Lạc Tự

Chương 1:




Đầu hạ.
Minh nguyệt sáng trong, sao trời lấp lánh.
Vừa tới giờ Hợi, chính là thời điểm người người trở về nghỉ ngơi.
Mưa liền mấy ngày liên tục, không khí có chút ẩm ướt lạnh lẽo.
Trong màn đêm yên tĩnh của phủ Khai Phong, đám nha dịch chìm vào giấc ngủ say sau một ngày vất vả, chỉ còn tiếng côn trùng kêu chốc chốc vang lên điểm xuyết vào đêm khuya thanh vắng.
Nơi ở của Triển Chiêu là một viện tử đơn độc, lặng lẽ nằm ở một góc phủ Khai Phong.
Viện tử không lớn, hai gian sương phòng, một gian thư phòng và một tiểu gian chứa tạp vật, không hơn. Nhưng lúc y nhàn hạ cũng có chút không gian riêng.
Ấy là Bao đại nhân biết Triển Chiêu ưa tĩnh nên đặc biệt dành cho y.
Lúc phân viện tử này cho y, Bao đại nhân không nói, Công Tôn tiên sinh không nói, mọi người trong phủ thầm hiểu không nói, Triển Chiêu cũng không chối từ, chỉ là vẫn khắc ghi trong lòng sự quan tâm này.
Trong sân một ngọn đèn đang sáng.
Triển Chiêu nhìn về phía cửa sổ vẫn bỏ ngỏ.
Ngoài cửa, mây đêm vừa che khuất trăng, bóng tối chậm rãi bao trùm lấy đất trời, gió lạnh lẽo mang theo hương hoa mộc cận [1] chẳng biết là vườn nhà ai trồng, đạm đạm thổi vào trong phòng.
Thật ra trước đây cửa sổ vẫn luôn đóng, chỉ là có người cứ thích nhảy qua cửa sổ, lâu dần, Triển Chiêu thành thói quen mà để mở.
Xuân hạ thu đông, một năm 365 ngày, lúc nào cũng mở rộng.
Tâm huyết dâng trào bấm ngón tay tính tính, đến giờ, cửa này cũng đã bỏ ngỏ được hai năm.
Rót một chén trà xanh, Triển Chiêu khẽ nhếch môi cười một cái.
Nói cách khác, từ đạo tam bảo tới bây giờ, bọn họ đã quen biết nhau được hai năm.
Chén sau mỉm cười có chút nhu sắc.
“Bạch huynh ở cùng với chó săn triều đình ta, chẳng nhẽ không sợ giang hồ đồn đại, Bạch Ngọc Đường cũng trở thành chó săn cho triều đình, bôi nhọ tên tuổi Cẩm Mao Thử!”
“Nực cười! Người khác nói ngươi là chó săn triều đình? Ngũ gia ta không tin trời, nhất định phải tự mình xem xem, ngươi bày đặt đường đường Nam hiệp không làm lại chạy tới quan trường rốt cuộc là vì cái gì!”
Biết rõ đấy chỉ là thói quen của hắn thích đối nghịch với mình, mà nghe được vẫn thấy không gì hơn là cảm động.
Nửa tháng rồi, người kia vẫn chưa tới, đã quên mình rồi sao? Thời gian hai năm, linh hồn như gió bất định kia có thể dừng lại hai năm, đại khái đã là cực hạn, phải chăng sau này, sẽ không có người đến tìm mình so kiếm uống rượu nữa…
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu khẽ chau mày. Y hiểu rõ ưu tư tận sâu trong đáy lòng mình, lúc ẩn lúc hiện, có một tia đau đớn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.