bị quyến rũ có phải vẫn là bộ dạng thanh lãnh cao quý kia không.
Suy nghĩ qua đi, Thẩm Trì lại chuyển tâm tư về ánh mắt lúc rời đi của nữ tử kia, tuy nàng chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng Thẩm Trì từng thấy qua biết bao nhiêu ánh mắt, nàng lại không thèm che giấu chút nào, lúc này Thẩm Trì vẫn không thể quên tia sát ý trong mắt nàng ta.
[Nữ nhân kia vì sao muốn giết ta?] Thẩm Trì hiếm thấy đưa ra một nghi vấn.
Hệ thống kìm nén nửa ngày không lên tiếng nhanh chóng trả lời, [Bởi vì dung mạo của chủ nhân đẹp hơn nàng.]
[…]
[013 nói thật, dựa theo thiết lập nàng vốn là đệ nhất mỹ nhân Sơ Linh giới, trong cốt truyện từng nhiều lần có cơ hội lên làm nữ chính, tâm cao khí ngạo, ỷ vào dung mạo hoành hành ngang ngược, nhưng bây giờ chủ nhân xuất hiện, địa vị của nàng bị uy hiếp, cho nên…]
[Câm miệng.]
Hệ thống ấm ức ngậm miệng lại.
Mấy trăm hộ gia đình ở đây gộp lại thành một trấn nhỏ Thanh Lâm.
Do buổi chiều lên đường, trải qua mấy canh giờ, lúc hai người đến ngoài trấn đã là hoàng hôn, các hộ trong trấn lác đác thắp lên ánh nến, khói bếp lượn lờ bay lên, bị gió thổi tung bay thành mây mù bao quanh chân núi.
Sau cơn mưa lúc hoàng hôn, trong không khí mang theo một hơi bùn đất ẩm ướt thơm tho, phiến đá ướt át trên mặt đất có không ít người đi ngang qua để lại dấu chân bùn.
Giữ chặt cương ngựa, con ngựa khẽ hí một tiếng, dừng lại trước cửa trấn.
Trên bảng hiệu trước cửa trấn có hai con chim hàn hào đang đậu, nhìn thấy có người tới bèn rũ lông vũ, cấp tốc vỗ cánh bay đi.
Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc rơi vào mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu Thẩm Trì, vươn tay đặt trên bả vai hắn, vỗ nhẹ một cái, “Đến rồi.”
“Hở?” Thẩm Trì mơ mơ màng màng mở mắt, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc.
Có lẽ bởi vì mới ngủ dậy, khuôn mặt Thẩm Trì có chút hồng hào, vốn ban đầu ánh mắt hắn có chút cảnh giác không yên mà lúc này đã biến thành phát sáng yếu ớt, khóe mắt còn mang theo một ít nước mắt, trong lòng Thẩm Vô Hoặc run lên, ánh mắt dời đi, giọng nói có chút cứng ngắc, “Xuống ngựa nào!”
Trong mắt của Thẩm Trì chỉ thấy Thẩm Vô Hoặc lạnh nhạt nhìn hắn một cái, lạnh giọng kêu hắn xuống ngựa, hắn lập tức vươn người ra, phản ứng này đối với Thẩm Vô Hoặc mà nói không thể bình thường hơn được, gật đầu đáp ứng một câu, hắn liền muốn học theo Thẩm Vô Hoặc nhảy xuống ngựa.
Nhưng khi chân đạp một cái, mãi đến lúc duỗi thẳng chân rồi vẫn không với tới bàn đạp, lúc này hắn mới ý thức được cơ thể hiện tại của mình, muốn xuống ngựa dường như có hơi khó khăn.
Thẩm Trì cúi đầu nhìn xuống mặt đất, lấy thân hình hiện tại của hắn, độ cao từ lưng ngựa nhảy xuống tất nhiên sẽ bị thương, hơn nữa khả năng sẽ bị thương không nhẹ, nếu như con ngựa lại di chuyển còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, việc mạo hiểm như vậy Thẩm Trì đương nhiên sẽ không làm.
Sau đó Thẩm Trì đưa mắt nhìn xuống bàn đạp, nếu như có thể giẫm lên đó rồi nhảy xuống, như vậy tỷ lệ bị thương sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Chẳng qua suy nghĩ thay đổi chỉ trong nháy mắt, đang lúc Thẩm Trì tìm kiếm góc độ chuẩn bị xuống ngựa, lại đột nhiên cảm thấy bên hông bị nắm lấy.
Hắn đúng là bị hai tay Thẩm Vô Hoặc nâng lấy thắt lưng, toàn bộ quá trình giống như ôm trẻ con từ trên ngựa xuống.
Tiếp theo Thẩm Vô Hoặc vẫn không để Thẩm Trì xuống đất, mà một tay nâng mông của hắn, lại đẩy một cái, để cho Thẩm Trì ngồi lên cánh tay trái của y.
Một chuỗi động tác liên tiếp này của Thẩm Vô Hoặc khiến cho Thẩm Trì chưa bao giờ bị người ôm qua có chút trở tay không kịp, lúc phản ứng lại thì hai tay đã khoác lên cổ Thẩm Vô Hoặc, mà tay kia của Thẩm Vô Hoặc đã dắt con ngựa đi vào phía trong trấn.
Thẩm Trì nhìn về phía khuôn mặt không chút biểu tình của Thẩm Vô Hoặc, thân thể hơi xê dịch, giọng nói cất cao một chút, “Đại ca, ta có thể tự mình đi.”
Thẩm Vô Hoặc kéo cương ngựa, bước đi thong thả, “Ngươi vừa mới bị trúng gió.”
“Ta đã khỏe rồi.” Cảm giác bộ phận phía sau bị siết chặt, toàn thân Thẩm Trì cứng ngắc.
Giọng nói Thẩm Vô Hoặc không thay đổi, “Ngươi không có giày.”
“…”
Lúc này Thẩm Trì mới phát hiện, dường như từ lúc hắn tỉnh lại đều đem sự chú ý đặt vào người Thẩm Vô Hoặc, hoàn toàn không phát hiện ra giày của mình từ lúc nào không thấy, chỉ còn lại một đôi bít tất.
Thẩm Trì cũng không ngại dùng chân trần bước đi trên mặt đất, nhưng nếu đã có người khăng khăng làm thay, vậy thì tùy ý y đi, nghĩ thế, Thẩm Trì không giãy dụa nữa.
Mặc dù trên người còn mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt, nhưng bây giờ từ góc độ này Thẩm Trì có thể thấy, vết thương của Thẩm Vô Hoặc đã ổn rồi, nghĩ đến bình đan dược Vân Dục lưu lại kia, Thẩm Trì cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Lúc trước Thẩm Vô Hoặc luôn ngồi quay lưng lại nên Thẩm Trì vẫn chưa phát hiện, lúc này hắn mới để ý, trên người đối phương có một mùi vị rất nhạt, cảm giác trong trẻo lạnh lùng như là tùng bách trên đỉnh tuyết sơn vậy.
Kỳ lạ là, Thẩm Trì vốn không hề có ấn tượng gì với nó, nhưng hắn luôn cảm thấy có một cảm giác quen thuộc… giống như đã ngửi qua ở nơi nào.
Thấy Thẩm Trì không kháng cự nữ, những đốt ngón tay trắng bệch của Thẩm Vô Hoặc đang cầm dây cương rốt cục thả lỏng một chút.
Trên con phố chiều hoàng hôn bình yên, các cửa hàng ven đường đã đóng cửa, thi thoảng có một hai nhà ghé cửa lộ ra ánh nến lập lòe cùng tiếng cười đùa, mùi thơm thức ăn từ phong bếp bay ra ngoài.
Thẩm Trì cảm thấy dạ dày có hơi đau.
Lúc này hắn mới ý thức được, dường như sau chén trà ngày hôm trước tựa hồ mình chưa từng ăn thêm thứ gì.
Sau khi tu hành có thể tự ích cốc, kiếp trước hắn đã có thói quen không ăn bất kỳ thứ gì, nhưng bây giờ cơ thể hắn chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, hai ngày không ăn thực sự sắp không chống đỡ nổi rồi.
Quán trọ Thanh Lâm.
Ông chủ Triệu một tay gõ bàn tính lạch cạch, một tay cầm bút ghi thoăn thoắt trên cuốn sổ, sau đó liền cáu bẳn ném bút xuống bàn tính, lôi ra bầu rượu nho nhỏ bên hông nhấp một ngụm, lại cẩn thận liếm sạch vết rượu trên miệng bình, dùng nút chai đóng chặt xuống, “Ôi, làm ăn khó khăn ghê, thảo nào ông chủ trước lại dễ dàng đem nhà trọ này chuyển cho ta, ở đây mỗi ngày số vào chẳng bằng số ra, e rằng không trụ được bao lâu nữa.”
Ba mặt trấn Thanh Lâm đều là núi vắng vẻ hẻo lánh, quanh năm suốt tháng cũng không được mấy người khách, đều trách lão mới tới nơi này không hiểu sự tình, mơ mơ hồ hồ dùng hơn nửa số tiền tích cóp mua lại nhà trọ duy nhất này, còn cho rằng mình chiếm được món hời, kinh doanh đến hai tháng trời cũng chưa được một mống khách, mắt thấy lại sắp đến kỳ phát lương tháng, nếu như còn không có khách chắc tháng sau phải đóng cửa rồi.
Ông chủ Triệu ngồi phía sau quầy trông mòn con mắt nhìn đường phố vắng tanh, dường như mỗi ngày đều cầu nguyện có người đến ở trọ, mắt thấy sắc trời ngày càng mờ, ngoài cửa ngay cả con mèo cũng không có, lại quay đầu nhìn vào ánh nến mới thắp trên quầy ngây người ra.
Lại không có khách, tháng sau đến cả ngọn nến cũng không mua nổi.
“Lộc cộc…”
Tiếng vó ngựa!
Có người đến!!
Thẩm Vô Hoặc vừa dắt ngựa vừa ôm Thẩm Trì dừng lại ở trước cửa nhà trọ duy nhất trong trấn.
Bảng hiệu cửa hàng này có chút bụi bẩn cũ kỹ, nhưng mấy chữ nhà trọ Thanh Lâm bên trên lại cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là có người thường xuyên quét tước, cửa cũng lau rất sạch sẽ.
Lúc này sắc trời sắp tối sầm xuống rồi, cánh cửa nhà trọ mở lớn rọi ra vài tia sáng nhàn nhạt.
Thẩm Trì vừa dời mắt khỏi tấm bảng hiệu, lại thấy một người vóc dáng tròn vo nhưng tư thế linh hoạt hoàn toàn bất đồng bỗng từ trong nhà trọ nhào ra, dừng chuẩn xác trước mặt hai người, nở một nụ cười nồng hậu nhìn thấy răng nhưng không thấy mắt, “Khách quan, tới tìm chỗ ngủ trọ sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.