Là Rồng Mạnh Lắm Sao

Chương 29: Diệp Thần và Minh Hà




Hống hống hống!!!
Tang thi gầm nhẹ một tiếng dữ tợn, trực tiếp kéo lấy chú ý của Minh Hà dồn lên nó.
Bất quá trong mắt nàng bây giờ vẫn một mảnh mê mang, hai tay cầm dao nhỏ không lúc nào nhúc nhích hoàn toàn như tượng một dạng.
Tuy nhiên dưới lời nói của Diệp Thần dẫn dụ đi lên, rốt cuộc Minh Hà cũng cắn chặt răng hét lên:
"Ta nhất định sẽ cứu cha mẹ mình."
Nhanh như chớp dao nhỏ điên cuồng đâm hướng gáy của tang thi, động tác dứt khoát vạn phần.
Đương nhiên nhục thể tang thi vô cùng cứng rắn, đến Diệp Thần cũng không nhẹ nhàng phá bỏ được chứ nó chi Minh Hà vốn chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm.
"Để ta trợ lực."
Diệp Thần cười nhẹ, tay phải tụ lực đập mạnh vào cán dao theo đó thuận đà trực tiếp phá mở lớp da xanh nhạt mà tàn bạo đâm xuyên xương cổ, đem tang thi sinh mệnh tiêu trừ hoàn toàn.
Đứa nhỏ này xem ra vẫn đáng giá để hắn bồi dưỡng, ít nhất hai bước đều đã làm rồi, bước cuối cùng nếu nó vẫn thuận lợi đi qua coi như chính thức được hắn bồi dưỡng toàn lực.
Mang theo Minh Hà vẫn còn bàng hoàng theo sau, Diệp Thần từng bước dùng rìu đen lục soát từng căn phòng tìm đến thức ăn quý giá còn sót lại.
Đương nhiên trong đó vẫn có người sống tại nhưng đều bị Diệp Thần tàn nhẫn loại bỏ, những kẻ này tinh thần cùng tâm tính không bằng được một phần mười Minh Hà hắn quả thực lười quan tâm.
Liên tục lục soát từ tầng mười trực tiếp xuống thẳng tầng chín, tầng tám, mà chẳng mấy chốc đã đạt tới tầng một.
"Theo sát ta, đừng phát ra âm thanh."
Diệp Thần vẻ mặt hơi ngưng trọng một chút, tinh thần tập trung toàn bộ lên mỗi một bước chân hạ xuống, ánh mắt không lúc nào bao quát toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Mấy tầng trên tang thi đẳng cấp còn thấp không đáng nhắc đến nhưng từ tầng một ra ngoài không giống, hắn đã từng đối đầu trực tiếp với một con tang thi tiến hóa loại một, quả thật tố chất thân thể của nó biến thái đến đáng sợ, nếu không phải Diệp Thần thân thủ nhanh nhẹn chạy thoát nếu không hắn cũng bỏ mạng tại đấy.
Tầng một chung cư phi thường ẩm thấp, khắp nơi đọng lại máu khô mà tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt, dựa theo kinh nghiệm sát thủ mà Diệp Thần mang theo Minh Hà lẻn vào phòng bảo vệ.
Thuận tiện diệt sát tang thi bảo vệ Diệp Thần cũng lấy được đến một chùm chìa khóa.
"May mắn bảo vệ mới chỉ là tang thi chưa tiến hóa, nếu không cũng thật rắc rối."
Diệp Thần cầm trên tay chùm chìa khóa mà thở ra một ngụm trọc khí, tiếp theo đó hắn đối Minh Hà ra lệnh:
"Người ở tại trong này tuyệt đối không ra khỏi, ta đi kiếm lương thực chút nữa sẽ về."
Không để cho Minh Hà đáp lại hắn trực tiếp khóa trái phòng bảo vệ, một mình lẩn trong góc tối thuận tiện tiến về chỗ sâu của chung cư.
Tòa chung cư này ngoài cho người đến lưu trú căn bản nó cũng là một kho hàng, mà kho hàng này trú ngụ bên dưới tầng hầm tuyệt mật cực kì.
Trước kia Diệp Thần đã từng đi qua căn hầm kia bất quá chưa có cần thiết lắm lên không có tìm chìa khóa, giờ phút này hầu như những tầng trên đều đã quét qua là lúc cần thiết để đi chỗ đó.
Rất nhanh Diệp Thần tiếp cận vị trí thang máy thuận lợi tiến vào trong, toàn bộ quá trình diễn ra êm đẹp cực kì.
Lúc này không khí có chút nặng nề vô cùng, không phải dấy lên cảm giác sợ hãi mà là quang cảnh rất âm u, đèn điện phía trên chập chờn tỏa ra quang mang nhàn nhạt chiếu lướt qua một nửa khuôn mặt Diệp Thần.
"Ta đã trở thành tiến hóa giả loại một, hơn nữa sở hữu năng lực biến thái như vậy, thật hi vọng muốn đăng đỉnh sau này."
Diệp Thần nhẹ nâng lên ngón tay miết nhẹ lên thành sắt bất chợt lóe lên một tia điện trải dài, vô hình chung thâm nhập vào đèn điện bên trên mà củng cố lại độ ổn định.
Năng lực của hắn là thông qua ngoại vật bên ngoài tiếp xúc với bề mặt thân thể để tạo ra nguyên tố tương ứng với nó, hơn nữa nguyên tố này chỉ xuất hiện khi hắn vẫn còn chạm vào ngoại vật kia, rời bỏ là trực tiếp tiêu tan biến mất.
Tỉ như tiếp xúc với thành sắt trong thang máy hắn đã cố tình miết mạnh tạo ma sát để liên hệ với nguyên tố lôi, hay như tiếp xúc cán gỗ rìu đen để hắn không ngừng bổ sung nguyên tố mộc tràn đầy sinh lực cung cấp năng lượng cho cơ thể hoạt động liên tục.
Thang máy đi xuống tầm hai phút rốt cuộc cũng tới nơi, bên dưới tầng hầm tối đen như mực, một tia ánh sáng thoát ra cũng không có.
Bất quá điều này đối Diệp Thần không tạo ra ảnh hưởng to lớn, hắn nhanh chóng dựa vào kinh nghiệm sát thủ lâu lăm mà lần mò tới vị trí nguồn điện, theo đó trực tiếp thông qua năng lực tạo điện thế nhất thời đèn điện bật sáng chiếu rọi tất cả.
Căn hầm này rộng ước chừng gần trăm mét vuông, khắp nơi chất đầy kho hàng ngổn ngang đầy bụi bặm, thậm chí một số đều đã bị chuột gặm nhấm thủng tận bên trong.
"Có chuột, hơn nữa dựa theo hình thể này..."
Diệp Thần ngưng lại thần sắc, hai mắt híp lại một lần nữa quan sát lại vết thủng, vô hình chung rìu đen trong tay bị siết chặt lại tùy thời có thể đại khai sát giới.
"Ở trong căn hầm này bốn bề rất kín, bất quá vẫn tồn tại lỗ thông hơi, nếu nó có thể thông qua thứ này tiến vào trong cũng không có gì lạ."
Diệp Thần từng bước chậm rãi tiến đến kho hàng, ánh mắt sắc bén chiếu xuống phía dưới ngưng thần mà quan sát.
"Không phải, chỉ là vết rách bình thường."
Đem đồ bên trong lôi ra một lượt tìm kiếm Diệp Thần tiếp tục hướng kho hàng khác lục lọi.
Bất quá để hắn thất vọng là chín phần kho hàng đều chứa vật dụng loạn thất bát tao, còn lương thực quả thật chỉ có bánh mì nước uống đóng chai dạng này tồn tại lên đến một túi lớn.
Mặc dù chỉ là bánh mì nhưng nếu đặt tại tiền mạt thế có thể thấy nó ngang ngửa với mĩ thực sơn hào hải vị trước lúc mạt thế giáng lâm, chí ít vạn người may mắn mới có mười người được ăn một chiếc.
Lục soát lại một lượt Diệp Thần lấy đi ba thanh đoản kiếm, vô số đèn pin các loại cùng toàn bộ thùng lương thực chất đống trong thang máy.
Minh Hà lúc này nấp tại một góc phòng thông qua cửa kính mà hướng ánh mắt rụt rè ra bên ngoài đường, giờ phút này tang thi du động thực sự quá nhiều, nhìn đến từng hàm răng be bét máu tươi cùng ngổn ngang thịt vụn không khỏi khiến cho đại não của nàng một trận ong ong.
Tang thi thỉnh thoảng lại cúi thấp người xuống gặm lấy một miếng thịt vụn thối rữa bên đường rồi lại đứng lên đi tiếp, đại đa số đều lộ ra cặp mắt trắng dã vô thần không có ý thức.
Bất chợt tại thời khác Minh Hà đang chuẩn bị rút lui vào sâu bên trong phòng thì từ đằng xa vặn vẹo quỷ dị xuất hiện một thân ảnh, nó toàn thân bao phủ màu vàng nhạt, trên bả vai mọc ra lít nhít gai nhọn hướng thẳng trời xanh, đây là một tang thi đã tiến hóa hơn nữa là loại biến dị tang thi.
Vừa xuất hiện nó đã ngay lập tức nhận ra ảnh mắt của Minh Hà, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Quả thật động tác này nhanh đến tột cùng khiến cho Minh Hà chưa kịp lui hết bóng dáng đã bị biến dị tang thi nhìn thấy, ánh mắt hai bên vô hình chung xẹt qua nhau làm thân thể nàng run lên một hồi nguy cơ mãnh liệt.
Khục khục!!!
Biến dị tang thi nhếch miệng cười, không còn trạng thái vô tri.
"Đây là thứ gì..."
Minh Hà sợ hãi mà tỏ ra luống cuống không cẩn thận ngã ra nền đá, hai tay nhỏ nhắn rối rít cầm lấy dao nhỏ hướng lên trước mặt quơ quơ một hồi.
Này biến dị tang thi quả nhiên không tầm thường, nó lập tức nhấc lên đôi chân chạy như bay về phía tòa chung cư, khuôn mặt lộ ra miệng lớn ngoác rộng như đang cười khát máu.
Hưu hưu một tiếng biến dị tang thi lướt một đoạn dài trực tiếp đến bên cửa kính, nó không gấp rút mà hướng ánh mắt nhìn vào bên trong như muốn dò xét, thi thoảng lại cười lên từng tiếng khàn khàn.
Mà giờ phút này Minh Hà hai tay ôm chặt miệng nhỏ, đồng thời dùng hết sức lực cố nép mình vào bên góc phòng ý đồ tránh thoát đi tang thi chú ý, hơi thở theo đó kéo dài ra một đoạn vô cùng khó chịu, hô hấp đều phải tạm thời đình chỉ.
Căn phòng lặng im như tờ.
Bất tri bất giác hai phút thuận lợi trôi qua Minh Hà rốt cuộc mặt mày trở nên tím tái không nhịn được liếc mắt lên cửa sổ nhìn lại, nhưng không tự chủ nội tâm nàng xảy ra một trận kinh hoàng tột cùng.
Một con mắt đỏ ngầu vẫn đang tại bên trái cửa sổ nhìn thẳng hướng của nàng, giờ giờ khắc khắc đều chăm chú không có dời đi nửa bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.