Làm Người Hai Kiếp Sống Lại Ở Thế Giới Marvel

Chương 125: Giám Đốc Fury Tử Vong Người Ngoài Dự Đoán Xuất Hiện






Bệnh viện MedStar Washington
Sau khi nhận được tin tức, Nastya vội vàng lái xe đến.
Nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật, thông qua tấm kinh trong suốt nhìn vào bên trong.
Nick Fury đang nằm trên giường phẫu thuật, trên người gắn lấy đủ loại dây rợ, bác sĩ đang túc trực giải phẫu, máy đo nhịp tim hiện lên biểu đồ cho thấy cực kỳ yếu ớt, vị giám đốc của S.H.I.E.L.D đang trong tình trạng nguy kịch.
Mà Steve thì đứng đó, hơi cứu đầu xuống, một bộ dáng giống như là đang tự trách.
Nasty một mặt thẫn thờ vừa nhìn vào bên trong, vừa hỏi
“Ông ấy sẽ sống chứ?”
“I dont know” Steve buồn bã lắc đầu
“Cho tôi biết về tay súng” Nhìn xem các bác sĩ đang lấy ra những viên đạn trên phần ngực, tiếp đó khâu lại vết thương, Nastya không dừng lại ở đó tiếp tục đặt câu hỏi
Steve cố gắng hồi tượng lại tình huống ở trên sân thượng, hình dáng và sức mạnh của tên sát thủ đó, đưa ra một cái đánh giá khách quan: “Hắn nhanh, mạnh...Có một cánh tay bằng kim loại”
Nghe vậy, một thân ảnh hiện lên trong hồi ức của Nastya, một thân ảnh mà cô không thể nào quên được.
Trước đây cô đã từng đối đầu với hắn, thậm chí còn nhận được thất bại tương đối thảm liệt.
Một bên, Maria Hill sau khi nhận được điện thoại của Nick Fury đã dùng thời gian ngắn nhất đi tới D.C.
Vậy mà khi đến đây, lại nhận được tin tức xấu này.
Nói chuyện điệ thoại xong, cô đi tới đứng cạnh ba người, giải thích cho Nastya thông sô về đạn đạo
“3 viên, không có rãnh.
Không thể truy tra!”

“Hàng của Liên Xô”
Câu nói của Nastya để cho Hill cảm thấy hơi bất ngờ, quay đầu sang kinh ngạc nhìn người đồng nghiệp, “Yeah!”
Đúng lúc này, trong phòng phẫu thuật, tình huống bất thường xảy ra.
Các bác sĩ tăng nhanh động tác trên tay, vội vàng cầm lấy máy kích điện, hô lớn: “Ông ấy bị loạn nhịp tim rồi.
Xe đẩy đang tới.
Y tá, giúp tôi một tay...Huyết áp đang giảm, máy khử rung tim...Nạp ở mức 100”
“Đừng làm thế với tôi, Nick.
Đừng làm thế với tôi...”
Tâm trạng của Nastya vô cùng lo lắng, thậm chí có thể thấy được những giọt nước đang đọng lại trên khóe mắt, cô liên tục nhắc đi nhắc lại câu nói này, hi vọng một phép màu có thể xảy ra.
Nhưng Thượng Đế lại tiếp tục không muốn cô được như ý.
Từ người cô yêu trước kia, bây giờ lại đến vị cấp trên mà cô luôn luôn kính ngưỡng trong lòng.
Người đã cứu rỗi đời cô, cho cô một cuộc sống mới, giúp cô được đường đường chính chính đi lại dưới ánh mặt trời mà không cần phải luôn ẩn mình trong bóng tối nữa, là người cho cô một cơ hội để có thể dùng hết khả năng của mình trả nợ cho những quá khứ đen tối đó.
Giám đốc đương nhiệm của S.H.I.E.L.D Nicholas J.
Fury tử vong vào hồi 1 giờ 3 phút sáng!
Từ bên trong phòng xác đi ra, Steve vội vàng gọi theo bóng lưng của Nas.
Nhưng cô lại không hề để ý tới anh, vẫn tiếp tục bước nhanh về phía trước, vẻ mặt biểu cảm lạnh lùng, cô giờ đây đã khóc cạn nước mắt vì những người bên cạnh cô dần dần rời bỏ cô mà đi.
“Nastya!”
Nghe thấy Steve vẫn đuổi theo không bỏ, Nas dừng lại bước chân, quay đầu nghi ngờ nhìn lấy anh: “Tại sao Fury lại đến nhà anh?”
Steve hít sâu một hơi, giang cánh tay sang hai bên, một mặt không rõ ràng trả lời: “I dont know!”
Đúng lúc này, từ phía sau lưng anh vang lên một giọng nói.
Đội trưởng đội S.T.R.I.K.E Brock Rumlow lên tiếng gọi: “Cap, họ muốn anh quay trở lại S.H.I.E.L.D”
“Chờ tôi chút”
“Ngài ấy muốn ngay lập tức!” Rumlow nhấn mạnh lại lời nhắc nhở.
“Okay!”
Sau khi đáp ứng, Steve quay lại nhìn Nastya, nhưng đáp lại anh, là một vẻ mặt có chút khinh bỉ, nhếch miệng cười khẩy của cô
“Anh nói dối dở tệ”
...............
Sau khi quay về S.H.I.E.L.D, mọi việc diễn ra không khác một chút nào so với nguyên tác trong trí nhớ của Alex.
Captain Rogers cố làm ra bộ dáng bình tĩnh nhất có thể, dựa vào lời nhắc nhở cuối cùng của Nick Fury, anh không tin bất kỳ một ai, kể cả đó có là Bộ trưởng Alexander Pierce.
Biết được thông tin rằng chính Fury là người thuê Batroc tấn công tàu Lemurian Star từ Pierce, rồi sau đó là nghe những lời giảng đạo lý làm người của ông ta, cuối cùng xảy ra vụ đánh lộn trong thang máy với đội S.T.R.I.K.E, dễ dàng chạy thoát, đồng thời trở thành tội phạm truy nã.
Trởi lại bệnh viện, anh nhanh chóng thay đổi quần áo ngụy trang, đi đến phía trước máy bán hàng tự động.
Trước khi về tổng bộ, Steve đoán trước được tình huống sẽ không an toàn, vì vậy đã đem chiếc USB mà Fury trước lúc chết đưa cho anh giấu kỹ ở đây.
Thế nhưng, một chuyện khiến anh cực kỳ kinh hãi đã xảy ra, chiếc USB cùng với một hàng kẹo cao su, đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nơi này là bệnh viện, căn bản là sẽ không có ai rảnh rỗi mà vào đây chỉ để mua kẹo cao su, hơn nữa, còn là mua toàn bộ một dãy, USB càng không có khả năng bị người ngoài phát hiện ra.
Qua những suy đoán đơn giản trong đầu Steve nhanh chóng đưa ra được kết luận, khả năng duy nhất là trong những người lúc đó có mặt tại nơi này, đã có người nào đó lén biết được hành động bí mật của anh, sau đó nhân lúc anh rời đi, tiện tay đoạt mất.
Trong đầu Steve phảng phất hiện lên một thân ảnh, và quả nhiên, không ngoài dự đoán, Nastya chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng.
Đúng vậy, Nastya trước đó đã trêu trọc Steve về việc anh không biết nói dối.
Động tác mà anh tưởng chừng như là bí mật, cô lại nhìn thấy rõ mồn một ở trong mắt.
Không nói hai lời, Steve vội vàng đẩy Nastya đang thoải mái nhai kẹo cao su trong miệng vào một căn phòng trống gần đó.
Người nào mà nhìn thấy cảnh tượng này, không hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, có khi còn tưởng hai người đang chuẩn bị làm một hồi vật động kích tình giữa trốn công cộng
“Nó đâu?” Steve tức giận chất vấn.
Chiếc USB đó liên quan rất lớn đến vấn đề liệu có thể giải quyết được nguy cơ lần này về Hydra hay không, anh nhất định phải đem nó cầm tới tay.
"Ở nơi an toàn”
“Nói thêm đi”
“Anh lấy nó ở đâu?” Thế nhưng Nastya lại hỏi ngược lại một câu, trong đầu cô cũng tràn đấy nghi vấn về chuyện tại sao Captain Rogers lại có thể có được món đồ từ tay Fury mà do chính cô ăn trộm được trong nhiệm vụ trước đó mang về.
“Sao tôi phải nó cho cô biết chứ?”
Hiện tại, bởi vì lời nói của Nick, cộng thêm sự việc xảy ra ở Triskelion, khiến cho Steve hoàn toàn không dám tin tưởng bất cứ một ai, cho dù là người đồng nghiệp thânn thiết mà trong suốt hơn một năm nay luôn đồng hành cùng anh làm nhiệm vụ.
Hơn nữa, Nastya còn động đến chiếc USB, điều này càng khiến anh tăng lên nghi ngờ trong lòng.
Nastya: “Fury đưa nó cho anh, why?”
Steve: “Trong đó có gì?”
Nastya: “I dont know!”
Nghe vậy, đột nhiên Captain tăng mạnh ngữ điệu lên, vẻ mặt nhăn nhó nhìn lấy Nas, “Đừng nói dối nữa!”
“Tôi chỉ vờ như mình biết mọi thứ, Rogers”
Một lời nói mà chỉ mình Nas có thể hiểu rõ.
Bình thường, người khác nhìn vào cô sẽ luôn tưởng rằng Nas là một đặc vụ gian xảo, không có chuyện gì có thể qua mắt được Black Widow.
Nhưng thực chất Nas luôn che giấu con người thật của mình quá sâu, giống hệt như chị gái cô, Natasha.
Có lẽ trước đây là vậy, nhưng từ khi Sasuke rời cô mà đi, con đường phía trước của Nastya đã gần như trở nên vô định, chỉ một lòng một dạ mà cố gắng trả nợ quá khứ.

Cứ nghĩ rằng quãng đời còn lại sẽ tiếp tục thẳng tắp như thế, nhưng bây giờ người dẫn đạo lại cũng nối gót theo bước người trước, nội tâm của Nas lúc này đã hoàn toàn mù mịt bối rối, tuyệt đối không kém gì Steve hiện tại.
Hơi quay đầu liếc nhìn sang phía ngoài, chắc chắn rằng không có ai đang nghe lén, Steve lại tiếp tục dùng giọng điệu chấn vấn hỏi lấy đối phương
“Tôi cá cô biết Fury là người thuê đám cướp biển, right?”
Nghe được lời nói này, khuôn mặt của Nas hiện lên một vẻ bừng tỉnh, hơi ngập ngừng giải thích lấy: “Hợp lý mà.
Con tàu là mục tiêu, Fury cần anh để có đường vào”
Bỗng nhiên, Steve tức giận tăng mạnh lực hai tay, khiến cho Nas bị giật mình, gằn giọng lên: “Tôi sẽ không nhắc lại câu hỏi!”
Đến nước này, Nastya không còn cách nào khác, đánh phải tìm cách rời đi vấn đề đang đi vào ngõ cụt này, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn vào Captain, lảng tránh nói ra một câu khiến Steve hơi bất ngờ
“Tôi biết kẻ giết Fury là ai” Nhìn xem Rogers đã buông lỏng hai tay khỏi người mình, Nas tiếp tục nhớ lại những hình ảnh trong quá khứ, nếu cảm nhận kỹ có thể thấy được một chút sự sợ hãi trong giọng nói của cô, “Phần lớn giới tính báo không tin là hắn tồn tại.
Những người tin thì gọi hắn là The Winter Soldier....Hắn là thủ phạm của hơn 20 vụ ám sát trong 50 năm qua”
“Vậy hắn là một câu chuyện ma” Hồi tưởng lại tình cảnh ở trên sân tượng, cùng với lời đồn đãi hai chiều mà Nas vừa nói, Steve rất nhanh liền đưa ra lời nhận xét.
“5 năm trước tôi áp giải một kỹ sư hạt nhân rời khỏi Iran, có kẻ bắn vào lốp xe khi tôi ở gần Odessa.
Xe mất lái và rơi thẳng xuống vách đá.
Chúng tôi thoát ra được, nhưng Winter Soldier đã ở đó...tôi che cho ngườ kỹ sư nên hắn bắn ông ta, bằng cácnh xuyên người tôi” Vừa kể lại chuyện xưa, Nastya vừa kéo lên một góc áo, vị trí phần bụng trái của cô, ở đó hiện ra một vết sẹo do đạn bắn, trông tương đối mất mỹ quan, “Đạn của Liên Xô, không có rãnh..
Bye bye Bikini!”
“Oh..cuối cùng thì chị cũng hiểu được tại sao năm đó Alex lại nói với chị rằng rất may là em không phải nói câu đó”
Đúng lúc này, một giọng nói pha chút hài hước đột nhiên vang lên bên tai hai người.
Steve giật mình kinh hãi quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Chỉ thấy, chẳng biết từ lúc nào một người mà anh và Nastya cực kỳ quen thuộc, cực kỳ thân thiết đã khoanh tay bình tĩnh đứng ở đó, mỉm cười hai hước nhìn xem hai người
“Tình cảnh này có vẻ khá là ngại ngùng, chuẩn bị có một nụ hôn sao? Nas, chị nghĩ là cậu ấy sẽ không thích chuyện này đâu!”
Người đó không ai khác chính là chị gái của Nastya, vợ người bạn thân nhất của Steve, Natasha!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.