Lạc Nguyệt Đãng Hoa Chi

Chương 5:




Dưới trời mưa Giang Nam, mỗi ngày như dừng lại trong con ngõ ấy, tới tới lui lui cũng chỉ là vài người vài chuyện như vậy. Ninh Tử An nghĩ, mỗi ngày mà cứ trôi qua bình yên không sóng gió gì như thế này, hắn cũng có thể trở thành ‘thế ngoại cao nhân’ giống như Từ Nguyên vậy, không sợ cùng y cãi vã nữa.
Đường trong ngõ hẻm hắn không quá quen, chỉ biết là Từ Nguyên nói với hắn, khi ra ngoài nếu gặp phải ngõ cụt thì đi vòng qua, đi tiếp nửa canh giờ có thể ra khỏi ngõ hẻm, bên ngoài ngõ chính là cửa thành, phía dưới cửa thành có một lão đầu chuyên bán các loại hoa tửu —— Từ Nguyên nói: “Ngươi đem hoa đào của ta đều phá nát hết rồi, hoa đào năm nay không ủ rượu được”.
Thật vất vả đi ra ngoài ngõ, giày đã ướt hết, Ninh Tử An xoay người lại nhìn cửa thành, không có một bóng người, nhưng trên tường thành lại treo một khối quỷ diện lệnh màu đen.
Ninh Tử An siết chặt cán dù —— quả nhiên vẫn là trốn không thoát.
Khí trời từng ngày từng ngày trở nên ấm áp, Từ Nguyên lại càng cảm thấy lạnh, y nghĩ có lẽ là bị Ninh Tử An lây bệnh. Y đứng dậy rót cho mình một chén trà nóng, ủ trong lòng bàn tay.
Chiếc quạt của thuyết thư nhân đã sớm bị gõ đến liểng xiểng, gã không còn cách nào khác đành phải giả tiếng quạt, hô một tiếng: “Này!”
Từ Nguyên thổi thổi hơi nóng bốc lên từ chén trà, nghĩ Ninh Tử An cũng sắp trở về rồi.
Thuyết thư nhân đứng trên một băng ghế không cao lắm, rất có khí thế nói: “Lần này chúng ta nói đến chuyện hai ngày trước ở cửa thành xuất hiện quỷ diện lệnh!”
Từ Nguyên ngừng lại, ngẩng đầu tập trung nhìn về phía thuyết thư nhân.
“Quỷ diện lệnh chúng ta đều biết, là tin báo trước khi Quỷ quật giết người, trên đó viết muốn ngươi chết vào canh ba, thì nhất định ngươi không thể sống đến canh năm! Mọi người đều biết, Quỷ diện lệnh không dễ dàng xuất ra, mà đã xuất hiện thì sẽ chỉ thấy máu. Người ta đồn rằng, sát thủ tiếp nhận Quỷ diện lệnh đều là những kẻ không cần mệnh, một khi nhiệm vụ không hoàn thành cũng chỉ có thể dùng máu của mình đi tế Quỷ diện lệnh!”
Trong khách điếm bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe tiếng hít thở rất khẽ, thuyết thư nhân dùng đôi mắt mù quét qua một vòng đại sảnh, trầm giọng nói: “Đúng là như thế, vô luận trên Quỷ diện lệnh viết tên ai, hắn cũng chỉ có hai con đường. Một là giết hết sát thủ, hai là…. Ài, mọi người hiểu mà”.
Bàn tay cầm chén trà bỗng run lên, nước nóng tràn ra, Từ Nguyên luống cuống tay chân đứng dậy, lại nghe thấy thuyết thư nhân tiếp tục.
“Mà lần này, cái tên trên Quỷ diện lệnh chính là của Ninh công tử đã nhiều lần trốn chạy khỏi sự truy sát của Quỷ quật!”
Từ Nguyên dừng hết thảy động tác, y chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay sờ lên gương mặt bên dưới lớp khăn, vuốt khẽ vài lần.
Từ Nguyên a Từ Nguyên, ngươi thông minh cả đời, sao lại quên mất chuyện quan trọng nhất —— người bị Quỷ quật nhắm trúng, xưa nay làm gì có cái gọi là thiên trường địa cửu.
“Từ lão bản, ta về rồi”.
Chạng vạng, trong khách điếm chỉ còn một mình Từ Nguyên, Ninh Tử An che dù, ôm theo vò rượu từ bên ngoài đi vào, còn chưa thấy bóng người đã nghe thấy tiếng nói.
Từ Nguyên nhìn hắn đi tới, đóng cửa lại, cất rượu, y phục trên người đã ướt một nửa. Hắn đến gần, kéo tay Từ Nguyên, nói: “Từ lão bản, bên ngoài lạnh muốn chết, ngươi xem tay ta đều cóng cả rồi”.
Từ Nguyên rút tay về, nói: “Ninh Tử An, hai ta không được đâu, ngươi đi đi”.
Ninh Tử An rụt tay vào trong ống tay áo, giơ lên miệng thổi thổi hai cái.
“Không đi, hai ngày trước vừa mới nói xong rồi, ngươi nói không được thì không được sao?” Hắn tìm chiếc ghế ngồi xuống, ngước đầu nhìn về phía Từ Nguyên, một mặt vô lại cười nói: “Ta không nghe”.
Từ Nguyên khẽ xoa gương mặt Ninh Tử An, nhẹ nhàng nhéo một cái: “Đừng cười. Ngươi sẽ chết”.
Ninh Tử An lưu luyến cọ cọ lòng bàn tay Từ Nguyên, hỏi: “Ngươi biết?”
“Thuyết thư nhân nói, ai cũng biết, Ninh gia công tử không thể sống quá canh ba đêm nay”.
“Nếu đã không thể sống quá canh ba, vậy thì cần gì phải trốn”. Ninh Tử An chỉ chỉ góc tường: “Huống hồ, ngươi xem thanh kiếm kia, chỉ cần kiếm còn ở trong tay thì chưa chắc đã xảy ra chuyện”.
Từ Nguyên ngồi xuống, ánh mắt có chút trống rỗng mà nhìn thanh kiếm của Ninh Tử An: “Ngươi có sợ chết không?”
Ninh Tử An cầm hai cái cốc, rót hai chén rượu, nói: “Ta đã sớm nói ta rất sợ chết, ngay cả mơ thấy cũng sẽ sợ. Nhưng sợ thì có ích gì? Uống rượu đi”.
Rượu hoa đào vừa cất, có mùi thơm của hoa đào lại có vị mát lạnh của rượu.
Bình thường trong mắt Từ Nguyên luôn có ý cười, lúc này lại mang theo một tầng hơi nước, y giơ ly rượu lên hướng về Ninh Tử An: “Uống rượu đi”.
Hai chén rượu chạm vào nhau, vài giọt bắn ra ngoài, hương rượu dần dần lan toả trong không khí.
“Từ lão bản, ngày thường đều là ta đuổi theo ngươi nói chuyện, bây giờ ngươi cũng cùng ta nói gì đi”.
Từ Nguyên trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Ninh Tử An, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi đoán ra ta là ai, ta sẽ cứu ngươi một mạng”.
Một câu này Từ Nguyên nói rất chậm, chỉ lo Ninh Tử An nghe không rõ.
Ninh Tử An nhìn chằm chằm Từ Nguyên hồi lâu, như là nhớ lại những chuyện vẫn luôn bị hắn để sót —— tỷ như lần đầu tiên hắn vừa liếc mắt đã nhìn ra sơ hở, một khách điếm lão bản sao có thể có được bàn tay mềm mại như vậy.
Thế nhưng cuối cùng hắn chỉ lắc đầu một cái: “Ta từ bỏ”.
Một khoảng thời gian trầm mặc kéo dài, sau đó Từ Nguyên mới nói ra câu thứ hai: “Vậy ta…. Không còn lời nào để nói”.
Ninh Tử An cười khẽ một tiếng, duỗi tay sờ lên gương mặt Từ Nguyên, nói: “Từ lão bản đúng là người bạc tình mà”.
Tửu lượng của Ninh Tử An không tốt lắm, mới uống mấy chén mà hai má đã nổi lên một tầng ửng hồng nhàn nhạt. HHHắn ngồi xuống bên cạnh Từ Nguyên, từ phía sau ôm lấy y, đầu tựa vào vai y, nhẹ giọng nói: “Nhưng dù là thế, ta vẫn đang nghĩ, tại sao ta không thể gặp ngươi sớm hơn một chút ?”
“Từ Nguyên, ngươi nói xem, nếu ta gặp được ngươi sớm hơn thì có phải tốt không?”
Từng câu từng chữ mang theo men rượu vang lên bên tai, Từ Nguyên rũ mắt, cầm lấy tay Ninh Tử An chạm vào tấm khăn che mặt của mình.
“Ngươi muốn xem mặt ta không?”
Bàn tay Ninh Tử An bị Từ Nguyên cầm lấy run lên một cái, hắn hôn lên vành tai Từ Nguyên, khẽ nói: “Không cần”.
Tia sáng ừ ngoài cửa chiếu vào càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng toàn bộ khách điếm lâm vào một mảnh tối tăm. Từ Nguyên đốt đèn lên, Ninh Tử An đứng dậy cầm theo kiếm, ánh đèn chiếu vào gương mặt âm trầm của hắn.
“Từ lão bản, ngươi phải đi”.
Từ Nguyên đưa lưng về phía Ninh Tử An, uống cạn chén rượu cuối cùng.
“Đây là quán của ta, dựa vào cái gì mà ta phải đi?”
“Ta nói….” Ninh Tử An xoay người lại, mũi kiếm nâng cằm của Từ Nguyên lên, bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt Từ Nguyên vĩnh viễn mang theo ba phần tình ý, lúc thoáng nheo lại, ba phần liền trở thành vô tận.
Vì vậy Ninh Tử An hỏi: “Từ lão bản là muốn cùng ta đồng sinh cộng tử?”
Dưới ánh nến, có một số việc lại càng không thể thấy rõ.
“Từ lão bản cam lòng, thế nhưng ta không nỡ”.
Từ Nguyên rũ mắt nhìn mũi kiếm dưới cằm, rồi lại nhấc mắt nhìn về phía Ninh Tử An, y đến gần, vô cùng khẽ khàng hôn một cái lên gò má Ninh Tử An.
“Mưa Giang Nam, một người nghe sẽ không còn ý nghĩa”.
Tấm khăn che mặt khẽ lướt qua mặt Ninh Tử An, hắn nhìn Từ Nguyên đốt đèn cầm dù chậm rãi đi vào sâu trong ngõ, cuối cùng đến chỗ rẽ, Từ Nguyên ngoái đầu lại nhìn hắn, đôi mắt xoay chuyển nhìn xung quanh, sau đó thân ảnh dần dần biến mất ở khúc quanh.
Mưa đêm là thời điểm lạnh nhất, cho dù trong tay có ôm theo đèn nến cũng không xua đi được cảm giác lạnh lẽo.
Từ Nguyên đi dọc theo ngõ hẻm, một bước ngắn một bước dài, đi tới đi lui, dường như đi ngược trở lại lần đầu tiên gặp được Ninh Tử An trong đêm mưa ấy. Gió thổi lạnh cóng cả người, trong không khí mang theo mùi máu tanh khiến người nổi da gà, nam nhân ngã trên mặt đất, trên người tắm đầy máu tươi, cười nói: “Lão bản, tá túc”.
Lại giống như đi ngược trở về nửa canh giờ trước, mưa phùn che phủ, rơi xuống những bông hoa đào mới nở. Ninh Tử An tựa đầu trên vai y, nói: “Từ Nguyên, nếu như ta có thể gặp ngươi sớm hơn thì thật tốt”.
Đường lớn đi xong còn có đường nhỏ, đường dưới chân đi mãi không hết, mà mưa Giang Nam cho dù có tí tách suốt ngày, rồi cũng sẽ có lúc phải dừng lại.
Từ Nguyên che dù, đi từ đầu đường tới cuối đường, 1.116 bước, lại từ cuối đường đi về đầu đường. Y có thể nghe thấy tiếng đánh nhau chỉ cách đó một con phố, âm thanh lợi kiếm cắt qua da thịt tiến thẳng vào tai y, đêm, dường như đang càng lạnh thêm.
Từ Nguyên nhẹ nhàng nhăn lại lông mày, dưới chân không nhanh không chậm từng bước bước đi. Đi hết con phố này đã là nửa canh giờ, lại đi một lần chính là vừa vặn một canh giờ, y tới tới lui lui đi đúng sáu lần, từ đêm khuya đi tới tờ mờ sáng.
Tiếng đao kiếm càng ngày càng nhỏ, mà mùi máu tanh lại ngày càng dày đặc, giống như làn sương mù bao phủ cả con đường.
Cuối cùng bụi bặm lắng xuống, âm thanh đánh nhau ngừng lại, trong ngõ hẻm chỉ còn vang vọng tiếng mưa rơi.
Từ Nguyên mới đi thêm được nửa đoạn đường, y nghĩ, có thể trở về rồi.
Y vẫn cầm dù không nhanh không chậm bước đi, chiếc đèn trong tay đã sớm bị thổi tắt.
Một nhóm hắc y nhân lướt qua bên cạnh, nước mưa bắn lên rồi rơi vào mắt y. Từ Nguyên chớp mắt một cái, nhìn càng giống như là khóc.
Cửa khách điếm đóng hờ, Từ Nguyên giẫm trên vũng máu, xuyên thấu qua khe hở, y nhìn Ninh Tử An giống như lần đầu gặp gỡ, một thân đầy máu, nhưng kiếm trong tay đã chẳng thể cản lại cánh cửa. Dù cho lần này Từ Nguyên đang đứng ở bên ngoài, chờ hắn mở ra cánh cửa kia.
Sáng sớm, khách điếm ở cuối đường vẫn mở cửa như thường ngày, người lui tới cũng đang bàn luận chút kỳ văn dị sự.
Nghe nói Ninh gia tiểu công tử rốt cuộc cũng bị người của Quỷ quật giết rồi.
Nghe nói Ninh gia tiểu công tử cho đến chết cũng không nói ra tung tích của người mà chủ nhân Quỷ quật luôn tìm kiếm.
Nghe nói người mà Quỷ quật muốn tìm kỳ thực đã sớm chết rồi. Trước khi chết chính mồm Ninh gia tiểu công tử nói, nam sủng kia đã bị hắn một kiếm đâm chết.
Thật thật giả giả, nào ai biết được.
Qua ít ngày, có người hỏi: “Từ lão bản, tiểu tử vẫn hay quấn lấy ngươi đâu rồi?”
“Chết rồi”.
Người trong khách điếm bật cười, vợ chồng son đúng là hay cãi nhau giận dỗi.
Lại qua rất lâu, trong khách điếm người đến người đi, cũng không còn ai hỏi lại chuyện này nữa.
Sau đó có người nói, đêm nọ từng thấy khách điếm lão bản đứng trước một phần mộ không tên, tháo xuống tấm khăn che mặt, trên gương mặt kia phủ kín những vết sẹo rất dữ tợn.
Khách điếm lão bản tựa như đang cười với phần mộ, lại cười đến hết sức khó coi.
Y nói: “Nhớ kỹ, ta tên là Hứa Diên”. Dứt lời, Từ Nguyên cầm dù bước đi, giọng nói mang theo vài phần cô đơn rơi vào trong làn mưa Giang Nam —— “Mà cả đời này của Hứa Diên, chỉ yêu chính bản thân hắn”.
~ Hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.