Làm Nằm Vùng Không Phải Làm Đại Tẩu

Chương 1:




Tổ trưởng cục cảnh sát: “Viễn Nhạc à, nhiệm vụ lần này cậu phải làm thật tốt. Tuy rằng cậu là người mới, nhưng mà tổ chức tin ở cậu!”
Lâm Viễn Nhạc: “Đúng, tổ trưởng, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Tên cảnh sát tay mơ ánh mắt sáng rực, đối với nhiệm vụ đầu tiên này hết sức kích động.
Đám cảnh sát phía sau xì xào bàn tán: “Viễn Nhạc sẽ không vừa thâm nhập vào đã bị phát hiện đấy chứ…”
“Thực khó mà nói, dù ai làm nằm vùng thì trò chơi này cũng chưa từng thắng lợi…”
Tất cả mọi người lau mồ hôi, vẻ lo âu sâu sắc.
Đây là khung cảnh ở cục cảnh sát ba tháng trước, mà bây giờ, Lâm Viễn Nhạc khuôn mặt sầu khổ đang ngồi xổm ở cửa ra vào của một cứ điểm, “Ai, Viễn Nhạc, đi đi, thu phí bảo kê.” Phía sau có người gọi, Lâm Viễn Nhạc gằm mặt đuổi theo. Kỳ thật lúc mới bắt đầu hắn vô cùng hưng phấn, xoa tay tỏ vẻ nhất định phải thu thập tốt chứng cứ về đám người làm xằng làm bậy này, kết quả…
“Ôi!!! Nhạc Nhạc tới rồi, đến, cầm lấy dưa leo đi, dưa leo này ăn ngon lắm!” Bác gái Lý bán đồ ăn nhét vào tay hắn một túi dưa leo.
Lâm Viễn Nhạc vừa cười tủm tỉm nhận lấy cái túi, vừa suy ngẫm chuyện của bản thân mấy ngày qua. Ban ngày sáng sớm đều giúp đỡ ông lớn bà lớn dọn quán, tán gẫu, hừ, tục xưng thu phí bảo kê. Sau đó mang một túi rau quả về cho nhà bếp, rồi sau đó mới đi đến từng công ty làm công tác bảo vệ.
Lúc Lâm Viễn Nhạc xâm nhập cứ điểm này, công ty đối ngoại tuyên bố làm công tác bảo kê, nhưng hắn điều tra ba tháng phát hiện, thật sự là làm bảo kê…
Người liên lạc: “Viễn Nhạc, cậu có phải căng thẳng quá hay không, phải kiên nhẫn, cậu phải tin rằng bọn họ đều là một đám phần tử nguy hiểm cùng hung cực ác!”
Lâm Viễn Nhạc liếc mắt nhìn đại hán áo đen cao một mét chín vẻ mặt thẹn thùng đang chuyện phiếm cùng bác gái bên cạnh “……. Ừm”
Dù hắn nói với người liên lạc như thế nào, căn bản cũng không ai tin. Lâm Viễn Nhạc cũng mù mờ, bọn này chuyện xấu không làm, ngược lại thấy việc nghĩa thì hăng hái theo chân làm không ít. Trong công ty kia một bức tường đỏ chói màu cờ thi đua, nhìn đã thấy bội phần chính nghĩa. “Tổ trưởng, em cảm thấy em đây không giống đang lăn lộn xã hội đen, sai rồi, anh đừng mắng em, tuần trước tên trộm kia chính là bọn họ bắt đấy, anh còn đi theo nói muốn bắt tay với lão đại của em mà…”
Tổ trưởng ở đầu dây bên kia: “……. Ai bảo chú trực tiếp liên lạc với anh.”
Lâm Viễn Nhạc: “Chuyện này, tổ trưởng, công ty còn mỗi tháng cho phí nạp điện thoại đầy đủ, không nên lãng phí. Này này, tổ trưởng!! Tổ trưởng!!!”
Đại hán áo đen bên cạnh đi ngang qua mỉm cười: “Tiểu tứ, gọi điện thoại cho ai đấy, sao kêu thảm thế?”
Lâm Viễn Nhạc khẽ run rẩy: “À, ha ha, bà dì của tôi, ừm, già rồi nên lẩm cẩm, cứ thích người ta gọi bà ấy là tổ trưởng!”
Đại hán áo đen mờ mịt một lúc, lập tức vẻ mặt tràn đầy vẻ chân thành khen ngợi hiếu tâm của Lâm Viễn Nhạc, hơn nữa kiên trì tỏ vẻ nếu bà dì cần các huynh đệ đều có thể hỗ trợ.
Lâm Viễn Nhạc tranh thủ nói lời cảm tạ, hơn nữa cũng kiên quyết tỏ vẻ bà dì đặc biệt tốt, hoàn toàn không cần giúp đỡ, người nào cần được giúp gấp thì hẵng giúp!
Cảnh sát nhỏ Lâm Viễn Nhạc buồn bực, nhưng mà tâm trạng bừng bừng nhiệt huyết cùng tinh thần muốn có cương vị chuyên nghiệp khiến hắn ra một quyết định, vị trí của hắn quá thấp, hắn phải leo lên mới có thể đào sâu vào những vụ giao dịch phạm pháp!
Ca trực đêm muộn, lúc Lâm Viễn Nhạc đi vào công ty phát hiện cấp trên của hắn còn chưa đi, vì vậy lập tức phi lên như tên trộm “Lãnh đạo, phải làm sao mới có thể thăng chức?”
Lãnh đạo Hàn Phi: “……. Cậu muốn thăng chức?”
Lâm Viễn Nhạc như cún vẫy đuôi: “Đúng vậy, tục ngữ nói đúng, bảo kê không muốn được thăng chức không phải bảo kê tốt!” Không thăng chức thì làm sao có thể theo dõi những giao dịch phạm pháp của các người đây!
Lãnh đạo vẻ mặt bình tĩnh: “Được, tôi sẽ hỏi giúp cậu.”
Lâm Viễn Nhạc thỏa mãn quay về ký túc xá công nhân viên chức.
Sau đầu một đám đại hán “Tiểu Nhạc thông minh này, sau này phải chú ý, đừng để không cẩn thận bị người ta đánh chết.”
Một đám người sâu sắc khuyên nhủ, hơn nữa tỏ vẻ nếu lãnh đạo nổi giận, bọn họ còn chẳng dám tiến lên.
Ngày hôm sau, lãnh đạo Hàn Phi trực tiếp tìm Lâm Viễn Nhạc: “Việc thăng chức đã hỏi giúp cậu, cậu mấy tháng này rất có năng lực, vừa vặn tháng này tổng giám đốc đến thị sát công việc, cậu đi làm công tác vệ sĩ hai ngày đi.” Sau đó lãnh đạo lại vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
Lâm Viễn Nhạc mờ mịt: “Cảm ơn lãnh đạo!”
Phía sau mọi người vỗ tay: “Chúc mừng chúc mừng! Tiểu Nhạc quả nhiên ngu người có ngốc phúc!”
Khi kịp phản ứng Lâm Viễn Nhạc lập tức vọt vào WC, không sai, chính là hắn rất kích động, kích động đến độ lập tức gọi điện thoại cho bà dì, nhầm, cho tổ trưởng “Này, tổ trưởng, ha ha ha ha ha a lô, a lô, tổ trưởng anh đừng dập máy a a a a!!”
Tổ trưởng: “Lâm Viễn Nhạc, đã bảo đừng có trực tiếp liên lạc với anh!”
Lâm Viễn Nhạc: “Không phải, tổ trưởng, em kích động quá, nhịn không được, tháng này tổng giám đốc sẽ tới thị sát công việc, lãnh đạo sẽ cho em chịu trách nhiệm bảo kê!”
Tổ trưởng: “Ừm, không tệ, Viễn Nhạc, phải nhớ kỹ một việc.”
“Tổ trưởng nói đi!”
“Đừng có trực tiếp liên hệ anh!!!!”
Lâm Viễn Nhạc sững sờ nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, nhưng mà tâm tình kích động không cách nào cản nổi, ha ha ha, lần này hắn nhất định phải thu hút sự chú ý của tổng giám đốc, sau đó sẽ đánh vào nội bộ kẻ thù, thu thập chứng cứ phạm tội.
Lâm Viễn Nhạc vẻ mặt nhộn nhạo ra khỏi nhà cầu.
Nhưng mà sát vách đi ra một nam nhân vẻ mặt trầm tư, mà ngay sau đó đại hán bước vào thấy người liền cả kinh “Tổng, tổng giám đốc, sao anh đã tới vậy!”
Lâm Viễn Nhạc có chút kinh sợ, hắn cho rằng ‘tổng giám đốc’ là một đại thúc nhanh nhẹn dũng mãnh trước Thanh Long sau Bạch Hổ. Tổng giám đốc này tuy rằng cũng rất có khí thế nhưng hiển nhiên là một thanh niên không ngoài ba mươi lăm tuổi. Lâm Viễn Nhạc ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cũng đáng tin cậy, dù sao thời đại bây giờ cũng không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Lâm Viễn Nhạc đứng nghiêm: “Tổng giám đốc anh mạnh khỏe, tôi là Lâm Viễn Nhạc, chịu trách nhiệm công tác bảo kê lần này!”
Nghiêm Uyên nhìn thoáng qua thuộc hạ đắc lực Hàn Phi vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ “Ừ, tôi biết rồi.”
Lâm Viễn Nhạc cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể thập phần chuyên nghiệp đứng ở một bên.
Sau đó tổng giám đốc cùng lãnh đạo vào văn phòng tiến hành hai giờ mật đàm, Lâm Viễn Nhạc hết sức kích động, xem ra lần này nhất định có động tĩnh lớn, hắn không thể phụ sự kỳ vọng của tổ chức!
Trong văn phòng.
Nghiêm Uyên: “Lâm Viễn Nhạc này, đã điều tra chưa?”
Hàn Phi: “Dạ, là một cảnh sát mới vào nghề, đã đến được ba tháng.”
Nghiêm Uyên: “Sao nữa?”
Hàn Phi: “Ngốc nhưng làm việc rất chịu khó, đại gia đại nương đều rất thích cậu ta, cho không ít rau quả.”
Nghiêm Uyên nhớ tới khuôn mặt cười như mở cờ kia, gật đầu: “Ừ, công nhận rất dễ ưa.”
Hàn Phi nhìn biểu cảm của lão đại: “Dễ ưa không bằng mang về bày biện, vừa vặn cậu ta muốn thăng chức.”
Nghiêm Uyên híp mắt: “Không vội, cứ để con thỏ tự mình đâm vào gốc cây đi.”
Hàn Phi xoay mặt để lộ ánh mắt khinh khỉnh, rồi mới như trước bình tĩnh gật đầu.
Ngày hôm sau Lâm Viễn Nhạc liền tập hợp người, bắt đầu công tác chuẩn bị, dù sao cũng là tổng giám đốc, nghe nói đặc biệt lãnh khốc bá đạo vô tình không nói đạo lý. Lâm Viễn Nhạc ngược lại rất cao hứng, như vậy mới phù hợp với hình tượng hắc đạo lão đại giết người không chớp mắt gì đó, chắc là có rất nhiều giao dịch mờ ám đây.
Nghiêm Uyên ngồi trong phòng làm việc nhìn những người bận rộn bên ngoài, muốn cười, Lâm Viễn Nhạc không lùn, dù sao cũng phải mét tám, nhưng đối mặt với một đám đại hán một mét chín trở lên trông cứ như đứa nhỏ.
“Hàn Phi, cảnh sát nhỏ tính cách ra sao?”
Hàn Phi nghiêm mặt suy nghĩ một chút “Rất tốt, mọi người đã lâu chưa từng gặp qua tên nào ngu ngốc một cách đáng yêu như thế, đều rất che chở cậu ta, mấu chốt là sau khi cậu ta đến đại nương cho không ít rau quả.” Không sai, Hàn lãnh đạo chính là rất rất keo kiệt, đã có người cho thì cũng không cần tự mình mua nữa. Vì vậy rất nhiều lần “thu phí bảo hộ” đều ưu tiên xách theo người phía trước.
“Cậu ta năng lực cũng không tệ, có năng khiếu, tuy rằng ngốc nhưng cũng không phạm sai lầm, ngu người có ngốc phúc, những lời này không thể không tin.”
Nghiêm Uyên híp mắt, xem ra tiểu hài này vẫn có chút bản lĩnh.
Bên ngoài Lâm Viễn Nhạc không biết chút nào về cuộc nói chuyện của hai người bên trong, vẫn như cũ ngập trong kích động, một đám huynh đệ nhìn hắn vui cười đều buồn bực, tại sao từ khi tổng giám đốc đến tiểu hài này liền cao hứng như thế.
Sau đó truyền đến lời đồn đãi, dù sao bọn họ cũng là đám tháo hán tử () thường xuyên chuyện phiếm cùng bác gái, thật sự là một chút cũng không khác nữ nhân.
() Người đàn ông thô thiển
“Cái gì cơ! Ai nói tôi thầm mến tổng giám đốc!….. Không có! Tôi cũng không muốn nhận anh ta làm cha nuôi đâu, khốn kiếp!!!”
Lâm Viễn Nhạc có chút suy sụp, đến cùng họ đã học các bác gái cái gì vậy!
Bất quá tính tích cực của Lâm Viễn Nhạc cũng không hư hao, vẫn mỗi ngày nghiêm trang quanh quẩn bên cạnh tổng giám đốc.
“Lâm Viễn Nhạc, nghe nói cậu muốn thăng chức.”
Lâm Viễn Nhạc cũng khéo léo, tổng giám đốc mở miệng nghe có một loại mùi vị lãnh huyết vô tình!
“Khụ khụ, vâng thưa Nghiêm tổng.”
“Ừ.”
Sau đó cũng chẳng có kết quả gì, Lâm Viễn Nhạc có chút khuất nghẹn, đây rốt cuộc là có ý gì.
Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía mỗi ngày của hắn, công ty lại có tin đồn mới.
“….. Nghiêm tổng không cự tuyệt tôi…… Không! Anh ấy cũng không đáp ứng tôi!….. Tâm hồn non nớt của tôi đây cũng không muốn vì tình mà uất ức!!”
Lâm Viễn Nhạc cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn, nếu tổ trưởng nghe được thì làm sao giải thích đây, dù sao tổ trưởng cũng là một ông già nghiêm túc, thập phần khó hầu hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.