Lam Khải Vu Mặc

Chương 25: Chương 25





Ngồi ở trong xe Du Tử Mặc Lam Anh nhìn Du Tử Mặc từ lúc ra khỏi quán đến giờ vẫn luôn im lặng không nói một lời nào, lúc nãy Du Tử Mặc ở trong quán hôn cậu xong liền quay qua nhìn Lạc Liên ánh mắt không hề có chút cảm xúc nào xong liền cầm tay cậu đi ra ngoài.
Vài phút trước
Du Tử Mặc ôm lấy Lam Anh cúi đầu hôn xuống môi cậu, Lam Anh đột nhiên bị Du Tử Mặc hôn trong phút chốc liền khựng lại không biết phải làm gì.
Ở đối diện Lạc Liên nhìn một màn như vậy nháy mắt liền tối sầm khuôn mặt, người này là người lần trước đưa anh Lam Anh đi.
Sau khi được Du Tử Mặc buông ra Lam Anh đã định nổi giận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kia của Du Tử Mặc những lời muốn nói ra mắc nghẹn ở cổ họng không nói được lời nào.
Du Tử Mặc nhìn Lam Anh trầm mặc nhìn mình liền quay sang nhìn Lạc Liên đứng ở phía đối diện đang nhìn hai người nhìn xuống bàn tay siết chặt kia của cậu Du Tử Mặc càng nắm chặt tay của Lam Anh, anh không nói gì kéo theo Lam Anh đi ra bên ngoài quán.
Nhìn hai người rời đi Lạc Liên cúi mặt trong bàn tay đặt trên bàn vô thức nắm siết lại, tại sao, tại sao chứ, cậu đến trước tại sao anh lại chọn anh ta…
Du Tử Mặc ngồi trong xe chỉ im lặng lái xe không nói một lời nào cả, nhìn Du Tử Mặc Lam Anh cứ muốn nói lại thôi, cậu biết lúc này Du Tử Mặc đang vô cùng khó chịu.
Lái xe đến gần nhà Lam Anh Du Tử Mặc dừng xe lại mở khóa xe im lặng, Lam Anh mở cửa xe ra lại đóng lại cậu quay qua nhìn Du Tử Mặc cúi đầu nói:“Tử Mặc, anh không vào nhà sao?”
“Tử Mặc, em biết anh đang không vui, xin lỗi vì đã làm như vậy, em không biết là Lạc Liên lại có tình cảm đó với em, nhưng mà với em thằng bé chỉ như một đứa em trai thôi không có chút tâm tình nào khác cả!”

Nhìn Lam Anh cúi đầu không nhìn thẳng mình Du Tử Mặc liền đưa tay nâng cằm cậu lên nhìn đối diện với mình, ánh mắt hơi đỏ lên anh kéo cậu qua ôm lại vào lòng:“Anh không trách em, chỉ là anh không thích nghe người khác nói những lời như vậy với em, mà còn là một alpha khác nữa!”
“Xin lỗi!” Lam Anh ôm lấy Du Tử Mặc giọng nói có chút hơi nghẹn:“Anh có thể đừng như vậy mà im lặng với em được không? Lần nào cũng vậy anh đều không nói ra mà đều im lặng!”
“Được, anh sẽ nói, sẽ không im lặng!” Du Tử Mặc lau nước mắt rơi xuống trên má cậu.
Lam Anh hít mũi một cái nhìn Du Tử Mặc:“Cả lần trước cũng vậy anh không nói ra rồi dọn đi anh có biết em lo lắng như nào không hả? Anh cứ như vậy im lặng thì em biết làm sao mà giải thích mà dỗ được anh đây hả?”
Nhìn Lam Anh như một đứa nhỏ như vậy Du Tử Mặc có chút buồn cười cúi xuống hôn xuống khóe môi cậu lại hôn lên khóe mắt cậu:“Được, được, sẽ không, sẽ không như vậy, xin lỗi Tiểu Anh!”
“Hức, mới không cần anh xin lỗi!” Lam Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt mình mở cửa xuống xe.
Du Tử Mặc thấy vậy cũng nhanh chân xuống xe cùng với cậu, Lam Anh đi được một đoạn liền bị người đi sau ôm lên cậu hơi hoảng bám lấy người Du Tử Mặc:“Anh làm cái gì vậy thả em xuống, nhỡ người khác nhìn thấy thì sao?”
“Vậy để họ nhìn!” Du Tử Mặc hôn lên môi Lam Anh cười cười.
Chẳng đầy một lúc sau đã đến trước cửa nhà Lam Anh, Du Tử Mặc thả cậu xuống mở cửa nhà xong cả hai liền đi vào.
Ăn tối xong Du Tử Mặc không ở lại nhà Lam Anh mà trở về luôn, công việc ở công ty giải quyết rồi nhưng vẫn không hết việc nên Du Tử Mặc phải trở về nhà xử lý công việc còn trên máy tính.
Sau khi Du Tử Mặc về Lam Anh nằm trên giường nhìn Tiểu Miêu Miêu nằm phơi bụng trên giường mình liền vươn tay ra vuốt ve bụng nó, Tiểu Miêu Miêu nằm thả lòng người thoải mái để Lam Anh vuốt ve xoa xoa bụng nó.

Sáng hôm sau Lam Anh vẫn như bình thường tỉnh dậy, thay quần áo xong đến cửa tiệm, vừa đến gần tiệm Lam Anh liền khựng lại.
Lạc Liên? Sao lại đứng ở đây? Lam Anh đang băn khoăn không biết nên đi tiếp hay không thì Lạc Liên ở bên kia đã nhìn thấy cậu lên tiếng gọi cậu.
“Anh Lam Anh!” Lạc Liên đi lại đến bên Lam Anh, thấy cậu có chút không thoải mái Lạc Liên liền dịu giọng lại:“Em đến làm anh không thoải mái sao ạ?”
“A, không, không có, sao lại không thoải mái chứ…Ahaha?” Lam Anh nghe Lạc Liên nói vậy có chút ngượng ngùng nói:“Sao em không vào trong tiệm đứng ở ngoài này làm gì chứ?”
Lạc Liên nhìn Lam Anh đi về phía cửa tiệm lên tiếng:“Anh, người hôm qua, là người mà anh để tâm sao?”
“…” Lam Anh nghe vậy liền dừng bước chân quay lại nhìn Lạc Liên, cậu không biết từ khi nào đứa nhóc mình lại đối với cậu có cái tư tình kia, trước nay cậu vẫn luôn coi Lạc Liên như một người em trai không hơn không kém nhưng không ngờ cái người mà cậu luôn coi là đứa em trai không hơn không kém đó lại đối cậu có cái tư tình như thế kia:“Ừm, anh ấy là người mà anh để tâm, vô cùng để tâm!”
“Từ khi nào vậy ạ? Hai người…từ khi nào xác nhận?” Lạc Liên nghẹn lại lời.
“Mới đây thôi!” Lam Anh nói xong nhìn Lạc Liên:“Được rồi, anh còn phải vào tiệm làm việc nữa, em có muốn vào trong ngồi một chút không?”
Lạc Liên ngẩng đầu nhìn Lam Anh đi về phía tiệm nói:“Em rất thích anh, vậy nên em nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu, nếu anh ta dám làm anh tổn thương em nhất định sẽ khiến cho anh ta hối hận!”
Ở Bắc Lan Du Tử Mặc ngồi trên bàn làm việc đột nhiên đánh một cái hắt hơi khiến Giang Hân đứng bên cạnh chờ anh xét duyệt văn kiện có chút giật bắn mình.
Gì vậy, gì vậy? văn kiện này có chỗ nào không ổn sao? Cô xem đi xem lại cũng rất kỹ rồi sao lại có thể có sai sót chứ???Chẳng lẽ chủ tịch bị bệnh rồi???
“Chủ tịch? Anh không khỏe sao, chẳng lẽ bị cảm lạnh rồi??” Giang Hân nhìn Du Tử Mặc day day mũi tò mò cũng có chút lo lắng hỏi anh.
Nhìn Giang Hân ba phần quan tâm bảy phần hóng chuyện Du Tử Mặc lắc đầu:“Không có, chỉ là có chút ngứa ngứa mũi thôi!” Kỳ lạ, trước nay vẫn không vấn đề gì…chẳng lẽ là Tiểu Anh nhớ nhung mình sao???(Anh bớt ảo tưởng đi là tình địch của anh nhắc anh đó anh trai ạ **→︿→ **)
Cả buổi ngồi ở trong tiệm Lam Anh ngoài việc khám cho thú cưng, tỉa lông, cho mấy con vật nhỏ trong tiệm ăn ngoài ra còn vô cùng hao tâm suy nghĩ về vấn đề mình bị người ta nhằm đến.
Ài, cậu cảm giác thần kinh cả cơ thể mình vô cùng, vô cùng hao mòn vì mấy máy vấn đề tuyến tình cảm này, trước nay cậu chỉ nghĩ rằng mình cả đời sẽ gắn bó cùng với mấy bé thú cưng trong quán, chị gái cậu cũng vô cùng mong cậu có thể nào tìm về một cô bạn gái nhưng đột nhiên đùng một cái lại trở thành omega bị đám alpha ngó tới…Mặc dù là có người trong lòng là hoa đã có chủ nhưng vấn đề người thứ hai theo đuổi làm cậu có chút khó khăn suy nghĩ làm sao có thể giải quyết cho tốt.
Mà não cậu lại không sinh ra để phục vụ cho mục đích này…
Buổi chiều Du Tử Mặc đến tiệm đón Lam Anh vừa vào tiệm đã thấy Tiểu Anh của anh đang ngồi ở trên bàn làm việc hai tay chống cằm nhìn vào một khoảng vô tận Du Tử Mặc liền đi qua giơ tay búng một cái lên trán cậu.
Lam Anh bị búng một cái hơi ngửa đầu ra sau kêu oái một tiếng lúc nhìn lại thì thấy Du Tử Mặc đang đứng trước mặt nửa ngồi nửa đứng trên khuôn mặt hơi nhẹ ý cười cậu liền phụng phịu.
“Sao anh lại đánh em chứ?”
Du Tử Mặc thấy Lam Anh như vậy liền nhổm qua hôn xuống chỗ mình vừa búng hôn xuống giọng nói vô cùng ôn nhu nuông chiều nói:“Ayza, làm Tiểu Anh đau rồi anh thật sơ ý quá đi!”
Nghe anh nói như vậy Lam Anh liền bật cười, lúc trước còn cảm thấy Du Tử Mặc là một người vô cùng nghiêm túc nhưng từ khi cả hai xác nhận mối quan hệ Du Tử Mặc liền như một đứa nhỏ mà đối xử quan tâm tới cậu càng nhiều hơn là nuông chiều.
Thấy cậu vui vẻ như vậy Du Tử Mặc mới nói chuyện chính:“Tối nay là sinh nhật của Kỳ Kỳ, mẹ nói anh đưa em về nhà chơi, em có đi được không? Nếu như không muốn đi thì để anh nói lại với mẹ một lý do đại nào đó cũng được!”
Lam Anh biết Du Tử Mặc sợ cậu cảm thấy không thoải mái nhưng mà trước sau gì cũng phải đối mặt, cậu cũng vô cùng tò mò về gia đình của Tử Mặc:“Em đi được, không sao đâu, dì đã nói muốn em về cùng anh vậy cũng không thể để dì thất vọng được! Nhưng mà vậy thì em phải chuẩn bị quà sinh nhật khi đến, anh biết Kỳ Kỳ thích chơi đồ chơi gì không?”
“Kỳ Kỳ thích chơi lego với mấy cái mô hình lắp ráp!” Du Tử Mặc nhìn khuôn mặt tràn đầy thú vị của Lam Anh có chút ngẩn người.
Lam Anh nghe vậy liền nói:“Vậy em đóng cửa tiệm sớm một chút còn đi chọn quà cho thằng bé nữa!”
Nói là làm Lam Anh gọi mấy nhân viên nói dọn dẹp một chút rồi đóng cửa tiệm, mọi thứ diễn ra chưa đầy mười phút cánh cửa cửa tiệm thú cưng đã đóng xuống chiếc biển trước cửa từ đóng cửa đã được lật lại thành đóng cửa.

Du Tử Mặc lái xe đưa Lam Anh đến một cửa hàng đồ chơi cho trẻ ở gần khu đó, Lam Anh đi dạo một vòng lựa được vài món cũng khá thú vị cậu quay sang hỏi Du Tử Mặc thì anh không qua để ý nói cậu tùy ý thế là kể từ đó về sau đi mua gì Lam Anh chỉ nhìn mà không hỏi đến ý kiến của Du Tử Mặc nữa vì cậu cảm thấy có hỏi Du Tử Mặc cũng bằng không.
Chọn quà xong Lam Anh về nhà cùng Du Tử Mạc chọn một bộ đồ vừa ý sau đó nhìn Du Tử Mặc từ đầu đến cuối vẫn là bộ đồ công sở cứng nhắc liền bảo Du Tử Mặc thay một bộ đồ khác.
Lái xe đến trước cửa nhà họ Du, Lam Anh từ trong xe nhìn căn nhà lớn như cái biệt thự, không, đây đích thị là một cái biệt thự rồi, ở trước mặt mình có chút không ổn lắm nhìn Du Tử Mặc.
Thấy Lam Anh có chút ngần ngại nhìn mình Du Tử Mặc lên tiếng trấn an cậu, xe lái vào trong khuôn viên dừng lại trước cửa nhà.
Du Tử Hi từ trong nhà đi ra thấy Du Tử Mặc cùng Lam Anh nhìn đến bộ đồ trên người Du Tử Mặc cô có chút không tin được vào mắt mình, không chỉ có Du Tử Hi mà sau khi hai người đi vào trong nhà mọi người cũng mắt chữ A mồm chữ O nhìn trang phục Du Tử Mặc đang mặc.
Một chiếc áo hoodie in hình một con cún ở trước áo, mà con cún này còn đặc biệt có một cái tai màu trắng phối với một cái quần jean.
Ban đầu Du Tử Mặc thấy Lam Anh lôi bộ đồ này ra đã nhất quyết phản đối nhưng không chống lại được Lam Anh nên anh đành phải mặc như vậy.
Ngược lại với vẻ ngạc nhiên khi nhìn Du Tử Mặc mọi người đều vui mừng tay bắt mặt mừng đối với Lam Anh.
Du Kỳ Duy ở một bên cùng Du Tử Mặc bị ghẻ lạnh ném qua một bên vô cùng đau khổ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.