Lạc Thiên Ký

Chương 157: Khoa môi múa mép (2)




Lại nói đến Lạc Thiên đan đứng giữa điên kim loan trước mặt các lão làng mà khoa môi máu mép. Đâu chính là kế khích tướng một trong các kế mà hắn xem phim cổ trang từng thấy. Mà lời thoại của hắn thì cũng đến tám phần là từ trong phim mà ra. Đầu tiên alf vỗ mông ngựa, tung đối thủ lên thật cao... sau đó là khích tướng... có đôi khi là li gián một chút. Hiệu quả khẳng định có, nhất là đi lừa những yêu thú ngay thẳng này. Kể cả chúng có tu luyện ngàn năm thì cũng không thể như người địa cầu không có chút lực lượng cá nhân nào đáng kể, tất cả những gì Người địa cầu có đó là cơ trí, mưu kế, lừa gạt... hãm hại đúc kết hàng chục ngàn năm sau đó viết thành truyện, chuyển thành phim đầu độc giới trẻ như Lạc Thiên. Giờ đây coi như Lạc Thiên đã tu luyện mấy chiêu thức lừa gạt hãm hại từ trong phim ảnh đến cấp bậc hỏa lô thanh thuần rồi. Sống lâu không có nghĩa là thành tinh.. đôi khi sống lâu là them chữ hồ đồ. Mà cái thế giới tu chân ảo tưởng sức mạnh phá thiên diệt địa này càng dễ làm người ta mất phương hướng và trở nên hồ đồ. Nếu bạn tin những trí kế siêu quần lão quái vật trong tiểu thuyết Tiên Hiệp tại địa cầu thì hoàn toàn sai bét. Đấy là những nhân vật ảo tưởng do các tác gải viết ra kết hợp giữa những chính trị gia cáo già thành tinh và những chiến sĩ quân nhân trong lực lượng biệt kích. Trong thực tế thì hai loại tính cách này mãi mãi không thể tồn tại trong cùng một cơ thể.
“ Tại sao nhân tộc lại có thể chiếm đóng lục địa màu mỡ tài nguyên, tại sao Ma tộc cũng muốn chen vào một bước. Mà chúng ta đây là Giao tộc cường đại, hậu duệ Thần Thú lại phải ru rú chui ở một góc Đông Hải, lại tự xưng cho mình cái gì mà Vô Tận Hải, tự rát vàng lên mặt thôi. Chúng là nào khác gì bầy thử Yêu ( chuột yêu) chui rúc dưới mặt đất chứ.” Lạc Thiên dừng lại một chút, đây là nghệ thuật a, một mình ngươi thao thao bất tuyệt sẽ làm người nghe không thể tập trung vào những điểm quan trọng. Nhấn nhá mới là điểm cần thiết nhất trong quá trình diễn thuyết.
Quả thật câu nói của Lạc Thiên gây nên hào tình phản ứng trong lòng quần chúng. Đùa a ở đây tất cả bị con Quái Giao này đảo lộn khái niệm. Đầu tiên đó là Lục địa bé hơn đại dương rất nhiều, thứ hai đó là lục địa bị khai thác kiệt quệ rồi, giờ đây chính nhân tộc mới đang ngưỡng mộ hải tộc giàu có, tài nguyên vô tận. Tiếp theo đó là ngươi là hải tộc không sống dưới biển thì sống ở đâu, nhưng Lạc Thiên lại nói thành sống ru rú một góc như lũ chuột. Câu nói khích bác này đã khơi lên cảm xúc tự ti của rất nhiều hải yêu a. Tại sao chúng ta phải sống ở đáy biển tối tăm không ánh sáng mặt trời. Lại để cho Nhân tộc hèn mọn, Ma tộc đáng khinh chiếm cứ lục địa lung linh ánh mặt trời. Vâu trả lời rất đơn giản đó là: dcm mày là cá mày không sống dưới nước thì sống ở đâu. Vậy nhưng tất cả các yêu bị nói cho hồ đồ rồi, cái gia là của ta cái gì là của ngươi.....loạn cả rồi.
Biểu tình nhao nhao nhất lại là các vị Thanh niên tài tuấn Giao tộc cũng như các vị thanh niên Yêu Đan của các tộc phụ thuộc.
" Hào Lạc Thiên huynh đệ ngươi nói xem tại sao lại vậy....."
" Đúng dó ngươi nói rõ ra tại sao chúng ta phải chui lủi như vậy...."
" Tai sao không đánh mẹ nó lên lục địa..."
" Giới này là phải của Giao tộc chúng ta...."
" Nói đi.... nói đi.."
Đến cả Hoàng đế Thanh Giao Giác Khiếu Kiên Cũng bị Lạc Thiên nói đến hồ đồ vậy mà cũng mở miệng.
" Hào Lạc Thiên Thiên ngươi nói một chút coi sao... chả nhẽ ngươi có thể biết được nguyên nhân chân chính?" Nãy giờ Lạc Thiên bóng gió tang bốc vuốt mông ngựa làm con Giao này sướng lắm rồi, vậy nhưng lúc này Lạc Thiên lại so sánh các tộc Giao như Yêu thử thì làm hắn cũng tò mò và khó chịu đôi chút.
" Thử hỏi các vị ở đây một câu ở cái Tử Sa giưới này có tộc nào Mạnh bằng tộc Giao chúng ta không? Xin thưa luôn là không, ở cái giới nát này Giao Tộc là cường nhất. Cứ cho Ban Lan Hổ Tộc có dòng máu Thần thú Bạch Hổ đi chăng nữa thì vẫn xếp sau tộc chúng ta. Vậy thì vì sao a... vì sao chúng ta chỉ có thể chui lủi ở một góc mà thôi???" Lạc Thiên đặt ra câu hỏi rồi ánh mắt liếc qua từng gương mặt đỏ bừng kích động. sau đó hắn quay lại phía Giác Khiếu Kiên mà cúi đầu thật thấp mà đạo.
" Ta xin trả lời luôn, đó là Giao tộc chúng ta nói riêng và hải tộc nói chung rời rạc như nhưngc hạt cát trên sa mạc. Bởi vì chúng ta vạn năm qua không có một vị minh chủ anh minh thần võ lãnh đạo. Nhưng thế sự đã đổi thay, cao thiên thương sót chúng ta mà đưa cho chúng ta đời này Thanh Giao một vị anh minh Hoàng Đế bệ hạ, ngài hoàn toàn có thể dẫn dắt chúng ta đánh ngang giới này... để cho ma tộc khuất phục mà làm tay sai, nhân tộc khuất phục mà làm tay chân công cụ chế tạo đồ dạc cho chúng ta, quỷ tộc quỳ gối mà làm nô lệ..... mà không dừng ở đó nếu Bệ Hạ thượng vị giới này có thể hoàn toàn đưa quân đi giới khác mà chiếm lĩnh.... để cho đời đời con cháu về sau nhắc đến Giao tộc mà tự hào... nhắc đến Thanh giao mà giơ ngón tay cái lên tán dương...." Lạc Thiên biết được câu này nói ra sé gây nên máu tanh ngàn dặm, thây chất đầy nội. Thế nhưng liên quan mẹ gì hắn, Lạc Thiên hắng chỉ cần luồn lách trong đó mà sống thôi. Hắn là người xuyên tới đây chỉ có tình cảm với mấy vị bên cạnh mà thôi. Giới này có bị hủy thì hắn cũng chả quan tâm. Cùng lắm đợi thời gian nữa đủ cường hán chế cái tàu vũ trụ đem hết than nhân vượt qua cương phong đi vào không gian kiếm giới khác mà gây họa. Mà thực sự hắn cũng không hiểu tại sao mỗi lần gây nên được họa lớn thì hắn cảm thấy rất hưng phấn kiểu như Lạc Thiên sinh ra để đi gây họa vậy. Có lẽ là do cái than thể Yêu thú này ảnh hưởng đi, Lạc Thiên vừa hùng hồn bất tận vừa tự mình cảm khái, hắn đã không còn là cậu thiếu niên ngày nào mài ngón tay trên bàn phím chơi LoL nữa rồi...
Thanh Giao Hoàng đế nhìn cái bánh vẽ của Lạc Thiên va nước miếng chảy dòng dòng. Ý trí của hắn cảnh báo rằng đây là một ý nghĩ nguy hiểm thế nhưng con tim thì đang đập thình thịch mà mơ tưởng về vị trí Trí tôn của Thanh Giao và của chính hắn nữa.
" Nhưng để các Tộc Giao khác thuần phục cũng không dễ gì... ngươi cũng thấy lần này chỉ có Hồng Giao các ngươi bái triều thôi." Một vị trưởng Giả Thanh Giao tộc cảnh giác lên tiếng.
" Hừ... ếch ngồi đáy giếng... Nhân tộc tuy hèn mọn nhưng có nhiều đạo lý rất thực tế í như câu - hắn không phục thì đánh cho bằng phục mới thôi- Xin hỏi ngài Thanh Long Thần thú là tự nhiên hô hào mà ra được cái địa vị thần thú. Là lão nhân gia ngài đánh mà ra được cái địa vị đó... xin vị này về đọc lại Tộc điển của mình đi. Thanh Long Thần thú lão nhân gia không có tới một vạn thì cũng là tám ngàn trận lớn nhỏ mà thượng vị. Chả có ai đứng một chỗ hô hào mà người ta đến triều bái ngươi cả." Liếc mắt qua lão giả kia Lạc Thiên cũng chả e ngại gì... ở nơi này đố ai dám làm gì hắn trừ lão Hoàng đế Thanh giao.
" Kính Thưa Hoàng đế bệ hạ... Bạch Giao Vương cũng là dã tâm bừng bừng muốn làm điều tương tự, hắn không hô hào nhưng lấy hành động làm chứng minh... Giờ đay Kim Giao đã là cánh tay phải của hắn, nếu hắn đánh tan Hồng Giao rồi thu thập được hàng binh, rồi thu phục nốt Hoàng Thổ Giao lúc đó chí tôn là Hắn chứ không phải ngài.... Nói một vạn bước quay lại vấn đề, Bệ Hạ anh minh thần võ nhưng lại bị bưng bít quá nhiều, có nhiều kẻ a không muôn người khác nổi bật... không muốn Giác Khiếu nhất mạch trở thành truyền thuyết mà tìm cớ này cớ kia ngăn cản.... cái này á tâm đáng khả tru" Lạc Thiên nói ra câu này thì mấy tên Thanh Giao Lão làng có chút tỉnh táo đang muốn khuyên can lien im như thóc. Dcm nó mở miệng lúc này khác chó gì kí tên vào án tử hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.