Lam Khải Vu Mặc

Chương 30: Chương 30





Sáng hôm sau Du Tử Mặc không đến công ty, ngủ dậy thấy Lam Anh còn trong lòng mình ngủ anh liền đưa tay vén nhẹ mấy lọn tóc rủ trên khuôn mặt cậu, bị động Lam Anh hơi nheo nheo mắt làu bàu làu bàu rúc vào trong lòng Du Tử Mặc.
Thấy vậy Du Tử Mặc liền cúi đầu ở trán cậu hôn xuống giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương gọi cậu dậy.
Lam Anh khó chịu mở mắt ra nhìn Du Tử Mặc:“Anh dậy sớm vậy?”
“Tiểu ngốc bảo, đã hơn bảy giờ rồi còn sớm sao hả?” Du Tử Mặc gõ nhẹ lên trán cậu buồn cười nhìn Lam Anh vẫn còn có ý định nhắm mắt ngủ tiếp.
Nghe anh nói vậy Lam Anh liền ngồi dậy nhìn đồng hồ trên bàn thấy đúng là đã hơn bảy giờ sáng:“Hôm nay là cuối tuần?” Lam Anh quay đầu lại nhìn Du Tử Mặc khó hiểu hỏi một câu.
Nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Lam Anh hỏi lại mình Du Tử Mặc cười nhìn cậu, thấy anh cười nhìn mình Lam Anh vừa ngượng vừa tức vỗ Du Tử Mặc một cái lực không nặng không nhẹ nên cũng không làm anh đau.
Thấy Lam Anh giận rồi Du Tử Mặc lúc này lại bỏ công ra đi dỗ dành ngốc tử của mình.
Buổi sáng không có việc gì làm Lam Anh vì là cuối tuần nên cậu không đến tiệm mà ở nhà, Du Tử Mặc hôm nay cũng không đến công ty mà ở nhà giải quyết vài việc mà Giang Hân gửi qua mail cho anh.
Ngồi trong phòng khách Lam Anh nhìn Du Tử Mặc ngồi bên cạnh xem máy tính làm việc lại nhìn màn hình tv đang chiếu chương trình giải trí cuối tuần…Hình như không thú vị bằng việc nhìn người bên cạnh.
Cảm nhận thấy ánh mắt bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn dán trên người mình cứ chốc lại quay qua tv rồi lại nhìn lại trên người mình Du Tử Mặc cuối cùng vẫn là không nhịn được lên tiếng quay sang nhìn Lam Anh nói:“Tiểu Anh, trên mặt anh dính cái gì sao?”
“Hả?” Lam Anh vừa quay sang nhìn Du Tử Mặc thì đột nhiên anh nhìn sang hỏi vậy cậu liền khựng lại một lúc mới nhận ra là hành động vừa rồi của mình bị anh nhìn ra:“Không, không có!”
Thấy Lam Anh đỏ mắt quay lại nhìn tv xem tiếp Du Tử Mặc hơi khẽ cười đưa tay nhéo má cậu, bị nhéo má Lam Anh quay sang nhìn Du Tử Mặc hai má phồng lên giận dỗi:“Anh nhéo má em làm gì?”

“Tại vì nhìn em dễ thương!” Du Tử Mặc cong cong khóe miệng cười.
Lam Anh không thèm nhìn Du Tử Mặc kéo lấy gối dựa ôm vào lòng che đi nửa mặt tiếp tục xem chương trình, một lúc sau Lam Anh đã chuyển sang kênh khác đang xem thì đột nhiên người bên cạnh đứng dậy cậu liền quay qua:“Anh ra ngoài sao?”
“Ừm, có chút việc cần anh đến công ty giải quyết, không có gì quan trọng đâu, anh đi một chút rồi sẽ về thôi!” Du Tử Mặc cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lam Anh nhẹ nhàng nói.
Cậu nhắm mắt tận hưởng gật đầu, sau khi Du Tử Mặc đi Lam Anh nằm trên ghế tiếp tục xem chương trình trên tv được một lúc cũng nhàm chán, Tiểu Miêu Miêu ngủ một lúc cuối cũng chịu dậy, đứng trong ổ vươn móng duỗi người sau đó lại lắc lắc hai bên tai song mới chui ra khỏi ổ.
Thấy cậu chủ nhà mình nằm ở trên ghế bấm bấm điện thoại nó liền đi lại nhảy lên trên ghế rồi nằm ở trong lòng Lam Anh liếm liếm chân vuốt mặt mình.
Cảm nhận được lực nặng trên người mình Lam Anh bỏ điện thoại ra nhìn kẻ tạo ra sức nặng kia đang thản nhiên liếm vuốt mèo của mình cậu đưa tay túm lấy gáy Tiểu Miêu Miêu nhấc nó đem thả xuống dưới sàn.
“Meo!” Tiểu Miêu Miêu đang còn liếm vuốt đột nhiên bị túm gáy rồi bị thả xuống sàn nó ngơ ngác nhìn cậu chủ của mình, Lam Anh ngồi dậy nhìn Tiểu Miêu Miêu dưới sàn đánh giá một hồi cuối cùng kết luận:"Thật sự phải bắt nó giảm cân rồi, càng ngày càng mập thêm.
Mèo nhỏ ở dưới vẫn chưa hề biết mình kể từ giờ đã bị giảm bớt thức ăn, nó đi lại bên cạnh chân Lam Anh dụi dụi chân cậu cầu ôm ôm nhưng Lam Anh lúc này vốn chẳng hề để ý đến nó, vừa rồi nhấc Tiểu Miêu Miêu xuống khỏi người mình Lam Anh đột nhien cảm nhận trong cơ thể mình có một luồng nhiệt lưu khó tả bốc lên làm người cậu nhất thời cảm thấy vô cùng khô nóng, mà hiện tại luồng nhiệt lưu này lại không ngừng không ngừng tỏa lên khiến cậu vô cùng khó chịu cùng cảm giác khô nóng kỳ lạ kia.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát luồng nhiệt kia lại đột nhiên biến mất không chút dấu vết nào như thể vừa rồi trong người cậu không hề có vấn đề gì xảy ra cả.
Buổi chiều Du Tử Mặc từ công ty trở về không thấy Lam Anh ở trong phòng khách, trong phòng ngủ của cậu ngay cả phòng tắm đều tìm không thấy, nghĩ cậu ra ngoài nhưng vừa rồi cửa nhà không khóa, Du Tử Mặc lo lắng lấy điện thoại ra gọi cho cậu thì tiếng chuông điện thoại lại phát ra từ trong phòng cho khách cũng là phòng của anh.

Tắt điện thoại Du Tử Mặc đi về phía cửa phòng của mình, tay nắm cửa xoay xuống một tiếng ‘cạch’ vang lên cánh cửa dần mở ra theo cánh cửa mở ra Du Tử Mặc bị một luồng pheromone phả ra khiến anh có chút hơi nhức đầu.
Đến khi cánh cửa mở ra hoàn toàn Du Tử Mặc sững người lại, cả căn phòng, đều là mùi hương pheromone của Lam Anh, mùi hương hoa quế cay mà nồng cứ lượn lờ trước chóp mũi của anh.
Du Tử Mặc cố giữ cho mình tỉnh táo tìm một vòng cuối cùng thấy trên giường một con thỏ tai cụp có màu lông nâu nhạt đang nằm trên đó trong có vẻ vô cùng khó chịu.
Du Tử Mặc đi lại ngồi xuống bên cạnh thỏ con bế lên trên người anh tỏa nhẹ ra pheromone trấn an, lúc một omega đến kỳ phát tì.nh cái cần nhất chính là pheromone của alpha.
Anh ôm bé thỏ trong lòng nhẹ nhàng vuốt ve lông trên người cậu vừa tỏa ra pheromone giúp cho người trong lòng thoải mái, mất một lúc sau bé thỏ nằm trong lòng anh mới nhẹ nhàng mà thả lỏng cơ thể, không còn cảm giác khó chịu kia nữa thỏ nhỏ liền yên tâm ngủ.
Buổi tối Du Tử Mặc nấu bữa tối xong mở cửa phòng của mình ra thấy Lam Anh vẫn còn đang ngủ liền đi lại ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc hơi xoăn nhẹ kia.
Vừa rồi Du Tử Mặc xem lại thời gian lần đầu tiên Lam Anh phát tì.nh đến bây giờ vừa tròn một tháng, nhưng đây là lần thứ hai cậu phát tì.nh anh không thể chắc chắn liệu kỳ phát tì.nh của cậu những lần sau có như này theo một chu kỳ nhất định hay không, nhưng nếu được anh mong rằng kỳ phát t.nh của cậu sẽ ổn định theo chu kỳ.
Đối với một omega, kỳ phát tì.nh ổn định thì cảm giác khó chịu sẽ không có gì mấy nhưng nếu không ổn định thì người ổn định khó chịu một thì người không ổn định khó chịu nhiều.

Lam Anh đang ngủ hơi khẽ cau mày khó chịu ánh mắt ươn ướt nước mở ra, thấy Du Tử Mặc đang ngồi bên cạnh cậu lúc đầu còn có chút mơ màng lúc sau nhận thấy mình đang nằm trong phòng của Du Tử Mặc thì càng khó hiểu hơn.
Thấy cậu đã tỉnh rồi Du Tử Mặc lấy cho cậu một cốc nước:“Em dậy rồi? Còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Em…?” Lam Anh định lên tiếng nói mình không sao thì cảm giác cổ họng khô khan khó chịu, cậu lắc đầu nhận lấy cốc nước Du Tử Mặc đưa cho uống một ngụm sau đó mới hỏi Du Tử Mặc:“Em bị làm sao vậy?”
“Không sao hết, tính theo chu kỳ thì là kỳ phát tì.nh của em tới, anh bảo Lăng Vũ rồi, cậu ấy nói không có gì bận tâm, thuốc ức chế của em anh để ở ngoài phòng lát nữa ăn xong thì uống sẽ giúp em giảm bớt khó chịu hơn!” Du Tử Mặc xoa xoa đầu cậu.
Nghe Du Tử Mặc nói vậy Lam Anh liền nhìn anh, kỳ phát tì.nh, cậu quên mất là mình bây giờ đã là một omega cũng sẽ đến kỳ phát t.ình theo chu kỳ.
Cậu gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Ăn tối xong Du Tử Mặc lấy cho Lam Anh hai viên thuốc cùng ly nước đặt xuống bàn cho cậu, khi Lam Anh uống xong trước mặt cậu lại xuất hiện một ly sữa, cậu khó hiểu nhìn Du Tử Mạc thì anh nói là uống thuốc rất khó uống nên uống thêm sữa sẽ dễ chịu hơn.
Sau khi nhìn cậu uống hết ly sữa mình đem ra Du Tử Mặc liền cầm cốc đứng dậy đi vào bếp rửa sau đó mới đi ra ở bên cạnh Lam Anh ngồi xuống.
Hai người ngồi xem một lúc thì Du Tử Mặc liền kêu Lam Anh đi ngủ, nằm trên giường Lam Anh được Du Tử Mặc kéo chăn đắp sau đó anh ngồi trên giường không rời ánh mắt nhìn cậu.
Thấy anh như vậy Lam Anh liền thò một tay ra khỏi chăn nắm lấy tay Du Tử Mặc:“Em không sao rồi, thuốc cũng uống rồi!”
“Anh biết, em ngủ trước đi, sau khi em ngủ rồi anh sẽ trở về phòng!” Du Tử Mặc nắm bàn tay của cậu nhẹ nhàng xoa nắ.n, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu:“Ngoan, ngủ đi!”
Nhìn Du Tử Mặc, Lam Anh cũng không nói nữa ngoan ngoãn nghe lời anh nhắm mắt lại, cậu biết Du Tử Mặc rất lo lắng cho cậu từ những cái nhỏ nhất, lần đầu cậu phát t.ình Du Tử Mặc không rời cậu nửa bước chăm chút cho cậu, lúc anh biết cậu có khả năng rối loạn chu kỳ phát t.ình anh rất lo lắng nên luôn luôn kề cận cậu sợ cậu sẽ khó chịu, sẽ đau đớn vì kỳ phát tì.nh.

Đợi cho người nằm trên giường hơi thở dần đều đều Du Tử Mặc mới đem bàn tay đang nắm tay mình kia đặt vào trong chăn sau đó vén chăn cẩn thận cho cậu rồi mới ra ngoài.
Lăng Vũ vừa từ bệnh viện trở về đem áo khoác trên người cởi xuống ném lên trên sofa trong phòng khách, lưng vừa tựa vào lưng ghế thì chuông điện thoại trong túi áo khoác đã vang lên.
Lăng Vũ có chút khó chịu muốn ném máy nhưng vẫn nhịn xuống cầm điện thoại lên xem là ai gọi đến thì thấy trên màn hình điện thoại hiển thị 3 chữ Du Tử Mặc, may mà vừa rồi không có ném.
“Du Tử Mặc cậu có biết bây giờ là giờ nào rồi không mà còn gọi cho tôi vậy?” Lăng Vũ mệt mỏi nói, cái con người này tại sao khi trước không biết cậu ta có thể hành người như vậy chứ, vậy Tiểu Hân nhi của hắn không phải là bị vắt kiệt khả năng lao động rồi sao??
Du Tử Mặc ngồi ngoài phòng khách nghe Lăng Vũ nói vậy hơi khẽ nhíu mày nói:"Cậu nghĩ tôi muốn gọi cho cậu vào giờ này sao? Nếu không phải em ấy…? Còn chưa nói hết câu Lăng Vũ đã lên tiếng cắt ngang:“Tử Mặc à Tử Mặc tôi đã nói rồi, Tiểu Anh khi nào kết thúc kỳ phát tì.nh cậu bảo em ấy đến bệnh viện của tôi kiểm tra một lượt, với cả cậu cũng đâu phải chưa lần nào trải qua kỳ phát tì.nh đâu!”
“Nhưng mà…!” Du Tử Mặc không hài lòng với câu trả lời của Lăng Vũ chân mày càng nhíu chặt hơn:“Vậy không có cách nào giảm bớt cảm giác khó chịu sao?”
“Nếu vậy cũng chỉ có đánh dấu tạm thời thôi, thuốc ức chế dùng nhiều cũng không tốt! Nhưng mà quyết định là của cậu, đánh dấu tạm thời có thể sẽ giúp cậu ấy không khó chịu nhưng mà cậu ấy là omega thuần lặn nên tuyến thể của cậu ấy cũng không giống như một omega thông thường, rất dễ tổn thương, sau khi được đánh đấu lại càng thêm ỷ lại vào alpha của mình vì bọn họ vốn không giống như omega khác!”
Du Tử Mặc nghe xong liền rơi vào trầm mặc, Tiểu Anh trước nay là một người luôn tự lập không thích dựa vào người khác, cho dù hiện tại là người yêu nhưng việc cậu dựa dẫm vào anh cũng là truyện rất hiếm hoi.
Bản thân anh cũng từng nói cậu có thể dựa vào mình một chút nhưng cậu lại cẩn thận né tránh nói không cần thiết lắm.
Thấy Du Tử Mặc im lặng hồi lâu không lên tiếng Lăng Vũ cũng hiểu nên cũng không nói gì nhiều chỉ nói một câu tạm biệt rồi tắt máy.
Điện thoại đã tắt, màn hình cũng tối đi, Du Tử Mặc nắm chặt điện thoại trong tay đi về phía cửa phòng ngủ của Lam Anh.
Nhẹ nhàng cẩn thận mở cánh của ra nhìn người bên trong nằm trên giường say ngủ, vẫn là bỏ đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.