Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 21:




Chủ Nhật
Ngày 28 tháng 10 năm 2012
12:37 sáng.
Bước qua cửa trước và đi vào phòng khách, tôi mong sẽ được đắm mình trong cảm giác thư thái mà tôi đang cần đến tuyệt vọng. Tôi cần sự thân thuộc gân gũi trong ngôi nhà này để trấn tĩnh lại, để không còn thấy muốn òa khóc nữa. Đây là ngôi nhà của tôi, nơi tôi sống với mẹ Karen… người phụ nữ yêu thương tôi và sẽ làm bất cứ điều gì vì tôi, bất kể Holder có nghĩ gì.
Đứng trong phòng khách tối om, tôi đợi cảm giác đó trào dâng, nhưng chẳng được. Tôi đang nhìn quanh với một nỗi hoài nghi, ngờ vực và tôi ghét phải nhìn đời mình từ một góc độ hoàn toàn khác như lúc này.
Tôi đi qua phòng khách, dừng lại ngoài cửa phòng mẹ Karen. Tôi định leo lên giường với bà, nhưng đèn trong phòng đã tắt. Tôi chưa bao giờ muốn bà ở bên nhiều như lúc này, nhưng tôi không có đủ động lực để mở cửa. Có lẽ tôi chưa sẵn sàng đối diện với bà. Thay vào đó, tôi đi xuôi hành lang dẫn vào phòng mình.
Ánh sáng từ trong phòng hắt ra qua khe hở dưới cánh cửa. Tôi đặt tay lên nắm cửa, từ từ mở ra. Mẹ Karen đang ngồi trên giường tôi. Bà nhìn lên khi nghe thấy tiếng cửa mở, bèn lập tức đứng dậy.
“Con đã đi đâu?” Nét mặt bà rất lo lắng, nhưng giọng nói lại có phần tức giận. Hoặc có thể là thất vọng.
“Con đi với Holder. Mẹ không bao giờ nói mấy giờ con phải có mặt ở nhà mà.”
Bà chỉ tay về phía giường. “Con ngồi xuống. Mẹ con mình cần nói chuyện.”
Lúc này mọi thứ về bà có vẻ rất khác. Tôi thận trọng quan sát. Tôi thấy mình như đang giả bộ là một đứa con gái ngoan ngoãn trong khi gật đầu. Giống như tôi đang diễn một cảnh trong bộ phim Cuộc đời đầy kịch tính. Tiến về phía giường, tôi ngồi xuống, không biết chuyện gì khiến bà nổi giận. Tôi phần nào hy vọng bà đã biết tất cả những gì tôi biết tối nay. Thế sẽ dễ dàng hơn cho tôi khi bắt đầu câu chuyện với bà.
Mẹ Karen ngồi xuống cạnh tôi rồi quay đầu sang. “Con không được gặp cậu ấy nữa,” bà nói với vẻ cương quyết.
Tôi chớp mắt sững sờ. Tôi không nghĩ chuyện lại liên quan đến Holder. “Sao cơ?” Tôi bối rối. “Tại sao ạ?”
Bà luồn tay vào túi áo, lấy ra chiếc điện thoại của tôi. “Đây là cái gì?” Bà nói qua hàm răng nghiến chặt.
Tôi nhìn chiếc điện thoại bị nắm chặt trong tay bà. Bà nhấn một phím rồi giơ màn hình lên trước mặt tôi. “Những tin nhắn này là cái thứ gì, Sky? Chúng thật kinh tởm. Cậu ta nói với con những điều kinh khủng và đồi bại.” Bà để chiếc điện thoại xuống giường, nắm tay tôi. “Tại sao con lại cho phép mình đi với một người đối xử với con như vậy? Mẹ đâu có nuôi dạy con tồi tệ thế?”
Bà không lớn tiếng nữa. Lúc này bà đang đóng vai một bà mẹ đầy lo lắng quan tâm.
Tôi siết chặt tay bà trấn an. Tôi biết chắc chắn mình sẽ gặp rắc rối khi sử dụng điện thoại, nhưng tôi cần bà biết rằng những tin nhắn đó hoàn toàn không giống những gì bà nghĩ. Thực sự tôi cảm thấy hơi lố bịch khi chúng tôi nói về chuyện này. So với những vấn đề mới mà tôi đang gặp phải, có vẻ như chuyện này không đáng phải nhắc đến.
“Mẹ, cậu ấy đùa vậy. Cậu ấy gửi cho con những tin nhắn đó chỉ để trêu vui thôi.”
Bà bật cười chán nản và lắc đầu phản đối. “Cậu ta có cái gì đó không tốt, Sky. Mẹ không thích cách cậu ta nhìn con. Cả cách cậu ta nhìn mẹ. Việc cậu ta mua cho con một chiếc điện thoại mà không tôn trọng những nguyên tắc của mẹ cho thấy cậu ta thiếu tôn trọng người khác như thế nào. Không cần biết mấy tin nhắn ấy là thật hay đùa, mẹ không tin cậu ta. Mẹ cũng không nghĩ con nên tin cậu ta.”
Tôi chằm chằm nhìn mẹ. Bà vẫn đang nói, nhưng những suy nghĩ trong đầu tôi mỗi lúc một lớn hơn, lấn át đi tất cả những lời bà đang cố gắng nhồi nhét vào não tôi. Bàn tay tôi bỗng ướt mồ hôi, tôi có thể cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch trong màng nhĩ. Tất cả những ý kiến, lựa chọn và nguyên tắc của bà lóe lên trong đầu tôi, tôi cố gắng tách riêng chúng ra và cho vào từng chương, nhưng tất cả cứ dồn vào nhau thành một mớ hỗn độn. Tôi kéo ý nghĩ đầu tiên ra khỏi đống câu hỏi và lên tiếng hỏi bà.
“Tại sao con không thể sử dụng điện thoại?” Tôi thì thầm. Tôi không chắc câu hỏi của mình có đủ to để mẹ nghe thấy không, nhưng bà không nói nữa, nên hẳn bà đã nghe thấy.
“Cả internet nữa,” tôi nói thêm. “Tại sao mẹ không muốn con dùng internet.”
Những câu hỏi như một thứ thuốc độc trong đầu, tôi cảm thấy mình phải nói ra tất cả. Mọi chuyện đang bắt đầu xâu chuỗi với nhau. Tôi hy vọng chúng chỉ là ngẫu nhiên. Tôi hy vọng mẹ đã che chở tôi suốt cuộc đời vì bà yêu tôi và muốn bảo vệ tôi. Nhưng sâu trong đáy lòng, tất cả đang nhanh chóng trở nên rõ ràng - tôi được che chở trong suốt cuộc đời này bởi bà đang giấu tôi.
“Sao mẹ lại cho con học tại nhà?” Tôi hỏi, lần này lớn tiếng hơn.
Đôi mắt mẹ Karen mở to. Rõ ràng bà không biết điều gì đang thúc đẩy tôi thốt ra những câu hỏi này. Bà đứng lên, cúi xuống nhìn tôi. “Con không được chất vấn ngược lại mẹ về những chuyện này, Sky. Con sống trong nhà của mẹ và sẽ tuân theo nguyên tắc của mẹ.” Bà chộp lấy chiếc điện thoại trên giường rồi đi về phía cửa. “Mẹ cấm con. Phải ở trong nhà. Không điện thoại. Không bạn trai. Chúng ta sẽ nói về chuyện này ngày mai.”
Bà đóng sầm cánh cửa sau lưng. Tôi lập tức sụp xuống giường, cảm thấy vô vọng hơn cả trước khi bước vào nhà.
Tôi không thể đoán đúng. Đó chỉ là sự trùng hợp, tôi không thể đoán đúng. Bà không thể hành động như vậy. Tôi nuốt nước mắt, không muốn tin vào điều đó. Phải có một cách giải thích khác. Có thể Holder đã nhầm. Có thể mẹ Karen đã hiểu nhầm.
Tôi biết chính tôi mới nhầm.
Tôi cởi váy, tròng vào một chiếc áo phông rồi tắt điện, chui vào chăn. Hy vọng ngày mai khi tỉnh dậy tôi sẽ nhận ra cả đêm nay chỉ là một cơn ác mộng. Nếu không phải như vậy, tôi không biết mình còn có thể chấp nhận thêm những gì trước khi hoàn toàn kiệt sức. Nhìn lên những ngôi sao đang sáng lấp lánh trên đầu, tôi bắt đầu đếm chúng. Tôi đẩy tất cả mọi người, mọi thứ ra khỏi đầu và tập trung, tập trung, tập trung vào những ngôi sao.
Thứ Tư
Ngày 23 tháng 6 năm 1999
4:10 chiều.
Dean trở về sân nhà mình, rồi quay người nhìn tôi. Tôi lại vùi đầu vào cánh tay, cố gắng ngừng khóc. Tôi biết chắc hai anh em cậu ấy sẽ muốn chơi trốn tìm lần nữa trước khi tôi trở vào trong, vì thế tôi cần thôi buồn bã đi, để trò chơi có thể bắt đầu.
“Hope!”
Tôi ngẩng lên nhìn Dean, cậu ấy không còn nhìn tôi nữa. Tôi cứ tưởng cậu ấy gọi tên tôi, nhưng cậu ấy đang nhìn một chiếc xe. Nó vừa đỗ lại trước nhà tôi, cửa kính được hạ xuống.
“Lại đây, Hope,” người phụ nữ nói. Cô ấy mỉm cười, bảo tôi đến gần cửa xe. Tôi cảm giác như mình biết người phụ nữ này, nhưng không thể nhớ ra tên cô ấy. Tôi đứng dậy để đến xem cô ấy muốn gì. Phủi bụi sau quần soóc, tôi bước đến chỗ chiếc xe. Cô ấy vẫn mỉm cười, trông thực tử tế. Khi tôi đến gần, cô ấy ấn nút mở cửa xe.
“Cháu sẵn sàng đi chưa, bé yêu? Bố muốn cô cháu mình phải nhanh lên.”
Tôi không biết hôm nay mình phải đi đâu. Bố chẳng nói chúng tôi sẽ đi đâu hôm nay cả.
“Chúng ta đi đâu ạ?” Tôi hỏi cô ấy.
Người phụ nữ mỉm cười, với tới tay nắm mở cửa xe cho tôi. “Cô sẽ nói khi chúng ta ở trên đường. Vào xe đi, thắt dây an toàn lại, chúng ta không thể muộn được.”
Có vẻ cô ấy thực sự không muốn đến nơi đó muộn. Tôi cũng không muốn cô ấy bị muộn, nên bèn trèo vào ghế trước và đóng cửa lại. Cô ấy nâng cửa kính lên, bắt đầu lái ra khỏi nhà tôi.
Cô ấy nhìn tôi mỉm cười, với ra ghế sau. Cô ấy đưa cho tôi một hộp nước quả, tôi cầm lấy nó, bóc ống hút ra.
“Cô là Karen,” cô ấy nói. “Và cháu sẽ ở với cô một thời gian. Cô sẽ kể cho cháu nghe mọi chuyện khi chúng ta tới đó.”
Tôi uống một ngụm nước quả. Đó là nước táo. Tôi thích nước táo.
“Nhưng còn bố cháu thì sao? Bố có đi cùng không ạ?”
Karen lắc đầu. “Không, bé yêu. Chỉ có cô cháu mình ở đó thôi.”
Tôi lại nhét ống hút vào mồm để cô ấy không trông thấy nụ cười của mình. Tôi không muốn cô ấy biết rằng tôi đang sung sướng vì bố không đi cùng với chúng tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.