Lam Khải Vu Mặc

Chương 4: Chương 4





Mấy ngày sau Du Tử Mặc dẫn theo một con chó lớn đến tiệm của Lam Anh, mấy nhân viên trong tiệm nhìn thấy có khách đến nhìn ra liền ngạc nhiên.
Nhìn con chó lớn ngoan ngoãn ngồi bên chân chủ của mình mấy nhân viên vừa tò mò vừa có chút lo lắng, tò mò vì con chó này lớn lên đặc biệt vừa mắt từ trên xuống dưới là một bộ lông trắng vừa thanh thoát vừa tỏ ra sự quý tộc của nó, còn lo lắng vì từ khi mở tiệm đến giờ tiệm bọn họ chưa có nhận loại thú cưng nào lớn như vậy.
Lam Anh vừa kiểm tra xong cho một thú cưng khách đưa đến cậu đem tay đút vào túi áo blue trắng vừa mỉm cười nhắc nhở chủ nhân của bé thú cưng kia.
Ra đến ngoài thấy mấy nhân viên trong tiệm đều nhìn ra phía cửa tiệm cậu liền hướng ánh mắt ra cửa thì thấy có một nam nhân đứng ở cửa cùng với một con chó lớn với bộ lông màu trắng đang ngồi ngoan ngoan bên chân chủ của nó, lúc vị khách kia quay mặt nhìn đến phía cậu Lam Anh vừa nhìn đến đôi mắt kia cậu liền nhận ra đây là người mấy hôm trước đến mua đồ cho thú cưng.
Vừa nhìn thấy Lam Anh Du Tử Mặc liền nhanh chân đi lại dắt theo cả con chó lớn đi lại bên cạnh cậu, Lam Anh thấy người kia đi đến cậu liền gật đầu hướng anh chào hỏi cũng tiếp vị khách kia để nhân viên khác trong tiệm lo rồi mới hướng Du Tử Mặc mỉm cười nói:"Đây là thú cưng anh nuôi sao? tên là gì vậy?"
Nghe cậu hỏi Du Tử Mặc mới nhớ ra mình chưa có đặt tên cho nó liền tùy tiện mà nói:"Là Tiểu Bạch, mấy gói đồ ăn lần trước cậu giới thiệu tôi đem về nó rất thích!"
"Vậy tốt rồi!" Lam Anh vuốt ve Tiểu Bạch, con chó này tuy lớn nhưng lại không hề đáng sợ mà vô cùng thích gần gũi người nên cậu chạm vào rất dễ dàng.
Du Tử Mặc thấy cậu cùng chó nhà mình vô cùng thân thiết liền có chút không thoải mái, hắn đem chó đến đây đâu phải là để cậu gần gũi với nó như vậy.
Ngược lại với chủ nhân của mình Tiểu Bạch được Lam Anh vuốt ve đến vô cùng thoải mái mà hưởng thụ.
Thấy cả hai chơi với nhau đến quen cả người bên cạnh là mình Du Tử Mặc liền khó chịu khẽ ho nhẹ một tiếng.

"A, xin lỗi!" Lam Anh nghe tiếng liền đứng dậy cười cười ngượng ngùng nói:"Thật ngại quá, đúng rồi hôm nay anh đến là muốn mua thêm thức ăn cho Tiểu Bạch sao?"
"Không có, mấy ngày nữa tôi có việc bận không thể chăm sóc nó được nên là muốn gửi nó lại đây, không biết là có được không!" Du Tử Mặc vừa nhìn sắc mặt của Lam Anh vừa nói.
Lam Anh nghe vậy liền gật đầu nói:"Được chứ, vậy anh có thể để lại thông tin của mình không để có vấn đề gì chúng tôi sẽ liên lạ lại với anh!"
"Được!" Du Tử Mặc gật đầu, sau khi để lại thông tin liên lạc xong Du Tử Mặc liền nói chuyện qua loa một chút với Lam Anh rồi trở về để Tiểu Bạch ở lại tiệm.
Cún lớn Tiểu Bạch vừa được nhận nuôi mấy ngày trước mãi mới được chủ nhân để ý đến bây giờ lại bị đột nhiên bỏ rơi ở chỗ xa lạ này liền buồn rầu nhìn bóng dáng chủ nhân của mình.
Cảm thấy cún nhỏ không vui Lam Anh liền lên kế hoạch dỗ cún nhỏ.
Từ cửa tiệm thú cưng của Lam Anh trở về công ty Du Tử Mặc tiếp tục làm việc thì vừa ngồi xuống ghế thì cánh cửa phòng đã bị mở ra, Giang Hân trên tay ôm một đống giấy tờ đến trước bàn làm việc của Du Tử Mặc nặng nề đặt xuống.
Nhìn đống giấy tờ trước mặt Du Tử Mặc không nhịn được mà nhìn Giang Hân một cái.
Thấy Du Tử Mặc nhìn mình Giang Hân khẽ đẩy gọng kính trên mặt mình mỉm cười đến vô cùng thân thiện với Du Tử Mặc:"Chủ tịch đây là công việc còn tồn đọng mấy ngày vừa rồi ạ, bên ngoài vẫn còn ạ!"
Nói vừa dứt lời cô liền đi ra ngoài lấy vào thêm ba chồng giấy như vừa rồi đi vào, Du Tử Mặc nhìn đến đống giấy tờ trước mặt không nhịn được giật giật khóe miệng.
Mấy ngày sau đó Du Tử Mặc ngồi trên ghế trong phòng làm việc nhìn giấy tờ chất đống trước mặt mình không nhịn được thở dài một tiếng lại nhìn sang Giang Hân đứng bên cạnh nhưng không dám nhìn lâu liền rời đi.

Cảm nhận thấy ánh mắt cứ chốc chốc lại nhìn đến mình Giang Hân đứng bên cạnh đang xem tài liệu nghe thấy liền ho một tiếng.
Nghe tiếng Du Tử Mặc không nhịn được rùng mình một cái.
"Nếu ngài không muốn làm thì có thể suy nghĩ đến việc xem xét cái này!" Giang Hân mỉm cười đẩy tờ giấy đã chuẩn bị trước đó đặt trên bàn đến trước mặt Du Tử Mặc.
Nhìn dòng chữ Đơn Xin Nghỉ Việc trên tờ giấy kia Du Tử Mặc liền hơi khẽ khụ khụ vài tiếng vô cùng quan tâm trợ lý của mình mà nói:"Giang Hân cô có muốn tan làm sớm một tý không?"
"Dạ không ạ, chủ tịch ngài không cần để ý mấy ngày vừa rồi tôi đã tăng ca hết ngày đến quen rồi ạ!" Giang Hân mỉm cười lại đặt thêm trên đống giấy kia một tập giấy nữa.
Nghe vậy Du Tử Mặc liền không dám ho he thêm tý nào nữa mà nghiêm chỉnh tập trung làm việc.
Mấy ngày trước đó Giang Hân liên tiếp tăng ca nguyên một tuần cô dường như không trở về một ngày nào luôn nếu có cũng là về lấy đồ hoặc ra ngoài nhận cơm đặt.
Nếu không phải vì quá mức giới hạn cô cũng sẽ không đem đơn thôi việc đặt đến trước bàn Du Tử Mặc khiến vị chủ tịch sau vài ngày mất tích trở lại thì bốn buổi cũng chỉ có một tiếng là ở công ty làm việc không thì cũng là ngồi ở công ty thẫn thờ rồi ra ngoài.
Một tuần ngốc ở công ty cuối cùng cũng giải quyết xong công việc tồn đọng Du Tử Mặc cuối cùng cũng có thời gian rảnh chuẩn bị đến tiệm thú cưng của Lam Anh thì đột nhiên Giang Hân gọi điện đến báo chuyến công tác gấp ở nước ngoài.

Ngồi trên xe đến sân bay Du Tử Mặc chỉ liên tục mân mê màn hình điện thoại hiển thị số điện thoại với cái tên quen thuộc kia trên tay mình không biết nên làm thế nào.
Thấy chủ tịch nhà mình cứ ngồi thẫn thờ mân mê điện thoại Giang Hân liền không nhịn được gọi một tiếng.
Du Tử Mặc đang băn khoăn suy nghĩ đột nhiên nghe tiếng liền giật mình ngón tay không cẩn thận ấn gọi đi.
Nhìn điện thoại hiển thị từ đang kết nối, đang chờ một lúc liền hiển thị cuộc gọi kết thúc kèm theo đó là dòng âm thanh tút tút.....
Du Tử Mặc:"......."
Giang Hân:"........" Mình hình như vừa làm ra tai họa rồi????? (⁠・⁠_⁠・⁠;⁠)
Lam Anh từ trong phòng tắm bước ra trên người vẫn còn hơi nóng ấm tỏa ra dù cách một lớp khăn tắm, cậu lau lau mái tóc ướt vừa đi ra phòng khách, vừa nghe tiếng chuông điện thoại Lam Anh liền nhanh chân đi qua cầm điện thoại lên còn chưa bấm nghe thì từ phía sau một thân ảnh màu trắng liền lao đến vồ lấy trên người cậu.
Điện thoại trên tay cầm không vững liền cứ như vậy rơi xuống, nhìn màn hình đen xì Lam Anh liền lo lắng cầm điện thoại lên may mắn không xảy ra vấn đề gì chỉ bị vỡ một chút trên màn hình.
Tiểu Bạch thấy Lam Anh lo lắng như vậy liền nằm phủ xuống vươn chân cào cào tay cậu tỏ ý xin lỗi, thấy cún con như vậy Lam Anh chỉ nhẹ nhàng xoa xoa vài cái trên đầu rồi ngồi lại lên trên ghế gọi lại cho số vừa rồi.
Bên kia Du Tử Mặc nhìn màn hình điện thoại đã tắt ánh mắt tràn đầy thất vọng nhưng không đầy một lúc sau liền nổi giận nhìn về phía Giang Hân đang ngồi ở ghế lái chuẩn bị nổi đóa thì chuông điện thoại vang lên, nhìn tên người gọi đến Du Tử Mặc liền vội vàng nhận điện thoại.
Thấy chủ tịch không nổi đóa mà tâm tình cực kỳ tươi tốt mà nhận điện thoại Giang Hân liền nhẹ nhõm thở một hơi cũng vô cùng tạ ơn chủ nhân số điện thoại gọi đến kia.

"Xin hỏi ai vậy ạ?" Lam Anh thấy người kia nhận điện thoại liền lên tiếng hỏi.
Du Tử Mặc nghe thấy vậy liền nhanh chóng trả lời:"A, Là tôi, Du Tử Mặc, là chủ nhân của Tiểu Bạch, mấy ngày nay tôi bận việc không thể đến tiệm xem Tiểu Bạch không biết là nó có phiền đến mọi người không?"
Nghe giọng nói ấm áp từ vị chủ tịch thường ngày băng lãnh kia của mình Giang Hân liền không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Nghe thấy là chủ nhân của Tiểu Bạch Lam Anh liền nhìn đến Tiểu Bạch đang ăn năn hối lỗi nằm kia liền nói:"Ra là anh à, Tiểu Bạch ở chỗ chúng tôi rất ngoan anh yên tâm!"
"Thật ngại quá, tôi cũng chỉ định gửi vài ngày không nghĩ lại như vậy bận bịu?" Du Tử Mặc ngại ngùng nói.
"Không sao không sao, anh tin tưởng giao bé ở tiệm của chúng tôi là tôi vui rồi!" Lam Anh mỉm cười xoa xoa đầu Lam Anh, mấy ngày nay đưa Tiểu Bạch về nhà cậu phải đưa Tiểu Miêu Miêu đến nhà chị cậu gửi tạm, vừa hôm đầu tiên đưa Tiểu Bạch về nhà hai nhóc này liền lập tức đại chiến mà cậu không thể gửi Tiểu Bạch ở chỗ khác mà ở tiệm cũng không còn chỗ để Tiểu Bạch ở nên cậu không còn cách nào khác phải gửi Tiểu Miêu Miêu đi.
Du Tử Mặc nghe vậy ngẫm nghĩ một chút liền nói:"Hay vậy đi, mấy ngày nữa tôi về có thể mời cậu một bữa coi như cảm ơn được không?"
"A, cái này không cần đâu....?" Lam Anh chưa kịp từ chối hết đã nghe Du Tử Mặc nói:"Cậu mà từ chối tôi sẽ áy náy lắm!"
Nghe như vậy rồi Lam Anh cũng không tiện từ chối đành phải nhận lời.
Đạt được ý nguyện Du Tử Mặc liền mỉm cười nói chuyện được thêm vài câu bên kia Lam Anh vì vướng việc Du Tử Mặc chỉ có thể không cam tâm tình nguyện mà đành phải tắt máy.
Sau khi tắt điện thoại tâm trạng so với lúc ban đầu liền tốt thêm, Giang Hân thấy đến cũng vô cùng là ngạc nhiên cũng là vô cùng tò mò rốt cuộc người vừa rồi gọi đến cho chủ tịch là ai.
___________________________________________
Cuối cũng cũng có người có khả năng trấn áp được cấp trên rồi, Tần Dương chắc phải học hỏi vị ngự tỷ này một chút rồi.(⁠≧⁠▽⁠≦⁠).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.