Lạc Lối Mê Cung

Chương 4: Edward tìm thấy




Không khí trong nhà ngưng trọng.
Alice nhìn mọi người, trong lòng 'bi thương' một trận: tại sao lại là mình a.
"Alice, cái gì tại sao là mình?" Edward khó chịu lên tiếng. Bỏ con mồi thơm ngon để về nghe mấy người diễn kịch câm sao? 'Liếc mắt đưa tình' gì chứ?
[Ry: ta k thể theo kịp suy nghĩ của Ed luôn^×^]
Alice lại 'bi thương' : mình nằm cũng trúng đạn a.
Carlisele có chút bắc đắc dĩ. Chuyện này cũng cần đưa đẩy vậy sao?
Ông đưa tờ giấy A4 cho Edward.
"Gì?" Con nhỏ trong giấy vẽ có vẻ quen quen nhưng không nhớ ở nơi nào trọng điểm là đưa cho hắn làm gì. Còn bày cái mặt 'đưa đám'.
"Trong lúc năng lực thức tỉnh, tôi...tôi vẽ ra. Cô ta có liên quan đến vấn đề an nguy của cậu, Ed" Alice giải thích.
Edward liếc mắt ý tiếp tục.
"Hết rồi!"
Hắn mắt lạnh nhìn Alice:"Cô đùa tôi à? Cô ta là ai mà liên quan tới...tôi?"
"Trước hết chúng ta cần tìm cô ấy rồi tính sau" Carlisele bình tĩnh ngăn chặn tính khí sắp bộc phát của Edward.
"Alice đi cùng Edward, Emmett con cũng đi!"
"Vâng!"
Ra ngoài tìm cô ta gì chứ còn không bằng tìm con mồi thơm ngon. Với suy nghĩ đó, Edward chạy thẳng tới chỗ cũ.
Hử? Con mồi thiện lương đến mức này à? Thật ngây thơ khi leo lên cây để đặt chim non lại tổ mẹ.
Xin nhắc lại lần nữa, cái gì mà 'ngây thơ' và 'thiện lương' hoàn toàn không dính dáng gì tới Jen của chúng ta. Bởi vì...
Chưa kịp nở nụ cười trào phúng, thanh âm thì thầm theo gió truyền vào tai:
"Ai nha! Các ngươi nhỏ bé, ăn làm sao mà no đây. Chẳng lẽ để các ngươi lớn sao...chậc...nhưng nhìn các ngươi làm ta đói quá. Hic, đừng trách ta, có trách, trách mẹ ngươi đi, thể nào đặt các ngươi nơi không an toàn này...Hay trách con sói chết tiệt kia cũng được...Huhu, ta sắp chết đói rồi aaa!..."
[Ry: ta không thể hiểu được, nhịn ăn một bữa có thể chết đói?]
Edward giật giật khoé miệng. Người này...thần kinh có vấn đề à?
Alice chưa tới mà giọng đã đi trước:"Ed, có tìm được gì chưa?"
Aaaaa…Jen số phận tiếp tục đen đủi rơi từ trên cây xuống.
Mà nguyên nhân...là Alice 'vô duyên' đang trố mắt nhìn 'Thiên sứ trên trời rớt xuống' ngã vào lòng Edward.
Nếu Jen mà biết suy nghĩ của Alice, sẽ không bóp chết Alice mới là lạ.
Edward rất không có gen lãng mạn trực tiếp quăng cô cho Alice.
Alice tròn mắt nhìn người trong tay, mừng rỡ hét lớn:"Emmett, Ed tìm được rồi. Là cô gái này, là cô ta..."
Jen lung lay đứng dậy, mờ mịt nhìn 'cô điên' trước mặt:
"Cảm ơn đã đỡ tôi. Nhưng tôi có quen biết cô sao?"
"Tìm được cô rồi!"
"Là cô ta sao?"Emmett nháy mắt xuất hiện.
"Gì?" Jen tiếp tục mờ mịt. Đầu cô nhói đau. Cô là sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng cần được quốc gia bảo tồn hay sao mà họ truy tìm cô?
"Này..." Tầm mắt mơ hồ, toàn thân rét lạnh, chân vô lực ngã khuỵ xuống. Trước khi bóng tối bao phủ, tia ý thức cuối cùng cũng là dùng để mắng cùng tự kỉ: cô là phạm tội không thể dung tha gì mà không lúc nào không xui tận mạng. Không lẽ là trời hận hồng nhan a. [Ry:=))]
"Cô ta ngất rồi kìa!" Edward lạnh giọng thông báo.
"OMG! Cô ta ở trong ngoài này bao lâu rồi. Thật nóng!" Alice hoảng hốt ôm Jen bỏ chạy về nhà.
Hai người bị bỏ lơ cũng đuổi theo.
Khu rừng một mảnh tĩnh lặng! Thân ảnh con sói từ góc nhỏ gần đó bước ra. Đôi mắt đăm chiêu phức tạp không biết suy nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.