Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại

Chương 12: Bị Cảm





Vì đã biết nhân vật sớm được định từ trước, nên lúc phỏng vấn xong, Trì Thược liền trực tiếp đem việc này quên sạch.
Lúc Hạo cao hỏi cậu phỏng vấn thế nào, thì Trì Thược chỉ nói chính cậu cảm thấy cũng được.
Hạo ca gật gật đầu, nếu Trì Thược đều nói có thể, thì phỏng chừng nhân vật này hơn nửa là của cậu rồi.
Liên quan đến tình huống giữa Trì Thược và Hàn Thịnh, Hạo ca kì thực rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại kiêng kị thân phận của Hàn Thịnh.
Cuối cùng, cũng chỉ có thể nhịn lại phần hiếu kì kia, hiện tại hắn xử lí việc của Trì Thược, còn cẩn thận hơn so với trước kia.
Biết được Trì Thược thỉnh thoảng sẽ đến chỗ Hàn Thịnh ở, cũng có lúc Hạo ca rơi vào lưỡng nan.
Không biết là nên cấp Trì Thược an bài công tác bên ngoài, hay là luôn luôn đợi ở trong thành phố.
Nếu là cái sau, thì cơ hội cùng kỳ ngộ đều quá ít.
Trì Thược đã từng nói rõ, cậu vẫn như trước yêu quý nghề đóng phim này.
Hiện tại, lại có một webdrama muốn quay ở nơi khác, đoàn phim còn trực tiếp liên hệ với Hạo ca, nói rằng muốn để cho Trì Thược nhận vai nam một.
Mặc dù chỉ là webdrama kinh phí thấp, nhưng kịch bản đều đã được cải biên một chút, trên mạng cũng đã có một lượng fans IP hùng hậu.
Trong giới giải trí, càng được nhiều người nhận thức, thì phải ở một trình độ nào đó, mới có thể cùng người khác đàm luận giá trị bản thân.
Chuyện này nếu là trước kia, thì Hạo ca sẽ trực tiếp thay Trì Thược an bài.
Nhưng bây giờ không giống nhau, phía sau Trì Thược còn có người khác.
Tuy rằng người kia trước mắt cái gì cũng đều không ý kiến, nhưng Hạo ca lại không thể xem như đối phương không tồn tại.
Hạo ca hôm nay lái xe đến tìm Trì Thược, đến dưới lầu nhà Trì Thược, vừa lúc Trì Thược cũng chuẩn bị ra ngoài.
Hạo ca liền hỏi một câu muốn đi đâu, Trì Thược cũng không hề che giấu, nói cậu đến nhà của Hàn Thịnh.
"Hai người thực sự ở chung?" Hạo ca trong lòng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
"Không tính là ở chung, trước đây tôi cũng chỉ tình cờ ở lại mấy đêm." Biết được Hạo ca đang hiểu lầm, chỉ là muốn giải trừ hiểu lầm thì cần phải giải thích quá nhiều, hơn nữa Hạo ca quá nửa cũng sẽ không tin.
Hơn nữa, sự thực cũng đúng là Trì Thược cùng Hàn Thịnh ngủ trên một cái giường, cậu cũng lười giải thích việc này.
Hàn Thịnh chỉ là để cậu tới cùng hắn ngủ, cũng không can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt cùng công tác của cậu.
Cứ như vậy qua mấy ngày, trên giường đột nhiên nhiều hơn một người.
Trì Thược tâm lý cũng không còn quá bài xích, mà Hàn Thịnh cũng là một người rất hợp để ngủ chung.
Giống như biết được Trì Thược có chút không dễ chịu, hắn đều là chờ Trì Thược đã ngủ, mới từ thư phòng trở lại.

Ngược lại như vậy khiến cho Trì Thược cảm thấy bớt lúng túng, mỗi khi nhìn thấy đối phương.
Về phần nói đến việc sáng sớm tỉnh lại, Trì Thược căn bản đều là bị Hàn Thịnh đem ôm vào trong lòng.
Nói thế nào, thói quen thực sự là một việc không ai ngờ đến.
Không quá nửa tháng, Trì Thược lại có thêm thói quen lúc ngủ bên cạnh có thêm một người.
Trì Thược từ học tập cho đến làm việc, đều tương đối độc lập.
Cậu có bạn bè, nhưng quan hệ còn không tốt đến mức có thể ngủ chung với nhau.
Sau khi đi làm, từng người đều có công việc riêng của mình, lúc thường muốn hẹn nhau cũng đều rất khó.
Trì Thược mỗi lần đều cảm thấy được, bản thân mình rất kiên cường đều không cần người khác ở bên cạnh.
Đột nhiên bây giờ lại bởi vì một ít bất ngờ, mà bên cạnh lại có nhiều hơn một người.
Lúc thường hai người cũng rất ít nói chuyện, công việc bất đồng, nghề nghiệp bất đồng, thậm chí hứng thú cùng yêu thích của hai người cũng đều không giống nhau lắm.
Dẫn đến việc tuy rằng cậu và Hàn Thịnh tuy ngủ cùng một cái giường, nhưng số lần nói chuyện với nhau còn không bằng cậu cùng với dì giúp việc trong nhà.
Trì Thược là diễn viên, công việc cũng thường xuyên phải chạy khắp nơi, mà công ty dưới cờ của Hàn Thịnh cũng rất lớn, việc cần hắn phải xử lí, tự nhiên cũng rất nhiều.
Hàn Thịnh kì thực có thể ủy quyền, nhưng trước mắt hắn cảm thấy vẫn chưa cần thiết phải làm vậy, hoặc là hắn không tìm được nguyên nhân để bản thân cần thiết phải ủy quyền.
Hạo ca nhăn nhăn mày, đem đề tài dời sang việc khác.
"Có một bộ Webdrama chuẩn bị quay ở Minh Châu, đạo diễn đã chỉ định rõ cho cậu làm nam một, bên phía cậu..." Hạo ca chưa tìm được từ thích hợp, vì vậy liền dừng lại một chút.
Trì Thược làm sao lại không hiểu được nghĩa bóng của Hạo ca.
"Bên phía tôi đều có thể, bất cứ lúc nào cũng đều có thời gian." Trì Thược ngữ khí khẳng định nói.
Thấy Trì Thược nói như vậy, trong lòng Hạo ca cũng liền chắc chắn.
"Có thời gian là tốt rồi, tuy nói đây chỉ là một bộ webdrama kinh phí thấp, nhưng kịch bản quả thật không tệ.
Nam chủ lại tương đối đáng yêu, cậu cố gắng diễn cho tốt, đến lúc đó nhất định sẽ có được một chút danh tiếng." Hạo ca biết Trì Thược là người có kĩ năng diễn xuất, cộng thêm ngoại hình của Trì Thược lại suất khí, tuấn tú.
Chỉ còn thiếu một con đường, để cậu được nhiều người biết hơn mà thôi.
Trì Thược gật gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi."
Trì Thược còn phải đến chỗ Hàn Thịnh, Hạo ca tự nhiên cũng không thể theo cùng.
Hắn nói nói công ty còn có việc, liền đi trước một bước.

Bảo tiêu đang đứng chờ ở bên cạnh ô tô, nhìn thấy Trì Thược lại đây, liền chủ động tiến đến xách hành lý ở trong tay cậu, đặt vào sau cốp xe.
Sau đó, hắn liền lái xe đưa Trì Thược đến nhà Hàn Thịnh.
Hai ngày nay, Hàn Thịnh đều bận rộn đến mức còn không có thời gian trở lại.
Trưa nay, hắn lại để trợ lí liên lạc với Trì Thược, nói rằng buổi tối sẽ trở về.
Còn việc trở lại lúc nào, thì đều không nói cụ thể.
Trì Thược xem dự báo thời tiết, nói rằng hôm nay sẽ có mưa.
Cho nên cậu nghĩ nếu bản thân đến sớm một chút, mà Hàn Thịnh vẫn chưa trở về, thì nơi đó cũng không khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
Phòng ngủ phụ có một cái ban công, Trì Thược định sửa sang lại một chút để dùng.
Thư phòng của Hàn Thịnh cậu một lần cũng chưa tiến vào, ngay cả lúc ngủ, cậu cũng chỉ ngủ ở phòng ngủ của Hàn Thịnh, còn đại đa số thời điểm khác đều là nằm ở ngoài ban công.
Hôm nay Trì Thược lại đến sớm, dì giúp việc vì có việc đột xuất nên đã về nhà, bên trong căn nhà rộng lớn như vậy, chỉ có một mình cậu.
Trên bàn trà đã để sẵn hoa quả được rửa sạch, Trì Thược đem vali nhấc tới đặt tại phòng ngủ phụ.
Trì Thược chỉ ngủ ở phòng ngủ chính, còn đồ vật của cậu đều không đặt ở đây.
Cầm lấy trái táo tây, Trì Thược đi đến ban công nửa nằm đọc sách.
Cậu mới mua mấy quyển sách liên quan đến cải thiện kĩ năng diễn xuất, nếu không thường đọc lại thì sẽ quên mất, xem như là không còn ở trường, thì vẫn cần phải đúng lúc học tập.
Đọc sách được khoảng nửa tiếng, thì điện thoại của Trì Thược liền vang lên.
Người gọi đến chính là bạn tốt đã lâu không liên lạc, Triển Tường.
Nói đến sự việc lúc trước Trì Thược lên nhầm xe của Hàn Thịnh, cũng là bởi vì Triển Tường hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, sau đó lại còn uống chút rượu, mới dẫn đến việc nhìn nhầm xe.
Triển Tường lần thứ hai gọi điện thoại lại đây, khiến cho Trì Thược không khỏi lại nhớ tới sự việc kia.
Có lúc Trì Thược suy nghĩ, nếu như lúc đó không lên nhầm xe, thì e rằng cả đời này của cậu, chỉ sợ là sẽ không bao giờ cùng Hàn Thịnh có bất kì giao tập nào.
Nhưng đáng tiếc những thứ như vậy mệnh này, không phải là thứ mà ai cũng có thể kiểm soát được.
Triển Tường gọi điện thoại đến, vẫn là nói việc giống như lần trước.
Triển Tường cũng là người trong giới giải trí, bất quá trong nhà đối phương có mỏ vàng, vào giới cũng chỉ vì vui đùa, tìm kiếm một chút mới mẻ mà thồi.

Nhưng hắn thông tin rộng rãi, cũng biết được việc Trì Thược bị người khác cướp vai.
Cùng Trì Thược cũng được xem như là bạn bè, hai người trò chuyện tương đối hợp.
Hắn hẹn Trì Thược ra ngoài gặp mặt, thuận tiện lại giới thiệu cho cậu quen biết vài người tương đối có tiếng trong giới.
So với những người khác tiếp cận Triển Tường, ôm tư tưởng muốn bò giường hắn, thì Trì Thược lại đơn giản hơn nhiều.
Biết được bối cảnh của Triển Tường cũng có chút thực lực, nhưng cho dù bản thân mình xảy ra chuyện gì, thì Trì Thược cũng không muốn đi tìm Triển Tường giúp đỡ.
Không muốn nợ ân tình là một chuyện, quan trọng hơn là vì cậu không muốn để quan hệ giữa bọn họ, bị nhiễm phải những thứ khác.
Trì Thược nhìn sắc trời còn sớm, trước khi ra cửa liền gửi cho Hàn Thịnh một tin nhắn nhỏ, hỏi hắn đại khái mấy giờ thì về tới.
Bên kia trả lời rất nhanh, nói rõ khoảng gần mười hai giờ, vì chuyến bay có chút muộn.
"Bạn tôi mời ra ngoài tụ hội một chút, tôi sẽ cố gắng trở lại trước mười một giờ." Trì Thược vốn định nói là mười hai giờ, nhưng do dự một chút, lại đổi thành mười một giờ.
Bên kia chỉ trả lời ngắn gọn một chữ "Được".
Thái độ của hai người hoàn toàn như là đang giải quyết việc chung.
Trì Thược cất điện thoại đi, sau đó liền ra cửa.
Ngồi ở trên xe, Trì Thược đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Lần trước cậu và Triển Tường uống rượu cùng nhau, sau lại xảy ra chuyện như vậy, lần này sẽ không xảy ra sự cố nữa đi.
Trì Thược chính mình cũng nở nụ cười, thực là cái tốt không mong, lại mong cái không tốt.
Trì Thược nghiêng đầu nhìn từng chiếc từng chiếc đèn đường, nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe.
Có phải thực sự không tốt hay không, thì kì thực còn rất khó nói.
Vừa mới bắt đầu, cậu xác thực có mâu thuẫn bài xích, nhưng cho đến bây giờ, cậu lại cảm thấy bên cạnh có một thêm một người như vậy, tựa hồ đã có chút thói quen.
Triển Tường nhắn địa chỉ gian phòng cho Trì Thược, lúc cậu đến nơi, người ở bên trong đã bắt đầu uống lên.
Triển Tường vừa nhìn thấy Trì Thược tiến vào, liền tiến lên lôi kéo tay cậu đi đến chỗ đám người.
Hắn cũng uống rượu, tuy rằng còn chưa say, nhưng trạng thái đã có chút hưng phấn.
"Đây là bạn của tôi Trì Thược, tất cả mọi người đều đến làm quen một chút.
Đều là người trong giới, sau này nếu không bận việc liền liên hệ một chút."
Tầm mắt của Trì Thược nhìn đến đám người ở trong phòng, trên mặt mỉm cười ôn hòa.
Một gương mặt tuấn mĩ, ánh mắt sạch sẽ lại thuần túy, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến trong lòng người ta sinh ra hảo cảm.
Trì Thược ngồi xuống bên cạnh Triển Tường, một bên khác là một nam diễn viên hạng hai.
Trì Thược liền cùng đối phương chào hỏi một chút.
Triển Tường rót rượu cho Trì Thược, lại đưa tới cho cậu.

"Đến đến đến, cùng uống một chén." Triển Tường chống khuỷu tay lên trên vai Trì Thược, nâng ly ra hiệu mọi người cùng nhau uống.
Trong phòng, tất cả mọi người đều đem tầm mắt chú ý lại đây, sau đó lại ăn uống linh đình, trên mặt mỗi người đều là ý cười dạt dào.
Trì Thược cũng trước sau mỉm cười, cậu cũng không có cơ hội để nói cái khác, nếu do Triển Tường mở đầu, thì cậu sẽ nhận ý tốt của đối phương.
Tuy rằng không ai tận lực rót rượu cho Trì Thược, chỉ là có một đoạn thời gian mà Trì Thược còn chưa từng được thả lỏng như vậy.
Hơn nữa, bị ảnh hưởng của mọi người, tâm tình cậu cũng chợt tốt lên, liền cứ như vậy mà uống rượu.
Liên tiếp một hai lần, không ngờ đã uống rất nhiều rượu.
Rất nhanh liền đến mười một giờ, Trì Thược đã đặt trước đồng hồ báo thức.
Điện thoại trong túi vừa rung lên, cậu đã nhanh chóng tìm được lí do, nói rằng sáng sớm ngày mai còn phải làm việc bận rộn, không thể chơi quá lâu, vì thể chất của cậu chỉ cần thức đêm một chút sẽ rất dễ bị sưng mắt.
Triển Tường đem Trì Thược kéo vào trong lồ ng ngực, mùi rượu đều phun đến trên mặt của cậu.
"Chúng ta là anh em, có việc liền nói với tôi, không cần giấu diếm tự chịu một mình." Triển Tường vỗ vỗ ngực của mình nói.
"Tôi biết, tôi cũng không có việc gì, đều có thể tự xử lí được, cậu cũng uống ít một chút." Trì Thược gật đầu.
"Có muốn tôi gọi người đến đón cậu hay không?"
"Không cần, trợ lí của tôi sẽ lái xe tới đây." Trì Thược cảm tạ ý tốt của Triển Tường.
Triển Tường cùng Trì Thược phất phất tay, sau đó nhìn theo Trì Thược rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi club, gió lạnh liền thổi đến, khiến cho Trì Thược rùng mình một cái.
Đứng ở ven đường chờ xe, trời lại bắt đầu có mưa phùn, hạt mưa nhỏ bị gió thổi hắt vào trên mặt Trì Thược.
Trì Thược lấy điện thoại ra, muốn hỏi một chút bảo tiêu làm sao còn chưa đến đây.
Còn chưa tìm được số, thì lúc này liền có một chiếc xe, dừng lại trước mặt cậu.
Nhìn đến chiếc xe màu đen có chút quen thuộc kia, đột nhiên Trì Thược cảm thấy tình cảnh này dường như đã từng quen biết.
Cửa xe mở ra, tài xế mở dù che mưa xuống dưới.
Hắn đi tới trước mặt Trì Thược, đem dù che ở trên đầu cậu.
Người này chính là tài xế riêng của Hàn Thịnh, đối phương hiện tại không phải nên ở sân bay chờ Hàn Thịnh sao?!
Trì Thược trong lòng còn đang nghi hoặc, thì tài xế đã kéo mở cửa xe.
Ánh sáng yếu ớt từ đèn đường chiếu vào bên trong, khiến cho Trì Thược chỉ nhìn thấy ghế sau đang ngồi một người.
Trì Thược khom lưng tiến vào trong xe, cửa xe liền lập tức được đóng lại.
Trong xe đang mở điều hòa, nhiệt độ cũng rất ấm áp.
Chỉ là mới vừa ngồi xuống, Trì Thược liền "Hắt xì" một cái.
Cậu khịt khịt mũi, sau đó liền có người đưa một tờ khăn giấy tới trước mặt cậu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.