Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 9:




Thứ Sáu
Ngày 31 tháng 8 năm 2012
4:50 chiều.
“Chú Jack có đi cùng mẹ không?” Tôi mở cửa xe cho mẹ Karen để bà có thể chất túi hành lý cuối cùng vào ghế sau.
“Có, chú ấy đang đến. Bọn mẹ sẽ về… mẹ sẽ về vào Chủ nhật này,” bà tự đính chính lại. Có vẻ mẹ không thích tính cả chú Jack vào thành “bọn mẹ”. Tôi ghét điều đó, bởi tôi thực sự thích chú Jack, tôi biết chú ấy yêu mẹ. Vì thế tôi không hiểu sao bà lại khó chịu thế này. Bà từng có vài người bạn trai trong mười hai năm qua, nhưng ngay khi họ bắt đầu có ý định nghiêm túc, thì bà lại bỏ chạy.
Mẹ Karen đóng cửa sau xe rồi quay lại với tôi. “Con biết là mẹ tin tưởng con, nhưng làm ơn…”
“Đừng để bị có bầu chứ gì,” tôi ngắt lời bà. “Con biết, con biết rồi mà. Hai năm qua mỗi khi chuẩn bị đi đâu thì mẹ lại dặn dò điều đó. Con sẽ không có bầu đâu, mẹ yêu. Con chỉ phê đến khi rũ rượi ra thôi.”
Bà bật cười rồi ôm lấy tôi. “Cô gái ngoan. Và ma túy nữa nhé. Đừng quên phải xài ma túy chính hiệu đấy.”
“Con không quên đâu, con hứa đấy. Và con sẽ thuê một chiếc ti vi cho cuối tuần này, để con có thể ngồi đó ăn kem và xem vô vàn thứ rác rưởi trên truyền hình cáp.”
Mẹ lùi lại và nhìn tôi chằm chằm. “Giờ thì chuyện này là không buồn cười đâu.”
Tôi cười tươi rồi ôm lấy bà. “Mẹ đi vui vẻ. Con mong mẹ sẽ bán được thật nhiều xà phòng, thuốc thang hay bất cứ thứ linh tinh gì liên quan đến thảo dược mà mẹ chế ra.”
“Yêu con lắm. Nếu cần mẹ, con biết là con có thể dùng nhờ điện thoại nhà Six rồi đấy.”
Tôi đảo mắt trước những lời dặn dò y chang nhau mà bà thường dặn tôi mỗi lần đi đâu đó. “Hẹn gặp lại mẹ,” tôi nói. Rồi bà vào xe và lái ra khỏi đường đỗ xe, để lại tôi được thỏa sức tung hoành suốt cuối tuần. Với hầu hết lũ thanh thiếu niên, đây là dịp để lôi điện thoại ra và gửi đi lời mời cho bữa tiệc hoành tráng nhất trong năm. Nhưng đó không phải tôi. Tôi không làm vậy. Thay vào đó, tôi vào nhà và quyết định làm bánh quy, vì đây là điều nổi loạn nhất mà tôi có thể nghĩ tới.
Tôi thích làm bánh, nhưng không dám tự cho mình là giỏi. Tôi thường kết thúc với bột mỳ và sô cô la dây trên mặt trên tóc còn nhiều hơn là có trong thành phẩm thực. Tối nay cũng không phải ngoại lệ. Tôi vừa làm xong một mẻ bánh quy sô cô la, một mẻ bánh sô cô la hạnh nhân và một mẻ mà tôi không biết gọi tên là gì. Tôi đang đổ bột vào một hỗn hợp để làm chiếc bánh sô cô la kiểu Đức thì chuông cửa vang lên.
Tôi khá chắc chắn mình nên biết trong tình huống này thì cần làm gì. Chuông cửa lúc nào mà chả réo được, phải không? Nhưng không phải chuông nhà tôi. Tôi nhìn chằm chằm ra cửa, không chắc mình mong đợi gì ở nó. Khi nó kêu lần thứ hai, tôi đặt chiếc cốc đong xuống, gạt tóc ra khỏi mắt, sau đó bước ra cửa trước. Lúc mở cửa ra, tôi thậm chí còn không nhạc nhiên khi thấy Holder. Được rồi, tôi có ngạc nhiên. Nhưng không hẳn vậy.
“Chào,” tôi nói, chẳng biết nói thêm gì hơn. Ngay cả khi có nghĩ được điều gì để nói thì chắc tôi cũng không thốt nổi thành lời, bởi vì tôi thậm chí còn không thở nổi, chết tiệt! Cậu ta đang dừng trên bậc thềm ngay trước cửa nhà tôi, tay đút hờ hững trong túi quần jean. Tóc cậu ta vẫn cần phải cắt tỉa gọn gang, nhưng khi cậu ta giơ tay lên để gạt mớ tóc lòa xòa ra khỏi mắt, ý nghĩa về việc mái tóc ấy bị cắt tỉa đột nhiên trở thành điều tệ hại nhất trên đời.
“Chào cậu.” Holder lúng túng mỉm cười, có vẻ hồi hộp bồn chồn, điều đó khiến cậu ta trông quyến rũ không chịu được. Cậu ta đang có tâm trạng tốt. Dù sao cũng là hiện tại. Ai biết được lúc nào cậu ta sẽ nổi cáu và muốn cãi cọ trở lại chứ!
“Ừm,” tôi nói, cảm thấy không thoải mái cho lắm. Tôi biết bước tiếp theo sẽ là mời cậu ta vào nhà, nhưng ấy chỉ là khi tôi thực sự muốn cậu ta vào nhà thôi, mà thực lòng, vấn đề ấy vẫn chưa được quyết định.
“Cậu bận à?” Cậu ta hỏi.
Tôi liếc đống bừa bộn phi thường mình vừa bày ra trong bếp. “Hơi bận.” Đó không phải là một lời nói dối. Tôi đang hơi bận với rất nhiều thứ.
Holder nhìn đi chỗ khác và gật đầu, sau đó chỉ về xe cậu ta ở phía sau. “Ừ. Mình đoán là mình nên… đi.” Nói rồi cậu ta bước xuống khỏi bậc thềm.
“Không,” tôi nói, quá vội vàng và âm lượng cũng quá to. Đó gần như là một tiếng không tuyệt vọng và tôi rụt cổ lại vì xấu hổ. Tôi không biết vì sao cậu ta lại đến đây, hay vì sao cậu ta cứ phiền nhiễu như thế, nhưng trí tò mò của tôi đang điều khiển tôi. Tôi bước sang bên và mở cánh cửa rộng ra. “Cậu có thể vào, nhưng cậu có thể sẽ phải lao động đấy.”
Holder ngập ngừng, lại leo lên bậc thềm. Cậu ta bước vào trong để tôi đóng cánh cửa lại phía sau. Trước khi mọi sự trở nên khó xử, tôi bước vào trong bếp, nhặt chiếc cốc đong lên và lập tức trở lại với việc làm bánh, như thể chẳng có cậu bạn nóng bỏng, tính khí đồng bóng thất thường nào đang đứng giữa nhà mình.
“Cậu chuẩn bị đi bán bánh đấy à?” Holder tìm đường vào quầy bếp và chiếu mắt vào vô số thứ đồ ngọt la liệt trên mặt bàn bếp.
“Mẹ mình ra khỏi thành phố đến hết cuối tuần. Bà chủ trương không ăn đường, vì thế mình có hơi điên khùng một tí khi bà không ở đây.”
Cậu ta bật cười và cầm một chiếc bánh lên, nhưng trước tiên vẫn nhìn tôi ra chiều xin phép.
“Tự phục vụ đi,” tôi nói. “Nhưng cảnh báo trước, mình thích làm bánh không có nghĩa là mình giỏi làm bánh đâu.” Tôi rây một mẻ bột cuối cùng và trút nó vào hỗn hợp trong tô.
“Vậy cậu được ở nhà một mình và lại dành cả tối thứ Sáu để làm bánh sao? Một thiếu nữ điển hình đấy nhỉ,” Holder chế nhạo.
“Mình có thể nói gì nhỉ?” Tôi nhún vai. “Mình là kẻ nổi loạn mà.”
Holder nhìn quanh và mở một ngăn tủ ra, nhìn vào bên trong sau đó đóng lại. Cậu ta bước sang trái mở một ngăn tủ khác ra, sau đó lấy ra một chiếc cốc. “Trong này có sữa không?” Cậu ta vừa hỏi vừa bước về phía tủ lạnh. Tôi ngừng quấy bột để nhìn cậu ta lôi hộp sữa ra tự rót cho mình một cốc - tự nhiên như ở nhà vậy. Cậu ta uống một ngụm rồi quay lại. Thấy tôi đang chằm chằm nhìn, cậu ta cười toe. “Cậu không nên mời bánh mà không có sữa, biết không. Cậu là chủ nhà tệ quá đấy.” Chộp một chiếc bánh nữa, cậu ta mang cả bình lẫn sữa ra quầy bếp kiếm một chỗ ngồi.
“Tớ cố giữ lòng mến khách của mình cho những vị khách được mời thôi.” Tôi mỉa mai, quay trở lại bàn bếp.
“Ôi,” cậu ta cười vang.
Tôi bật máy trộn lên, tạo ra một cái cớ để khỏi phải nói chuyện với cậu ta trong vòng ba phút khi chiếc máy chuyển từ tốc độ trung bình sang tốc độ cao. Tôi cố nhớ xem trông mình ra sao, ráng không tìm kiếm vật gì đó để soi gương một cách lộ liễu. Tôi khá chắc mình dính bột khắp người. Tôi biết tóc tôi được quấn lên bằng một chiếc bút chì, còn chiếc quần thể thao đã được mặc tới ngày thứ tư mà không được giặt. Tôi cố giả vờ hờ hững chùi đi bất cứ dấu bột nào trong tầm mắt, nhưng nỗ lực đó hoàn toàn thất bại. Ôi, đằng nào tôi cũng không thể trông tệ hơn cái lần nằm dài trên đi văng với đám đất sỏi dính vào má!
Tôi tắt máy trộn, mở nút để giải phóng những thanh khuấy. Lấy một thanh đưa lên miệng nếm thử, tôi lại mang thanh kia đến chỗ Holder ngồi. “Muốn nếm thử không? Sô cô la kiểu Đức đấy.”
Cậu ta đỡ lấy nó từ tay tôi và mỉm cười. “Cậu mới mến khách làm sao.”
“Im miệng và nếm nó đi, nếu không mình sẽ chén hết đấy.” Tôi tiến đến chỗ tủ li chộp lấy một chiếc tách cho mình, nhưng không rót sữa vào đó mà là nước. “Cậu có muốn một chút nước không, hay cậu muốn tiếp tục giả vờ là cậu có thể tiêu hóa cái thức uống chay khủng khiếp đó?”
Holder cười to và chun mũi lại, rồi đẩy chiếc cốc qua mặt quầy bar về phía tôi. “Mình cũng cố lịch sự rồi, nhưng mình không thể hớp thêm ngụm nào của cái thứ quỷ quái này nữa. Vâng, nước, làm ơn.”
Tôi cũng cười và rửa sạch cốc của cậu ta, sau đó đẩy cho cậu ta một ly nước. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tôi vừa nhìn cậu ta vừa nhấm nháp một chiếc bánh sô cô la hạnh nhân. Tôi chờ cậu ta giải thích nguyên nhân có mặt ở đây, nhưng cậu ta chẳng nói gì, chỉ ngồi trước mặt ngắm tôi ăn. Tôi cũng chẳng hỏi, phần nào thích sự im lặng thế này, vì mọi cuộc hội thoại của chúng tôi đều có xu hướng chuyển thành tranh cãi.
Holder đứng dậy, bước ra khỏi phòng khách không một lời giải thích. Cậu ta tò mò nhìn xung quanh, ánh mắt bỗng bị hút vào những bức ảnh trên tường. Cậu ta bước lại gần hơn và chầm chậm quét mắt qua từng bức ảnh. Tôi ngả người vào ghế quan sát hành động soi mói ấy.
Chàng trai này không bao giờ tỏ ra vội vã. Dường như cậu ta luôn chắc chắn về mỗi khoảnh khắc trong đời mình. Như thể mọi suy nghĩ và hành động của cậu ta đều được tính toán tỉ mỉ từ nhiều ngày trước. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cậu ta ngồi trong phòng ngủ, viết xuống giấy những từ ngữ mình sẽ sử dụng trong ngày mai, bởi cậu ta luôn chọn lọc chúng quá kỹ càng.
“Mẹ cậu có vẻ trẻ thật đấy nhỉ,” cậu ta nói.
“Bà trẻ mà.”
“Cậu không giống mẹ lắm. Cậu có giống bố không?” Holder quay lại phía tôi.
Tôi nhún vai. “Mình không biết. Mình không nhớ ông trông ra sao nữa.”
Cậu ta quay về với đám ảnh và lướt ngón tay qua một bức.
“Bố cậu mất chưa?” Thật quá lỗ mãng. Tôi hầu như chắc chắn cậu ta biết bố tôi chưa mất, nếu không thì cậu ta đã không hỏi một điều như vậy. Quá bất cẩn.
“Mình không biết. Từ năm lên ba tuổi mình không gặp ông nữa.”
Holder trở vào bếp, lại ngồi đối diện với tôi. “Đó là tất cả những gì mình được biết sao? Không có câu chuyện nào ư?”
“Ồ, có câu chuyện chứ. Chỉ là mình không muốn kể thôi.” Tôi dám chắc có một câu chuyện… chỉ là tôi không biết thôi. Mẹ Karen không biết cuộc đời tôi thế nào trước khi tôi được đưa vào trại bảo trợ tạm thời và tôi chưa bao giờ thấy cần thiết phải đào xới nó lên. Mấy năm bị quên lãng đó có là gì khi tôi đã có mười ba năm tuyệt vời này?
Holder lại mỉm cười với tôi, nhưng là một nụ cười thận trọng khi nó đồng hành với một ánh nhìn nghi vấn trong mắt. “Bánh cậu làm ngon đấy,” cậu ta nói, khéo léo chuyển chủ đề. “Cậu không cần khiêm tốn về khả năng làm bánh như vậy.”
Một tiếng “bíp” vang lên, tôi vội nhảy khỏi ghế ngồi và chạy đến bên lò nướng. Tôi mở nó ra, nhưng chiếc bánh thậm chí còn chưa có dấu hiệu chín. Khi tôi quay lại, Holder đang giơ điện thoại của tôi lên. “Cậu có tin nhắn,” cậu ta cười. “Bánh của cậu vẫn ổn mà.”
Tôi ném chiếc găng tay chống nóng lên bàn bếp rồi bước về chỗ ngồi. Holder đang lướt xem tin nhắn của tôi mà không có chút mảy may tôn trọng sự riêng tư nào. Dù vậy, tôi không thực sự quan tâm, nên tôi để mặc cậu ta.
“Mình tưởng cậu không được phép dùng điện thoại mà?” Cậu ta hỏi. “Hay đó là một lý do thực sự lâm ly để khỏi phải cho mình số?”
“Mình không được phép. Bạn thân của mình mới tặng nó cho mình hôm nọ. Nó chỉ nhắn tin được thôi.”
Cậu ta quay màn hình điện thoại về phía tôi. “Đây là những tin nhắn kiểu quái quỷ gì vậy?” Cậu ta xoay nó lại và đọc to một tin lên.
“Sky, cậu thật là xinh đẹp. Cậu là sinh vật tuyệt diệu nhất vũ trụ này và nếu có ai đó nói khác đi, tớ sẽ cắt cổ họ.” Holder nhướng mày nhìn tôi, sau đó nhìn xuống chiếc điện thoại. “Ôi Chúa ơi, tin nhắn nào cũng thế này. Đừng nói với mình là cậu tự gửi chúng cho bản thân để làm động lực hàng ngày nhé.”
Tôi cười vang và với qua quầy bar giật lấy chiếc điện thoại từ tay cậu ta. “Thôi đi. Cậu đang làm hỏng hết sự thú vị của nó đấy.”
Cậu ta ngả đầu ra sau và cười theo. “Chúa ơi, cậu làm thế thật à? Tất cả những tin đó đều là cậu tự gửi hả?”
“Không!” Tôi tự vệ. “Chúng là của Six. Six là người bạn thân của mình, nó đang cách đây nửa vòng trái đất và nó nhớ mình. Nó không muốn mình buồn nên ngày nào cũng gửi cho mình những tin nhắn động viên như thế. Mình nghĩ chúng ngọt ngào đấy chứ.”
“Ồ, cậu không nghĩ thế đâu. Cậu nghĩ chúng thật phiền toái và hẳn cậu còn không thèm đọc chúng nữa kia.”
Sao cậu ta biết được chuyện đó nhỉ?
Tôi đặt chiếc điện thoại xuống, khoanh tay trước ngực. “Cậu ấy chỉ có ý tốt mà,” tôi nói, không chịu thừa nhận rằng những tin nhắn ấy làm tôi phiền chết đi được.
“Chúng sẽ làm hỏng cậu. Chúng sẽ thổi phồng cái tôi của cậu lên quá to và cậu sẽ nổ tung.” Cậu ta chộp lấy điện thoại của tôi và lôi điện thoại của mình từ trong túi ra. Cậu ta trượt qua màn hình của chúng rồi lưu vài con số vào. “Chúng ta cần chỉnh sửa lại tình huống này trước khi cậu bắt đầu chịu đựng những ảo tưởng của bệnh vĩ cuồng.” Cậu ta trả lại điện thoại cho tôi rồi nhắn gì đó trong điện thoại của mình, sau đó nhét nó vào túi. Điện thoại tôi đổ chuông, báo hiệu một tin nhắn vừa đến. Tôi nhìn xuống và bật cười.
Bánh cậu làm dở tệ. Và cậu trông cũng chẳng xinh mấy đâu.
“Tốt hơn chưa?” Cậu ta trêu chọc. “Cái tôi đã xẹp bớt đi chưa?”
Tôi cười vang, đặt điện thoại xuống bàn rồi đứng dậy. “Cậu biết chính xác điều gì nên nói với một cô gái đấy.” Tôi bước ra phòng khách, quay lại. “Có muốn làm một vòng khám phá quanh nhà không?”
Holder đứng lên và đi theo tôi trong khi tôi chỉ cho cậu ta xem những đồ lặt vặt, những căn phòng và những bức ảnh buồn tẻ trong nhà, cậu ta chầm chậm thấm nhuần chúng, không bao giờ vội vã. Cậu ta dừng lại xem xét từng thứ nhỏ nhặt, trước sau không thốt ra lời nào.
Cuối cùng, khi đến phòng ngủ của mình, tôi mở cánh cửa ra. “Phòng mình,” tôi nói, trưng ra dáng điệu của Vanna White[1]. “Cứ thoải mái ngắm nghía nhé, nhưng vì không có ai ở đây từ mười tám tuổi trở lên, hãy tránh xa cái giường ra. Mình không được phép có thai trong dịp cuối tuần này đâu.”
[1] Vanna White (1957): Phát thanh viên truyền hình, diễn viên người Mỹ nổi tiếng thế giới.
Đang bước qua ngưỡng cửa, Holder dừng lại và nghiêng đầu về phía tôi. “Chỉ cuối tuần này thôi à? Vậy cậu đã lên kế hoạch có thai vào cuối tuần sau đúng không?”
Tôi theo cậu ta vào trong phòng. “Ồ không. Hẳn mình phải đợi vài tuần nữa.”
Holder xem xét căn phòng, chầm chậm quay người cho đến khi lại đối diện với tôi. “Mình mười tám tuổi rồi đấy.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, bối rối vì sao cậu ta lại chỉ ra một sự thực ngẫu nhiên như thế. “Thì sao?”
Cậu ta liếc chỗ cái giường, rồi đưa mắt trở lại tôi. “Cậu vừa nói hãy tránh xa cái giường ra vì mình chưa đủ mười tám tuổi. Mình chỉ muốn nói là mình mười tám tuổi rồi.”
Tôi không thích cách hai lá phổi của mình thít lại khi cậu ta nhìn về phía chiếc giường. “Ồ. Thế thì, ý mình là phải đủ mười chín tuổi.”
Holder nhìn quanh, rồi chậm rãi bước về phía khung cửa sổ để mở. Cậu ta cúi xuống thò đầu qua đó, sau đó lùi vào trong. “Vậy ra đây là cái cửa sổ khét tiếng đó hả?”
Cậu ta không nhìn tôi, đó là một điều hay bởi nếu ánh nhìn có thể giết người, thì cậu ta chắc chắn sẽ toi mạng. Tại sao cậu ta phải nói một điều như thế nhỉ? Tôi đang rất thích sự bầu bạn của cậu ta cơ mà. Cậu ta quay lại với tôi, vẻ mặt trêu đùa biến mất, thay vào đó là sự thách thức tôi đã nhìn thấy quá nhiều lần trước đây.
Tôi thở dài. “Cậu muốn gì hả Holder?” Hoặc là cậu ta nói rõ tại sao mình đến đây, hoặc là cậu ta phải ra khỏi nhà tôi ngay. Khoanh tay trước ngực, cậu ta nheo mắt nhìn tôi.
“Mình vừa nói sai sao Sky? Hay điều gì không đúng? Hay điều gì vô căn cứ?” Rõ ràng trong lời nhận xét chua cay của cậu ta, cậu ta biết chính xác mình bóng gió ám chỉ điều gì với câu bình luận về cái cửa sổ. Tôi không có tâm trạng chơi đùa với cậu ta, tôi còn đống bánh cần phải nướng. Và ăn chúng nữa.
Bước tới chỗ cửa phòng, tôi mở nó ra. “Cậu biết chính xác cậu đã nói gì, cậu đã nhận được phản ứng mà cậu mong muốn. Hài lòng chưa? Giờ cậu có thể đi được rồi đấy.”
Nhưng Holder không đi. Cậu ta thả tay xuống và nhìn quanh, sau đó bước tới chiếc bàn đầu giường của tôi. Cậu ta cầm quyển truyện mà Breckin đưa tôi lên, săm soi nó như thể ba mươi giây vừa rồi chưa diễn ra.
“Holder, mình đang yêu cầu cậu một cách rất tử tế. Làm ơn đi về cho.”
Cậu ta nhẹ nhàng đặt quyển truyện xuống, rồi từ từ nằm xuống giường. Cậu ta đang thực sự nằm trên giường tôi. Cậu ta ở trên cái giường chết tiệt của tôi!
Tôi đảo mắt và bước tới chỗ cậu ta, cúi xuống kéo hai chân cậu ta ra khỏi giường mình. Nếu phải dùng sức mà tống gã này ra khỏi nhà mình thì tôi cũng sẽ làm. Khi tôi túm lấy cổ tay cậu ta để kéo lên, cậu ta bất chợt kéo tôi về phía mình bằng tốc độ thậm chí còn nhanh hơn trí óc tôi có thể lĩnh hội được. Tôi bị vật ngửa xuống cho đến khi nằm lăn ra giường, hai tay bị ấn chặt xuống đệm. Mọi chuyện quá bất ngờ, đến mức tôi không có thời gian để chống lại cậu ta. Và, nhìn lên cậu ta ngay lúc này, một nửa trong tôi thậm chí không muốn chống lại cậu ta. Tôi không biết mình nên hét lên kêu cứu hay cởi phăng quần áo ra nữa.
Cậu ta buông hai tay tôi ra, đưa một bàn tay lên mặt tôi, dùng ngón tay cái quệt mũi tôi. Và phá ra cười. “Bột mì này,” cậu ta quệt nó đi. “Nó khiến mình ngứa ngáy nãy giờ.” Cậu ta ngồi dậy, tựa vào đầu giường rồi nhấc chân trở lại lên giường. Tôi vẫn còn nằm trơ trên đệm, chăm chăm nhìn những ngôi sao trên trần. Lần đầu tiên trong đời tôi thực sự cảm thấy một điều gì đó khác - ngoài sự trống rỗng - khi nhìn đám ngôi sao đó.
Tôi thậm chí không thể cử động, vì phần nào sợ Holder sẽ nổi điên. Ý tôi là bệnh điên theo đúng nghĩa đen, đúng định nghĩa của y học ấy. Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất cho nhân cách của cậu ta. Và sự thật rằng tôi vẫn thấy cậu ta quyến rũ một cách khó tin chỉ có thể nói lên một điều. Rằng tôi cũng bị điên xừ mất rồi.
“Mình không biết thằng đó là gay.”
Phải, cậu ta bị điên thật.
Tôi quay đầu về phía Holder, nhưng không nói gì. Bạn sẽ nói điều chết tiệt gì với một người điên, người dứt khoát không chịu rời khỏi nhà bạn, sau đó còn phun ra những thứ phải gió chẳng đâu vào đâu?
“Mình đánh hắn vì hắn là một tên khốn. Mình đã không biết hắn là gay.”
Khuỷu tay của Holder chống lên hai đầu gối, cậu ta đang nhìn thẳng vào tôi, chờ đợi một phản ứng hay một lời đáp lại. Trong vài giây cậu ta chẳng nhận được cái nào, vì tôi cần tiêu hóa thông tin vừa được nghe.
Tôi nhìn lên những ngôi sao và cho bản thân chút thời gian để phân tích tình huống này. Nếu cậu ta không điên, nhất định cậu ta đang muốn làm rõ một điều nào đó. Nhưng điều gì mới dược? Cậu ta tới đây, không hề được mời, để biện hộ cho thanh danh của cậu ta và sỉ nhục thanh danh của tôi ư? Phải nỗ lực như thế để làm gì chứ? Tôi chỉ là một người bình thường thôi, ý kiến của riêng tôi thì có quan trọng gì đâu?
Trừ khi, dĩ nhiên rồi, cậu ta thích tôi. Ý nghĩ ấy làm tôi mỉm cười. Tôi thấy mình cực xấu xa tội lỗi khi đã hy vọng một kẻ điên thích mình. Nhưng dù sao cậu ta vào trong nhà khi chỉ có một mình thế này. Và giờ cậu ta đã biết tôi sẽ ở nhà một mình đến hết tuần. Nếu tôi phải đưa lên bàn cân những quyết định tối nay, thì chúng sẽ nặng đến mức sắp đè sập đĩa cân ngớ ngẩn này mất. Hẳn chuyện này sẽ kết thúc theo một trong hai cách. Hoặc là chúng tôi sẽ tiến đến giai đoạn hiểu được nhau, hoặc là cậu ta sẽ giết tôi rồi băm tôi thành nghìn mảnh vụn để nướng thành bánh. Dù theo cách nào, tôi cũng cảm thấy buồn vô hạn cho những chiếc bánh lẽ ra bây giờ đang được thưởng thức.
“Bánh!” Tôi hét lên, nhảy xuống khỏi giường, rồi lao vào bếp đúng lúc để ngửi thấy thảm họa mới nhất của mình. Chộp lấy chiếc găng tay chống nóng lôi chiếc bánh ra, tôi ném nó lên bàn bếp trong thất vọng. Nó chưa bị cháy đến mức thành than. Chắc tôi có thể cứu nó bằng cách dìm nó vào nước đá.
Tôi tắt lò nướng đi và quyết định sẽ chuyển sang một sở thích mới. Làm đồ nữ trang chẳng hạn. Chuyện đó thì làm sao có thể có khó khăn gì được? Tôi lấy thêm hai chiếc bánh quy nữa và trở lại phòng ngủ, đưa một cái cho Holder, sau đó nằm xuống giường cạnh cậu ta.
“Mình đoán câu nói về tên khốn chuyên tấn công lũ đồng tính thực sự là lời phán xét có phần thành kiến từ phía mình, nhỉ? Cậu không hẳn là một kẻ ngu ngốc chuyên ác cảm với những người đồng tính và bị gửi vào trại cải huấn hết năm ngoái, đúng không?”
Holder cười toe, thả mình xuống giường cạnh tôi, mắt nhìn lên những vì sao. “Ừ. Không đúng chút nào. Cả năm ngoái mình sống với bố ở Austin. Mình thậm chí không biết câu chuyện trại cải huấn từ đâu mà ra nữa.”
“Sao cậu không tự bảo vệ mình trước những lời đồn nếu chúng không phải là sự thật?”
Cậu ta quay đầu hướng về phía tôi trên gối. “Thế sao cậu cũng không?”
Tôi bĩu môi và gật đầu. “Ừ. Công nhận.”
Chúng tôi ngồi lặng lẽ bên nhau trên giường, cùng ăn bánh. Một vài điều mà Holder nói mấy ngày qua bắt đầu trở nên có ý nghĩa, tôi bắt đầu cảm thấy mình giống những con người mà mình từng coi khinh. Cậu ta đã nói thẳng rằng cậu ta sẽ trả lời bất cứ điều gì tôi hỏi, nhưng thay vì hỏi, tôi lại lựa chọn tin vào những lời đồn. Thảo nào cậu ta lại tức giận với tôi đến thế. Tôi đã đối xử với cậu ta chẳng khác nào cách mọi người đã đối xử với tôi.
“Câu bình luận về cái cửa sổ lúc trước ấy?” Tôi nói. “Cậu chỉ có ý nhắc mình về những lời đồn đúng không? Cậu không thực sự có ác ý đúng không?”
“Mình không có ác ý, Sky.”
“Cậu dễ bị kích động. Ít nhất mình cũng đúng về điều đó.”
“Có thể mình dễ bị kích động, nhưng mình không có ác ý.”
“Ừm, còn mình không phải loại con gái hư hỏng.”
“Mình cũng không phải một tên khốn chuyên tấn công người đồng tính.”
“Vậy chúng ta đã hiểu rõ về nhau rồi nhỉ?”
Holder cười vang. “Ừ, mình đoán thế.”
Tôi hít vào một hơi thật sâu, rồi thở ra, chuẩn bị làm một điều mà mình không hay làm lắm. Xin lỗi. Nếu tôi không bướng bỉnh đến thế, có lẽ tôi đã thừa nhận rằng cách cư xử đầy thành kiến của mình tuần này thật quá xấu hổ, và rằng cậu ta có mọi quyền trên đời để tức giận trước sự mù quáng quá đáng của tôi. Thay vào đó, tôi chỉ cất lên một lời xin lỗi ngắn gọn dễ thương.
“Minh xin lỗi, Holder,” tôi nói lặng lẽ.
Cậu ta thở dài nặng nề. “Mình biết, Sky. Mình biết.”
Và chúng tôi ngồi đó, trong im lặng tuyệt đối dường như bất tận nhưng cũng như thể chưa đủ lâu. Đã muộn rồi, tôi sợ Holder sẽ bảo cậu ta phải về vì chẳng còn gì để nói và tôi thì không muốn thế. Thật dễ chịu khi ở cùng với cậu ta lúc này. Tôi không biết vì sao, nhưng sự thực là như vậy.
“Mình cần hỏi cậu một điều,” cuối cùng cậu ta cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. Tôi không đáp lại, vì có vẻ như câu nói của cậu ta không phải để trông chờ một lời đáp. Holder chỉ dùng thời gian để chuẩn bị cho những gì muốn hỏi. Hít vào một hơi, cậu ta quay sang đối diện với tôi. Cậu ta chống khuỷu tay dưới đầu và tôi có thể cảm thấy cậu ta đang nhìn mình, nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm lên những ngôi sao. Lúc này cậu ta đang ở quá gần, tôi không dám nhìn. Căn cứ vào cách trái tim tôi đang nện thình thịch trong lồng ngực, tôi sợ rằng việc nhích lại gần hơn sẽ khiến mình đột tử mất. Không thể nào sự đam mê lại khiến con tim đập cuồng loạn đến thế này! Nó còn tệ hơn cả việc chạy bộ nữa
“Sao cậu lại để Grayson làm thế ở bãi đỗ xe?”
Tôi muốn bò xuống dưới lớp ga trải giường để trốn đi. Tôi đã hy vọng chuyện này không nên xảy đến. “Mình đã bảo cậu rồi. Cậu ta không phải bạn trai mình, cũng không phải người khiến mắt mình bị bầm tím.”
“Mình không hỏi vì những chuyện ấy. Mình hỏi vì mình đã trông thấy cách cậu phản ứng. Cậu đã nổi cáu với hắn ta. Cậu thậm chí còn trông hơi chán chường nữa. Mình chỉ muốn biết vì sao cậu lại cho hắn ta làm những chuyện đó nếu như cậu rõ ràng không muốn hắn ta động vào người?”
Lời lẽ của Holder làm tôi bấn loạn. Tôi đột nhiên cảm thấy ngạt thở và toàn thân toát mồ hôi. Tôi không cảm thấy thoải mái khi nói về chuyện này. Tôi bất an khi cậu ta hiểu tôi quá rõ, trong khi tôi không thể đoán biết được gì nơi cậu ta.
“Sự thiếu hứng thú của mình rõ ràng đến thế cơ à?” Tôi hỏi.
“Ừ. Đấy là còn từ khoảng cách năm mươi thước đấy. Mình ngạc nhiên vì sao hắn ta không nhận ra những dấu hiệu như vậy.”
Lần này tôi quay mặt về phía Holder mà không suy nghĩ, khuỷu tay đỡ dưới đầu. “Mình biết. Không biết bao nhiêu lần mình đã từ chối cậu ta, nhưng cậu ta không dừng lại. Thật là mặt dày. Và chẳng hấp dẫn tí nào.”
“Vậy tại sao cậu để hắn ta làm thế?” Cậu ta vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh. Ngay từ lúc này chúng tôi đang đối diện nhau trên một chiếc giường, cùng trò chuyện. Cái cách giục tôi ngả lưng xuống giường lần nữa. Chẳng biết Holder có chung cảm giác ấy không, nhưng cậu ta cũng nằm xuống.
“Chuyện phức tạp lắm.”
“Cậu không phải giải thích đâu,” cậu ta nói. “Mình chỉ tò mò thôi. Đó thực sự không phải chuyện của mình.”
Tôi kê tay xuống dưới đầu, nhìn lên những ngôi sao mà mình đã đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần. Tôi đang nằm trên chiếc giường này với Holder, chắc chắn là lâu hơn những lần nằm với bất kỳ gã trai nào khác, đột nhiên tôi không cảm thấy nhu cầu cần phải đếm từng ngôi sao nữa.
“Cậu đã bao giờ có một người bạn gái thật sự chưa?”
“Rồi,” cậu ta nói. “Nhưng mình mong cậu không định hỏi vào chi tiết, bởi vì mình không kể đâu.”
Tôi lắc đầu. “Đó không phải lý do mình hỏi cậu.” Tôi ngừng lại ít giây, tìm cách diễn đạt cho đúng. “Khi hôn người ấy, cậu cảm thấy thế nào?”
Holder khựng lại một thoáng, hẳn cậu ta đang nghĩ đây là một câu hỏi mẹo. “Cậu muốn mình thành thật, đúng không?”
“Muốn hơn bao giờ hết.”
Từ khóe mắt mình, tôi có thể thấy cậu ta mỉm cười. “Được rồi. Mình cảm thấy… kích thích lắm.”
Tôi cố thản nhiên khi nghe từ ấy thốt ra khỏi miệng cậu ta, nhưng… ôi chao. Tôi bắt chéo chân, hy vọng nó sẽ làm giảm đi những cơn bốc hỏa đang cháy bừng bừng khắp cơ thể mình. “Vậy là cậu thấy sung sướng râm ran rồi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim đập như điên, những thứ kiểu như thế?”
Holder nhún vai. “Ừ. Không phải với mọi cô gái mình từng hôn, nhưng cũng phải hầu hết trong số họ.”
Tôi nghiêng đầu về phía cậu ta, cố không phân tích cái cách mà cậu ta nói vừa rồi thốt ra. Cậu ta quay sáng nhìn tôi, cười toe toét.
“Không nhiều đến thế đâu.” Rồi cậu ta mỉm cười, khiến đôi lúm đồng tiền nổi lên thậm chí còn đáng yêu hơn. Trong khoảnh khắc, tôi như lạc lối bởi vẻ quyến rũ mê hồn ấy. “Sao bỗng nhiên cậu lại hỏi chuyện đó?”
Tôi nhìn vào mắt cậu ta, nhanh thôi, rồi lại hướng mặt lên trần nhà. “Mình muốn nói rằng mình không cảm thấy như cậu. Mình không có phản ứng nào như thế. Khi âu yếm với con trai, mình không cảm thấy bất cứ điều gì như vậy. Chỉ có sự trống rỗng thôi. Vì thế đôi lúc mình để Grayson làm thế với mình, không phải vì mình thích thú chuyện đó, mà vì mình thích khoảnh khắc được đóng băng cảm xúc.” Holder không đáp lại và sự im lặng của cậu ta khiến tôi không thoải mái. Tôi không thể không tự hỏi liệu cậu ta có gắn cho tôi cái mác điên khùng hay không. “Mình biết điều mình nói chẳng có ý nghĩa gì, và không, mình không đồng tính. Trước cậu, mình chưa bao giờ bị thu hút bởi vì ai và mình không biết vì sao.”
Ngay khi tôi vừa thốt ra câu đó, Holder quay phắt sang tôi, cùng lúc tôi nhắm nghiền mắt lại và giơ tay lên che mặt. Không thể tin nổi là tôi vừa thừa nhận, một cách rõ ràng, rằng mình bị cậu ta thu hút. Tôi đi chết ngay bây giờ đây, không chậm trễ thêm phút nào nữa.
Tôi cảm thấy mặt giường chuyển động. Cậu ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo nó ra khỏi mắt tôi. Tôi miễn cưỡng mở mắt và cậu ta chống bàn tay xuống nệm, mỉm cười. “Cậu bị mình thu hút ư?”
“Ôi, Chúa ơi.” Tôi rên rỉ. “Cái tôi của cậu không cần biết điều này đâu.”
“Có lẽ đúng đấy,” Holder cười vang. “Tốt hơn cậu hãy sỉ nhục mình đi trước khi cái tôi của mình phình to như cái tôi của cậu.”
“Cậu đi cắt tóc đi,” tôi buột miệng. “Nó cứ lòa xòa xuống mắt cậu, làm cậu cứ phải nheo mắt lại và gạt nó ra như thể cậu là Justin Bieber ấy, điều đó thực sự làm người khác phân tâm.”
Holder chạm nhẹ vào tóc và nhíu mày, sau đó ngả lưng xuống giường. “Trời ơi. Nghe đau lòng quá. Nghe như thể cậu nghiền ngẫm về nó từ lâu rồi ấy.”
“Chỉ từ thứ Hai thôi,” tôi thừa nhận.
“Thứ Hai cậu mới gặp mình. Vì vậy nghiêm túc mà nói, cậu đã suy nghĩ về chuyện ghét mái tóc mình kể từ khoảnh khắc chúng ta gặp nhau ư?”
“Khôn phải lúc nào cũng nghĩ.”
Cậu ta im lặng trong một thoáng, rồi lại cười toe. “Không thể tin được là cậu lại nghĩ mình hấp dẫn.”
“Im đi.”
“Hôm nọ chắc chắn cậu đã giả vờ ngất, để được nằm gọn trong vòng tay nóng bỏng, đầy nam tính, đẫm mồ hôi của mình.”
“Im ngay.”
“Mình cá là cậu mơ tưởng về mình hàng đêm, ngay trên chiếc giường này.”
“Có im không, Holder!”
“Thậm chí cậu chắc chắn đã…”
Tôi với tới bịt chặt lấy miệng cậu ta. “Cậu còn hấp dẫn hơn khi ngừng lảm nhảm đấy.”
Khi cuối cùng cậu ta cũng ngậm miệng, tôi rụt tay về và kê lại xuống dưới đầu. Một lần nữa, chúng tôi lại im lặng. Hẳn cậu ta đang thầm hả hê về chuyện tôi vừa thừa nhận thích cậu ta, trong khi tôi đang thầm thấy nhục vì giờ cậu ta đã được biết về bí mật này.”
“Mình thấy chán quá,” Holder chợt nói.
“Thế thì về đi.”
“Minh không muốn. Cậu thường làm gì khi buồn chán? Cậu chẳng có internet hay ti vi. Chẳng lẽ cậu cứ ngồi đó cả ngày và nghĩ về chuyện mình hấp dẫn thế nào sao?”
Tôi đảo mắt. “Mình đọc sách,” tôi nói. “Thường xuyên. Thi thoảng mình làm bánh. Thi thoảng thi chạy.”
“Đọc, làm bánh và chạy. Và mơ tưởng về mình. Cậu có một cuộc sống mê hoặc làm sao.”
“Mình thích cuộc sống của mình.”
“Mình phần nào cũng thích nó,” cậu ta nói. Rồi cậu ta lăn qua chụp lấy quyển sách trên bàn đầu giường của tôi. “Đây, đọc cái này đi.”
Tôi cầm lấy quyển sách từ tay cậu ta và mở ra trang thứ hai đã đánh dấu sẵn. Tôi đang đọc dở đến đoạn ấy. “Cậu muốn mình đọc to lên ư? Cậu đang chán đến thế cơ à?”
“Buồn như con chuồn chuồn luôn.”
“Truyện lãng mạn đấy,” tôi cảnh báo.
“Mình nói rồi đấy, mình đang chán như con gián đây. Đọc đi.”
Tôi ném chiếc gối về phía đầu giường và dựa thoải mái vào đó, bắt đầu đọc.
Sáng nay, nếu bạn mà bảo tôi rằng tôi sẽ đọc tiểu thuyết lãng mạn cho Holder nghe vào buổi tối ngay trên giường mình, tôi ắt sẽ bảo bạn bị điên. Nhưng giờ đây, rõ ràng tôi chẳng phải là người phán xét giỏi nhất về chứng bệnh này.
***
Khi mở mắt ra, tôi lập tức quơ tay sang bên cạnh, nhưng mặt giường trống trơn. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Đèn phòng đã tắt, chăn được phủ lên người tôi. Quyển sách đã được gập lại, đặt trên bàn đầu giường. Tôi cầm nó lên. Tấm thẻ đánh dấu được kẹp ở khoảng ba phần tư của quyển sách.
Tôi dã đọc cho đến khi ngủ gật ư? Ôi không, mình đã ngủ gật. Tôi tung chăn ra để đi vào bếp, bật đèn lên và choáng váng nhìn quanh. Toàn bộ căn bếp đã được dọn sạch, tất cả bánh quy, sô cô la hạnh nhân đều được bọc trong màng bọc thực phẩm kỹ càng. Nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn bếp, tôi cầm nó lên và thấy có một tin nhắn mới.
Cậu ngủ gật thật đúng lúc cô gái sắp khám phá ra bí mật của mẹ cô ta. To gan thật đấy! Tối mai mình sẽ quay lại nghe cậu đọc nốt. Nhân thể, cậu có hơi thở thật kinh khủng, còn tiếng ngáy thì điếc hết cả tai.
Tôi bật cười, cười ngoác miệng như thể một kẻ ngớ ngẩn - may mà chẳng có ai ở đây để chứng kiến cảnh này. Tôi liếc về phía chiếc đồng hồ trên mặt lò nướng. Mới chỉ hơn hai giờ sáng, vì thế tôi quay lại phòng ngủ và trèo lên giường, hy vọng cậu ta sẽ thực sự xuất hiện vào tối mai. Tôi không biết làm cách nào gã vô dụng này lẻn được vào cuộc sống của tôi, nhưng tôi biết một điều: chắc chắn tôi sẽ không dễ dàng để cậu ta rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.