Làm Lão Đại Tại Thế Giới Huyền Học

Chương 25:




Hắn là một đứa nhỏ tốt! Là tôi đáng chết! Anh trai của Tào Dũng đã hai mươi bảy, nhiều năm trước cũng vì Tào Dũng mà đi làm công, làm việc suốt cả ngày, vẫn luôn chưa kết hôn. Hiện tại vất vả lắm mới tìm được đối tượng, đối phương cũng rất tốt, mặc dù cha mẹ cô ghét bỏ nhà chúng ta nghèo, mở miệng là đòi sinh lễ mấy chục vạn. Chúng ta làm sao có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.
Tôi không nên nói cho Dũng nhân biết! Dũng nhân và anh trai của hắn tình cảm rất tốt. Anh trai của hắn vì hắn hi sinh nhiều như vật, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn đây! Nên hắn mới phải nghĩ biện pháp. Chính là lúc này! Trách tôi đi! Đều là do tôi sai, tôi vì không quản được miệng của mình, nói linh tinh! Lục thiếu gia, tôi biết Dũng nhân hắn làm sai. Cậu mà tức giận hãy tìm tôi đi, hướng về tôi đây. Buông tha cho Dũng nhân!
Dũng nhân hắn mới hai mươi tuổi, hắn vân là một đứa trẻ! Hắn tư chất không kém, tiền đồ còn đang rộng mở đây!”
Đem gia cảnh của chính mình phơi bày ra, gợi lên trái tim thương hại của nhiều người. Huống hồ đôi vợ chồng này nhìn rất khổ sở, tay đầy vết chai, có thể thấy được do làm việc nhà nông. Lại nhìn Lục Nghiêu sống an nhàn sung sướng, làn da trắng nõn nhẵn nhịu, đối lập rất mãnh liệt.
Lại càng nói thêm Tào Dũng là người có ân báo ân, đối với anh trai rất tốt, đối với người nhân cũng thế, thậm chí đối tốt với tất cả thôn dân. Tựa hồ việc hắn làm với Lục Nghiêu chỉ là duy nhất một lần sự cố.
Thế nhưng chỉ một lần duy nhất ấy, đã đủ rồi.
“Hai mươi tuổi, cũng là đứa trẻ sao? Có lẽ đối với cha mẹ mà nói, bao nhiêu tuổi đi nữa cũng là một đứa trẻ. Nhưng đối với tôi, đối với tất cả mọi người, đối với cả xã hội mà nói, hai mươi tuổi, đã là người trưởng thành, không phải là trẻ con nữa.
Huống chi, Tào Dũng hai mươi tuổi, tôi cũng hai mươi tuổi. Thậm chí còn nhỏ hơn Tào Dũng hai tháng. Nếu như Tào Dũng là đứa nhỏ, đáng để tha thứ. Vậy tôi so sánh với Tào Dũng còn nhỏ hơn hai tháng, liền xứng đáng bị Tào Dũng mưu hại sao?”
Nữ sinh giúp đỡ vợ chồng Tào thị nhíu mày, ngữ khí mang theo hờn giận:
“Chẳng phải anh không có việc gì hay sao!”
Lục Nghiêu nhìn thẳng cô ta:
“Tôi không sao là do tôi may mắn, tôi mạng lớn. Nếu như tôi không may mắn như vậy, không có mạng lớn thì sao?”
Hắn rút chân mình trong tay Tào mẫu ra, đối mặt với mọi người:
“Tất cả mọi người đều là học sinh của Thiên Xu học viện, chắc chắn đều hiểu được sân huấn luyện phía sau núi có bao nhiêu nguy hiểm, lợi hại như thế nào. Mấy người chắc có người đã trải nghiệm qua, chưa trải nghiệm hẳn cũng đã từng nghe qua. Mọi người cảm thấy một người ngay cả thực tập thiên sư cũng không đến, sau khi đi vào đó, tỷ lệ còn sống là bao nhiêu sao?”
Mọi người hít sâu một hơi. Hình thức nguy hiểm, kia chính là hình thức nguy hiểm đấy!
“Tôi chưa đi qua hình thức nguy hiểm, nhưng đi qua hình thức khó khăn. Thẳng thắn mà nói, tôi là một sơ cấp thiên sư, đi qua hình thức khó khăn, mặc dù đi ra được, nhưng cũng bị thương nặng.”
“Tôi nghe nói có một vị học trưởng đi vào, hắn miêu tả siêu khủng bố.”
“Đó là đương nhiên. Nếu không cậu cho là ba mươi năm, tại sao chỉ có không đến năm mươi người thể xông qua hình thức nguy hiểm? Đại đa số mọi người nếu như không nhờ lãnh đạo nhà trường ở bên kịp thời cứu viện, thì chỉ sợ đều chết hết.”
“Trường học quy định, hình thức nguy hiểm phải đạt cảnh giới sơ cấp thiên sư mới được đi vào, hơn nữa phải  có hai vị giáo thụ ở bên cạnh lược trận. Chỉ sợ phát sinh việc ngoài ý muốn.”
“Nói như vậy, Lục Nghiêu và Trương Lỗi đúng mạng lớn. Thực tập thiên sư cũng không phải, xác suất còn sống mà đi ra cơ hồ là không có!”
Nữ sinh hơi biến sắc:
“Lục Nghiêu, đều là bạn học, khoan nhượng độ lượng một chút.”
“Vị bạn học này, cô nói nghiêm nghị như vậy, tôi muốn hỏi một câu, nếu cô là tôi, cô sẽ tha thứ sao?”
Nữ sinh không chút nghĩ ngợi:
“Đương nhiên!”
Lục Nghiêu nở nụ cười:
“Vậy trước hết tôi cảm ơn vị bạn học này. Vừa lúc tôi phi thường rất không thích cô, muốn đem cô ném vào hình thức nguy hiểm để xử lý đây. Dù sao cô cũng đã nói, cô có tâm địa tốt như vậy hẳn sẽ tha thứ cho tôi.”
Sắc mặt nữ sinh trầm xuống, nhìn khá khó coi:
“Anh…Lục Nghiêu, tại sao anh có thể làm như vậy!”
“Làm sao?”
Vẻ mặt Lục Nghiêu vô tội:
“Tôi nói sai rồi sao? Không phải chính cô đã nói sẽ tha thứ cho tôi rồi sao? Tại sao khi sự tình rơi xuống trên người cô, lại không giống nhau vậy?”
Nữ sinh cắn răng, gương mặt biểu cảm, nhưng nhất thời lại không tìm được lời nào để phản bác. Hơn nữa thật sự cũng có một chút sợ hãi. Vẻ mặt lúc nãy của Lục Nghiêu, giống như sẽ thật sự ném cô ta vào đó.
Lục Nghiêu chuyển hương sang vợ chồng Tào thị:
“Các ngươi không muốn Tào Dũng mất đi tư chất linh cái, cũng không phải không được.”
Vợ chồng Tào thị vui vẻ.
Lục Nghiêu còn nói:
“Tôi có thể nói với Điều cục đặc biệt, đổi một phương án. Tào Dũng đem tôi và Trương Lỗi ném vào hình thức nguy hiểm, làm cho chúng ta lâm vào tình trạng nguy hiểm quá xa so với năng lực của chúng ta có.
Chúng ta có thể để cho hắn tự mình đi vào trong ấy thử xem. Về phần hắn có may mắn còn sống đi ra giống chúng ta không thì toàn bộ phải xem ý trời. Thế nhưng chỉ cần hắn còn sống, thì chuyện này cũng sẽ kết thúc, tôi sẽ không truy cứu nữa.”
Mọi người sủng sốt, không ngờ hắn lại nói ra phương án này. Một đám lại không nói được phương án này có chỗ nào không hợp lý. Dù sao đây cũng là chuyện Tào Dũng làm nên. Hơn nữa Lục Nghiêu cũng đã nói, bất luận kết quả như thế nào, chuyện này đều coi như xong. Như vậy nếu Tào Dũng có thể còn sống mà đi ra, thì đó là do hắn may mắn. Dù sao Lục Nghiêu và Trương Lỗi đi ra được toàn bộ cũng là nhờ may mắn.
Thật đúng là xem ý trời. Huyền môn chú trọng thiên ý. Bởi vậy lựa chọn thiên ý, sẽ không ai nói gì.
Sắc mặt Tào thị vợ chồng cứng đờ.
Đây…đây cũng không phải là kết quả vợ chồng bọn họ mong muốn, bọn họ cũng không quên lời mọi người vừa nói, tỷ lệ còn sống mà đi ra hình thức nguy hiểm hầu như là không có.
Không có linh cái, còn tốt hơn so với không có mạng!
“Thế nào, các ngươi rõ ràng chưa? Quyết định chọn phương pháp thứ nhất, cướp đi tư cách vào Huyền môn, hay là chọn phương pháp thứ hai, đi một chuyến vào hình thức nguy hiểm?”
Tào thị vợ chồng cắn răng, Tào mẫu vỗ đùi, lại bắt đầu khóc.
Lục Nghiêu lúc này cũng không bình tĩnh mà phản ứng lại bà, lời nên nói cũng đã nói, mọi người vây xem cũng đã hieru rõ sự việc từ đầu tới cuối, nên kết thúc.
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ nói với Điều cục đặc biệt, bảo bọn họ đem Tào Dũng đưa vào hình thức nguy hiểm!”
Vợ chồng Tào thị trợn tròn mắt, cái gì?
Bọn họ khi nào nói muốn đi vào hình thức nguy hiểm. Nhìn thấy Lục Nghiên đi vào, Tào mẫu chạy nhanh đến bắt lấy hắn.
“Không, không! Chúng ta chọn tước đi tư cách vào Huyền môn! Chúng ta không chọn hình thức nguy hiểm! Chúng ta không vào đó!”
Lục Nghiêu gật đầu, nhấc chân bước đi.
Vợ chồng Tào thị vẫn còn muốn lôi kéo quần chúng để kể khổ, muốn những bạn học này có thể cho một biện pháp, thế nhưng những học sinh đi xem trò hay này phần lớn đều là những người bình thường, trải qua sự việc vừa nãy bọn họ cũng đã nhìn được rõ ràng rồi.
Duy nhất chỉ có vị nữ sinh dẫn bọn họ vào hỏi han bọn họ.
Vợ chồng Tào thị nhìn thấy nữ sinh dung mạo thanh tú, giọng nói ôn hòa, còn giúp bọn họ nói chuyện.
Đây chính là người tốt nha!
Bên kia Trương Lỗi vỗ vỗ Lục Nghiêu nói:
“Thật đúng là tận mắt chứng kiến mới biết đây. Đúng là không có việc gì làm nữa sao! Tôi muốn xem cô ta có phải là thần tiên không!”
Lục Nghiêu bật cười:
“Cô ta là ai?”
Trương Lỗi trợn tròn mắt:
“Còn có thể là ai nữa! Thánh mẫu nổi tiếng toàn trường Trương Hiểu! Còn cùng họ với tôi nữa! Nhổ vào! Thật là phỉ báng họ Trương chúng ta.”
Lục Nghiêu cười khúc khích:
“Thánh mẫu? Là mẹ thiên hạ thì đúng hơn.”
“Đúng vậy! Đúng là mẹ thiên hạ! Thích nhất việc xía vào chuyện người khác. Nổi tiếng toàn trường.”
“Đi.”
Trương Lỗi đầu đầy chấm hỏi:
“Đi đâu?”
“Đi tìm lãnh đạo nhà trường.”
Hắn nói không thích nữ sinh này thật sự đúng là không thích, chẳng những không thích mà còn chán ghét. Cô ta là một kẻ không nói đạo lý, ghê tởm người khác, còn không cho người khác phản kích. Tuy rằng nữ sinh này không làm quá mấy việc khác, hắn không làm gì được. Nhưng nếu dám ghê tởm hắn, hắn cũng sẽ ghê tởm lại.
Lục Nghiêu hắn không phải là người cam tâm tình nguyện chịu thiệt. Đời trước không phải, đời này càng không phải!
Trương Hiểu đang chuẩn bị giúp vợ chồng Tào thị ra ngoài, thì lại bị nhân viên bảo vệ ở cổng ngăn cản.
“Bạn học Trương Hiểu, mời em đi cùng chúng ta một chuyến! Có người báo rằng em tự tiện mang người ngoài vào trường học, quấy rầy trường học và các bạn, cũng nghi ngờ rằng bọn họ không có ý đồ tốt.”
Trương Hiểu:???
“Em lúc nào mang người ngoài tiến vào trường?”
Mới nói xong, Trương Hiểu liền phát hiện ánh mắt nhân viên bảo vệ dừng ở trên người vợ chồng Tào thị.
Bỗng nhiên Trương Hiểu hoàn hồn:
“Bọn họ không phải là người ngoài, bọn họ và cha mẹ của Tào Dũng, Tào Dũng cũng là học sinh của học viện. Chỉ là em thấy bọn họ đang tìm người, nên có lòng tốt dẫn đường giúp bọn họ thôi.”
Nhân viên bảo vệ mười phần bình tĩnh:
“Bạn học Trương Hiểu, bất luận bọn họ là ai, tôi nghĩ em vẫn nhớ điều chín chương thứ nhất nội quy trường học.”
Thiên Xu học viện áp dụng là phong bế dạy học, tuy rằng có thể cho học sinh học ngoại trú. Nhưng nếu như có người ngoài tiến vào thì sẽ xử lý rất nghiêm khắc. Nội quy trường học có ghi rõ, nếu người ngoài muốn tiến vào trường học, trước hết phải đến phòng thường trực để đăng ký, nhận được sự chấp thuận mới có thể đi vào.
Sắc mặt Trương Hiểu cứng đờ, mặc dù trường học có nội quy này, nhưng đôi khi cũng không chấp hành nghiêm khắc như vậy. Cô ở cổng trường gặp vợ chồng Tào thị, trực tiếp đem vào. Phòng thường trực tưởng đó là người thân của cô, cũng liền không hỏi đến, cũng không có ngăn cản.
Chấp hành là một chuyện, nhưng theo quy củ mà nói, cô đúng thật là làm sai rồi!
“Em…Em không phải là cố ý. Hơn nữa bọn họ cũng không phải là người xấu, bọn họ là cha mẹ của của học sinh Tào Dũng.”
Nhân viên bảo vệ vẫn lạnh lùng như trước:
“Bạn học Trương Hiểu cũng là học sinh của Huyền Môn, chắc hẳn cũng rõ ràng là Huyền Môn có rất nhiều bí pháp và thủ đoạn có thể đối phó một người. Tào Dũng và Lục Nghiêu có thù với nhau, hơn nữa chúng ta cũng thông qua các học sinh khác biết được, cha mẹ Tào Dũng đối với cách xử lý của Lục Nghiêu rất không vừa lòng. Bọn họ hoàn toàn có động cơ tấn công bạn học Lục Nghiêu.”
Trương Hiểu cắn răng:
“Nói bậy! Bọn họ chỉ muốn đến cầu xin Lục Nghiêu mà thôi!”
“Cầu xin cần ôm chân người ta sao? Nghe nói bọn họ ôm Lục Nghiêu rất lâu. Tiếp xúc thân mật như vậy, nếu như bọn họ lấy được tóc của Lục Nghiêu, rồi đưa cho một đại sư mà nói, hậu quả thật không chịu nổi.”
Quả thật có chuyện như vậy. Hiện nay Huyền Môn ngày càng phát triển, muốn hại một người đâu có chuyện dễ dàng như vậy! Chỉ cần gật đầu là có thể hại người, vậy mọi người không cần để ý mà giàu to rồi! Hơn nữa, bình thường cơ hội quay đầu cũng chỉ có người đô hội có!.
Điều quan trọng nhất chính là, vợ chồng Tào thị là bế, ôm lấy chây chân nha!
“Bạn học Trương Hiểu, xin hãy phối hợp với chúng ta. Yên tâm, đây là trường học điều tra, sau khi điều tra xong, nếu không có vấn đề gì sẽ không thông báo cho Điều cục đặc biệt.”
Đương nhiên là không có vấn đề gì, dù sao tất cả chính là Lục Nghiêu bắt, cấu, cào tìm chỗ lỗ hổng để trả thù Trương Hiểu, thực tế là bọn họ không có khả năng tạo ra tí thương tổn gì. Thế nhưng ảnh hưởng vẫn là có.
Trương Hiểu bị mấy người bảo vệ mang đi, đem ra nghi vấn điều tra một hồi lâu. Chờ cô đi ra, câu chuyện đơn giản đồn đãi trong trường học đã thăng cấp thành một câu chuyện phức tạp gấp n lần bản gốc, mỗi người đều đang phấn khích bàn tán.
Mặt Trương Hiểu tái xanh. Chạy đi tìm Lục Nghiêu, ở trong phòng học, hung tợn trừng mắt nhìn hắn:
“Lục Nghiêu, có phải anh làm hay không?”
Gương mặt Lục Nghiêu mịt mờ nhìn cô:
“Cái gì?”
“Đừng có làm bộ dáng cái gì cũng không biết! Tôi biết là anh! Nhất định chính là anh!”
“Tôi làm sao?”
“Chính anh đã đi thông báo cho bảo vệ, nói tôi tự tiện mang người lạ vào trường học, còn hoài nghi bọn nó đối với anh có ý đồ xấu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.