La Phù Vãng Sự Hệ Liệt

Chương 3:




Nhập được cấp báo các thủ tọa lại lần nữa tụ tập nhất đường, bị danh từ ‘Phong Nguyệt Tình Ma’ này làm chấn động phải liên tục hút hơi lạnh.

“Không thể nào, làm sao có thể có Tình Ma vượt qua được chiến trường ngoại vực? Cái thứ tu chân liên minh một đám đáng chết đó làm cái gì vậy, hàng năm điều các đệ tử tinh anh của Kết Đan kỳ từ các môn phái, đến chiến trường ngoại vực tìm chết, đầu tiên là Huyết Ma, bây giờ là Tình Ma, từng con Thiên Ma ngoại vực chạy khỏi chiến trường ngoại vực, vậy mà bọn họ ngay cảnh báo cũng không có, lần sau lại thêm con Ma gì tới nữa đây? Dục Ma? Mộng Ma? Cái đám đáng chết kia muốn hại chết tất cả mọi người sao?”
Thủ tọa Minh Nguyệt Phong gầm lên, trong các thủ tọa, hắn là người khó xử nhất, vì Phong Nguyệt Tình Ma kia, là do chính hắn đón vào sơn môn, đệ tử Thục Sơn đột nhiên biến thành Phong Nguyệt Tình Ma, mà hắn đường đường là thủ tọa Kết Đan kỳ lại một chút cũng không nhìn ra.
“Hiện tại không phải lúc nghiên cứu vấn đề này, điều quan trọng là, phải cứu được Cảnh Dương khỏi tay Phong Nguyệt Tình Ma.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong sắc mặt càng khó xem.
Các thủ tọa trao đổi ánh mắt với nhau một lúc, rất nhanh đạt được thống nhất.
“Lệnh tất cả đệ tử ngoại môn toàn lực truy tìm tung tích của Phong Nguyệt Tình Ma.”
“Lệnh đệ tử Ẩn Phong tùy thời đợi lệnh, một khi tra ra, lập tức xuất động.”
“Lệnh đệ tử các Phong bắt đầu từ hôm nay phải đề cao cảnh giới, La Phù Kiếm Môn phong sơn, tất cả những ai không phải đệ tử La Phù Kiếm Môn không được lưu lại trong vòng khuôn viên trăm dặm.”
“Gửi thỉnh cầu tương trợ tới tu chân liên minh ở chiến trường ngoại vực.”
“Thông báo cho các môn các phái khác, cảnh giác Thiên Ma xâm nhập.”
Các đạo mệnh lệnh nhanh chóng truyền xuống, toàn bộ La Phù Kiếm Môn đều oanh động, Huyết Ma vừa trừ, Tình Ma lại tới, trời ơi, đây là trời muốn diệt La Phù Kiếm Môn sao?
“Tô Lạc, Tô Lạc, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó xem lắm.”
Thanh âm của tiểu hồng điểu, vang lên trên cành cây.
“Ta không sao.”
Tô Lạc đã bình tĩnh lại, xuất hiện trong một phiến rừng ngoài khuôn viên trăm dặm của La Phù Kiếm Môn. Bất cứ ai cũng không thể tưởng tượng được, trong trung tâm của khu rừng vô cùng bình thường này, thế nhưng đang sinh trưởng một cây thần mộc trong truyền thuyết___ Khuyết Nguyệt Ngô Đồng, phiến lá xanh lục như ngọc bích lắc lư trên cành, phát ra tiếng lạt xạt êm tai, trên táng cây, một con Phượng Hoàng điểu hỏa hồng đang nằm, lông đuôi dựng thẳng lên trời, con mắt long lanh óng ánh như hỏa diệm bảo thạch, đang ngẩng nhìn bầu trời cao cao, đối với tiểu hồng điểu đang bay vờn xung quanh, khinh thường không thèm nhìn.
“Không sao thì ngươi sẽ không tới nơi này.” Thanh âm trầm thấp từ trong thân thể Phượng Hoàng truyền tới.
Tiểu hồng điểu đột nhiên kêu thét lên: “A a a… đực mà, ngươi là đực mà…”
Đầu tông thẳng vào cành cây rồi rớt xuống, tiểu hồng điểu lập tức nước mắt đầy mặt. Con Phượng Hoàng mà mình đi theo xum xoe cả ngày cả đêm, cư nhiên mẹ nó lại là Phượng Hoàng đực.
“Ngươi, ngươi lừa gạt tình cảm của bổn điểu gia…”
Tiểu hồng điểu bi phẫn chỉ trích, chỉ đổi lại được hồi ứng không tiếng động của Phượng Hoàng. Một con điểu ngu, ngay cả tâm tư lý tới cũng không có.
“Trả hoa quả lại cho ta….”
Tiểu hồng điểu khóc lóc thút thít, vỗ cánh lôi kéo toàn bộ các loại quả mà nó đã phí rất nhiều sức lực mới hái được để chất đống trước mặt Phượng Hoàng về.
Tô Lạc xoa trán, không để ý tới con tiểu hồng điểu làm chó trung thành kia, hơi gật đầu với Phượng Hoàng, nói: “Người đó đâu?”
Phượng Hoàng trầm mặc một lúc, mỏ Phượng hơi cúi, nhẹ nhàng mổ vào thân cây Khuyết Nguyệt Ngô Đồng. Thân cây bất chợt mở ra, lộ ra một hang động cao hơn một người, một tia sáng hồng sắc u ám, bao lấy nhân ảnh đang ngủ mê, chậm rãi phiêu ra.
Tóc đỏ chạm đất, bạch y như tuyết, mặt tựa bạch ngọc, ở thắt lưng còn đeo một hồ lô hắc mộc nhỏ nhắn lung linh. Hắn, chính là Nữ Nhi Hồng.
“Một người vô hồn, ngươi lưu hắn lại làm gì?” Thanh âm trầm thấp của Phượng Hoàng lại vang lên, mang theo từ tính, vọng lại trong khu rừng kín kẽ, liên miên không dứt.
“Hữu dụng.”
Vứt lại hai chữ, Tô Lạc vươn tay hút lấy đoàn sáng hồng sắc u ám đó, sau đó nhấc nhân ảnh kia lên, quay người đi, trong thoáng chốc đã biến mất khỏi khu rừng.
“Tô Lạc, Tô Lạc đợi ta với, ngươi đáp ứng tìm cho ta một con Phượng Hoàng cái, nói lời không giữ lời, ngươi là đồ hỗn đàn…” Tiểu hồng điểu vỗ cánh, móng vuốt còn cắp một đống lớn hoa quả, lắc lư lảo đảo đuổi theo.
Phượng Hoàng nằm trên đỉnh cây Khuyết Nguyệt Ngô Đồng, dùng khóe mắt liếc nhìn bóng lưng tiểu hồng điểu, nhẹ hừ lạnh một tiếng. Dường như bị khí kình vô hình thoáng chốc đánh trúng, tiểu hồng điểu kêu thảm một tiếng, dùng một tư thế cực kỳ tiêu chuẩn ngã nhào xuống đất.
Bịch!
Một tiếng vang nhẹ, đầu điểu đâm sâu vào trong bùn đất, chỉ còn lại hai móng điểu, lắc tới lắc lui, hữu khí vô lực vẫy vùng trên mặt đất, hoa quả cũng rơi tán loạn đầy đất.
Với cái tướng mạo này, còn dám tơ tưởng tới Phượng Hoàng cái… Phượng Hoàng cao ngạo ngẩng đầu, lông đuôi hỏa hồng nhẹ phất trong không trung, rạch ra một đạo ảo ảnh như hỏa diệm, mỹ tuyệt, diễm tuyệt, dường như đang cười nhạo điều gì.
“Tử điểu, xú điểu, đừng cho rằng ngươi là Phượng Hoàng chân chính, thì bổn điểu gia sẽ sợ ngươi…”
Phí sức chín trâu nhị hổ mới cuối cùng rút được đầu điểu ra khỏi đất, tiểu hồng điểu triệt để phát điên. Hừ một tiếng biến ra chân thân của Tự Phượng, thể hình cực kỳ tương tự với Phượng Hoàng, khí thế bừng bừng vỗ cánh lên giữa trời, cuồng phun cột thủy vào con Phượng Hoàng đang nhàn nhã nằm trên táng cây Khuyết Nguyệt Ngô Đồng.
“Hơ…”
Ngáp một cái, Phượng Hoàng tùy tiện khép mắt lại bắt đầu chợp mắt.
Trong phòng Tô Lạc, Nữ Nhi Hồng yên tĩnh nằm đó, mất đi sự bao trùm của linh lực hỏa của Phượng Hoàng, sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch, trong suốt như băng, toàn thân trên dưới, nửa điểm sinh cơ cũng không có, giống như đã là người chết. Nhưng lồng ngực hơi hơi phập phồng, lại chứng minh trong thân thể hắn, vẫn còn giữ lại một chút khí tức cuối cùng.
Người vô hồn.
Tô Lạc hít sâu một hơi, vốn hắn còn có chút do dự liệu có nên cứu Nữ Nhi Hồng hay không, ngày đó khi hắn dưới cơn thịnh nộ, một chưởng vỗ chết Huyết Ma, lại ngoài ý muốn phát hiện, người bị Huyết Ma đoạt xác thế nhưng chính là Nữ Nhi Hồng, Huyết Ma chết rồi, Nữ Nhi hồng cũng mất sạch hồn phách, chỉ còn lại một thân thể có xác không hồn, vốn muốn mai táng, cũng coi như chu toàn tình đồng môn, nhưng lại bất ngờ phát hiện, trong thức hải của Nữ Nhi Hồng, còn có một phần thần thức tàn lưu.
Cứu hay không cứu? Hắn do dự không quyết, dựa vào phần thần thức tàn lưu đó, hắn có thể tái tạo hồn phách cho Nữ Nhi Hồng, nhưng cái giá phải bỏ ra quá lớn. Chỉ có điều hiện tại, không cứu cũng không được.
Nữ Nhi Hồng bị Huyết Ma đoạt xác, đạt được một giọt tinh huyết của Cảnh Dương, dựa vào giọt tinh huyết này, Nữ Nhi Hồng đã hạ Thiên Ma bù nhìn thuật với Cảnh Dương, cho dù chưa dùng toàn lực, nhưng Cảnh Dương lại vì thế mà bị khống chế một đoạn thời gian, trước mắt Cảnh Dương lại bị Phong Nguyệt Tình Ma đoạt đi, Thiên Ma ngoại vực, vô hình vô tướng, chỉ cần một lòng muốn trốn, cho dù là Tô Lạc cũng không có biện pháp tìm ra, chỉ có thể thông qua Thiên Ma bù nhìn thuật tiến hành nghịch hành phản phệ, nhờ đó truy được tung tích Cảnh Dương.
Muốn nghịch hành Thiên Ma bù nhìn thuật, thì nhất định trước tiên phải cứu Nữ Nhi Hồng, cho dù giá phải trả có lớn hơn nữa, Tô Lạc cũng không thể không cứu. Cảnh Dương và hắn, thể thích tương quan, một khi Cảnh Dương bị Phong Nguyệt Tình Ma triệt để khống chế, đối với hắn cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Nhất định phải nhanh chóng cứu Cảnh Dương về. Tô Lạc siết tay, hạ quyết tâm, sau đó nhẹ búng ngón tay, một cỗ phong bao lấy thân thể Nữ Nhi Hồng, bạch y lập tức rơi xuống đất, lộ ra một thân thể trắng nhợt.
“Ai da ai da… đau… đau quá…”
Lạc Nại Hà ôm đầu lăn lộn, hữu khí vô lực hừ hừ, làm Trúc Diệp Thanh bất đắc dĩ cười khổ.
“Ai bảo ngươi uống nhiều rượu như vậy, còn là men rượu chưa tiến hành làm loãng, không say chết ngươi coi như là tiện nghi cho ngươi rồi.” Trúc Diệp Thanh một bên oán thán, một bên ném qua một viên giải tửu thanh não hoàn vừa xuất lò, “Ăn nó đi, ngươi sẽ dễ chịu một chút.”
“Ta làm sao biết tư vị say rượu lại khó chịu như vậy…” Lạc Nại Hà cũng không biết làm sao, y chỉ muốn mượn rượu lấy uy mà thôi, ai biết rượu vào tận đáy, sau khi uống say liền thốt lời thật tâm, thốt lời thật tâm thì thôi đi, nhưng vừa tỉnh lại, mình cư nhiên nhớ rất rõ ràng, quả thật là mất mặt mất tới nhà mẹ đẻ luôn.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên nhàn nhã của Trúc Diệp Thanh, y nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, “Bất kể ngươi nghe thấy ta nói cái gì, đều phải nhanh chóng quên đi, nếu không… nếu không ta ngày ngày tới trộm rượu của ngươi.”
Trúc Diệp Thanh ngạc nhiên, sau đó tinh nghịch chớp mắt, giễu cợt: “Lẽ nào ngươi không cần ta giúp ngươi truyền đạt lại cho Tô sư thúc sao?”
Nói rồi, hắn lại cười lớn hơn. Trong nhân gian điều tốt đẹp nhất là gì? Đáp án có rất nhiều, đối với đại đa số tu sĩ mà nói, trường sinh, chính là chuyện tốt đẹp nhất thế gian, nhưng đối với Trúc Diệp Thanh mà nói, điều tốt đẹp nhất vĩnh viễn đều là cảm tình giữa người là người, ví như hắn và Nữ Nhi Hồng, ví như Tô Lạc và Lạc Nại Hà.
Mặt Lạc Nại Hà nóng cháy, vịt chết còn cứng miệng kêu gào: “Đã bảo ngươi quên sạch đi… ai da, linh đan này của ngươi không linh, sao ăn rồi mà đầu còn đau… hư…” Y hít một hơi khí lạnh, mới tiếp tục kêu gào, “Tô sư huynh tính là gì chứ, muốn nắm chắc hắn, dễ dàng vô cùng, ai cần ngươi giúp, hừ…”
“Đây là giải tửu thanh não hoàn, không phải thần đan diệu dược.” Trúc Diệp Thanh lắc đầu, “Đừng nói chuyện nữa, nhanh ngồi nhập định, hóa khai dược hiệu, nếu không chờ tới lúc thấy hiệu quả, ít nhất cũng phải nửa canh giờ.”
Nắm chắc Tô Lạc rất dễ? Dễ thì sao ngươi còn cướp rượu của ta để lấy gan. Vì tránh kích thích mặt mũi của Lạc Nại Hà, Trúc Diệp Thanh đem những lời này nuốt lại vào bụng.
Lạc Nại Hà hừ hừ vài tiếng, miễn cưỡng ngồi xuống, nhắm mắt nhập định, thúc đẩy dược hiệu, nhất thời liền cảm thấy trong đầu thanh tỉnh, cảm giác đau nhói do say rượu gây nên cũng giảm đi rất nhiều.
“Cái kia… ngươi thật sự có thể giúp ta truyền đại cho sư huynh?”
Nhớ lại những chuyện mất mặt mà mình làm, Lạc Nại Hà liền cảm thấy tâm hư, đảm hư, phế hư, can hư, ngay cả chân cũng hư nhuyễn vô lực. Rốt cuộc phải làm sao mới có thể nói được với Tô Lạc ‘huynh là của đệ, tất cả của huynh đều phải nghe theo đệ’ đây chứ? Nhớ lại uy thế khi Tô Lạc thỉnh thoảng phát nộ, còn hóa tảng đá thành bụi bay trong gió một cách khó hiểu.
(*Tâm hư, đảm hư, phế hư, can hư: một cách chơi chữ: nghĩa là tim, gan, phèo, phổi đều sợ, tóm lại là lo sợ, chột dạ)
Y sẽ không giống như tảng đá đó chứ, vừa nói xong câu kia, liền biến thành bụi bay trong gió?
Nghĩ tới điểm này, Lạc Nại Hà không kìm được rét run một cái, khụ khụ, an toàn trên hết, chuyện nguy hiểm, vẫn nên để người khác làm đi.
Trúc Diệp Thanh nhìn bộ dáng có tà tâm nhưng không có gan làm bậy của Lạc Nại Hà, gần như muốn bật cười ra tiếng, cố ý xoa xoa cằm dưới, rên rỉ một trận, mới giễu cợt: “Chuyện này cũng không tốt lắm đâu… vạn nhất Tô sư thúc cho là ta đang biểu thị tình yêu với hắn, lại tiếp nhận luôn, thì làm sao đây?”
“Hắn dám!”
Lạc Nại Hà theo tính phản xạ nhảy bắn lên, hai mắt trừng thật to, đợi khi thấy Trúc Diệp Thanh cười hệt như cây trúc đang dao động trong gió, mới biết mình lại bị trêu chọc, lập tức nổi giận.
“Trúc Diệp Thanh sư điệt, thì ra ngươi cũng không phải người tốt…”
Nghe y nhấn mạnh hai chữ sư điệt, rõ ràng là muốn lấy bối phận đè người, Trúc Diệp Thanh lại cười lớn một trận, cười được một nửa chợt nhớ tới khi Lạc Nại Hà uống say hắn đã kiểm tra tình trạng thân thể y và phát hiện tình trạng dị thường, vội nói: “Lạc sư thúc, thân thể của ngươi… có chỗ nào không thích hợp hay không?”
“Không thích hợp?”
Lạc Nại Hà đỏ mặt, lưng xót mông đau có tính là không thích hợp không?
“Trúc Diệp Thanh, ngươi càng ngày càng không phải người tốt…”
Trúc Diệp Thanh nhìn sắc mặt của y, nhất thời liền biết y hiểu lầm, vội nghiêm chỉnh nói: “Ta là hỏi chân nguyên trong nội thể ngươi.”
“A?”
Lạc Nại Hà ngạc nhiên, lúc này mới tiếp tục nhập định, điểu khởi chân nguyên trong đan điền, tỉ mỉ quan sát một lúc, đột nhiên phát hiện, độ thuần chất và số lượng chân nguyên, thế nhưng đã co giảm đi một phần ba, thậm chí ngay cả cảnh giới của y, đều đã lùi về Ngưng Khí kỳ.
“Đây là chuyện gì? Tại sao ta lại trở về Ngưng Khí kỳ rồi?”
Y nhảy dựng lên, như con kiến bị đốt tổ, quay vòng vòng tại chỗ. Vừa muốn bày ra tư thế trưởng bối, kết quả giây tiếp theo đã bị đánh về nguyên hình, Lạc Nại Hà quả thật không hiểu chút nào.
Đây cũng là do y mới tiến vào Trúc Cơ kỳ không lâu, lại là vì lấy dược lực cưỡng hành thăng cao, tự thân căn bản không thích ứng, càng không thể hội được cảm giác sức mạnh mà Trúc Cơ kỳ nên có, lúc này ngay cả khi cảnh giới của mình đã rớt xuống Ngưng Khí kỳ cũng không phát giác được, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ ngay khoảnh khắc cảnh giới bị rớt, đã có thể lập tức phát hiện.
“Bình tĩnh, trấn định…” Trúc Diệp Thanh nhìn y đã sắp sửa muốn tông đầu vào vách núi, liền kinh sợ đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng ngăn cản y, nói, “Ngươi tỉ mỉ nghĩ lại xem, cảnh giới bị rớt từ lúc nào?”
“Lúc nào?”
Lạc Nại Hà chớp chớp mắt, bắt đầu cố gắng nhớ lại. Khi Huyết Ma bị người thần bí đó một chưởng đánh chết, y khẳng định vẫn còn ở Trúc Cơ kỳ, sau đó vì tìm Tô Lạc và Cảnh Dương, y đã sử dụng không ít chân nguyên. Tiếp đó an bài Phong Nguyệt, y lại đi… ách… đến gian phòng của Cảnh Dương, nghe thấy thanh âm của Tô Lạc, sau đó liền… ẩn ẩn nhớ được, khắc cuối cùng đó, mình bị nơi ấm áp ẩm ướt bao chặt, sau đó chân nguyên theo nguyên dương tinh hoa cùng bắn ra… “A a a a a a… sao lại là lúc đó…”
Lạc Nại Hà phát cuồng.
“Sư huynh, huynh trả chân nguyên lại cho ta…”
“Ách…”
Nhìn thân ảnh Lạc Nại Hà điên cuồng chạy đi, Trúc Diệp Thanh đầu đầy sương mù, chuyện này thì có liên can gì tới Tô Lạc chứ? Hắn đuổi theo vài bước, đột nhiên nhớ ra mình còn trách nhiệm trông coi hầu nhi quả, chỉ có thể thầm than một tiếng. Bỏ đi, chuyện của nhà người ta, mình cũng không tiện xen vào. Mấy ngày nay Nữ Nhi Hồng sư thúc cũng không thấy bóng dáng, không biết đi đâu rồi.
Một đường chạy thẳng về phòng mình, không tìm thấy Tô Lạc, Lạc Nại Hà mới đột nhiên phản ứng lại, y đã chạy ra rất lâu rồi, sư huynh khẳng định đã trở về, thế là quay người chạy tới phòng Tô Lạc.
Nơi Tô Lạc trú cách phòng y rất gần, quẹo qua một sơn đạo, vượt qua một thác nước, ở ngay chỗ không xa thác nước, có một khoảnh đất bằng ẩn sau gò núi. Tô Lạc thích yên tĩnh, cho nên xung quanh nơi hắn ở đều trống trải, chỉ có một gian phòng gỗ tồn tại. Kỳ thật tầm nhìn ở nơi này rất tốt, đứng ở bên mép bãi cỏ có thể nhìn được quang cảnh của một nửa Minh Nguyệt Phong, trước đây từng có vài đệ tử Minh Nguyệt Phong chọn nơi này xây phòng ở, chẳng qua từ sau khi Tô Lạc nhìn trúng chỗ này, những người đó liền bị hắn đánh chạy đi.
Thông qua cửa sổ, Lạc Nại Hà rõ ràng nhìn thấy được bóng lưng Tô Lạc, lập tức hét to một tiếng, “Sư huynh, huynh trả chân nguyên cho ta.”, sau đó một cước đạp cửa, một màn đột nhiên ánh vào trong mắt, giống như một đạo lôi đình đánh lên người, Lạc Nại Hà lập tức ngây dại.
Tô Lạc đang ngồi bên mép giường, thân thể quay lưng về phía y, dường như căn bản không nghe thấy tiếng hét của y. Trên giường, một người đang nằm, phần mặt bị thân thể Tô Lạc che mất, y chỉ nhìn thấy được, người đó toàn thân không có một thước vải, một thân da thịt tuyết trắng nhìn vô cùng bóng loáng và tràn đầy tính đàn hồi. Hai tay Tô Lạc, giống như đang vuốt ve trân bảo, chậm rãi di động trên thân thể người đó, từ lồng ngực từ từ trượt xuống bụng.
“Sư huynh, huynh đang làm gì?”
Lạc Nại Hà chấn kinh mở trừng hai mắt, miệng mở to như con cá rời khỏi nước, đang liều mạng hít thở. Dường như có một sợi dây đang quấn lấy cố ý, siết thật chặt, khiến y ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Trong đầu một mảng trắng xóa, chỉ phản chiếu hai tay Tô Lạc, từng tất từng tấc di động trên thân thể người đó.
Nỗi lo âu thống khổ, đột nhiên lan tràn trong thân thể y.
Mới một ngày trước đó, sư huynh làm chuyện tương tự như vậy với y. Y cho rằng đây là quyền lợi chuyên thuộc về mình, thậm chí vì vậy mà vui mừng. Tựa như bị người hung hăng tát cho một bạt tai, Lạc Nại Hà không biết giờ này phút này mình đang phẫn nộ hay bi thương, trong đầu y chỉ có một ý niệm, phải bắt sư huynh giải thích rõ ràng, cho dù sư huynh nói ‘ta đang trị thương cho hắn’, lời nói dối rõ ràng như thế, y cũng nguyện ý tin tưởng.
Tô Lạc không hề động đậy, thậm chí ngay cả quay đầu nhìn cũng không, hai tay hắn, vẫn như cũ chuyên chú ve vuốt trên thân thể có thể xưng là hoàn mỹ kia, dường như chỉ có người đó, mới là người hắn trân ái nhất, chỉ có thân thể đó mới đáng cho hắn bỏ ra tất cả sự chú ý.
“Được… được… sư huynh… huynh cư nhiên ngay cả giải thích… không, huynh ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho ta, coi như ta mắt mù, còn cho rằng huynh đối với ta…”
Lạc Nại Hà căm giận cười, lục tìm trong túi trữ đồ lấy ra thanh kiếm gỗ mà năm đó Tô Lạc đã tự tay gọt cho y, bẽ gãy làm đôi, ném xuống đất.
“Coi như ta tự mình đa tình, từ nay về sau, huynh là huynh, ta là ta, chúng ta tuyệt giao.”
Ném lại hai chữ, y quay người xông ra khỏi phòng, lúc cúi đầu xuống, lệ châu trong khóe mắt nhanh chóng tụ lại, không chịu để nó rơi xuống, Lạc Nại Hà ngẩng đầu lên, liều mạng chớp mắt bức thủy khí trong khóe mắt trở về.
“Tên này… bạch si…”
Ước chừng qua nửa canh giờ sau, trong gian phòng của Tô Lạc, truyền ra một tiếng mắng chửi không biết làm sao, Lạc Nại Hà đã chạy thật xa không thể nghe thấy, càng không nhìn thấy được, khi y nói ra hai chữ ‘tuyệt giao’, một tia máu từ khóe miệng Tô Lạc từ từ chảy xuống, càng không biết, từ đầu đến cuối, hai mắt của Tô Lạc vẫn luôn nhắm chặt, hai tay hắn không phải đang ve vuốt thân thể Nữ Nhi Hồng, mà là dùng một loại mật pháp, lấy thân thể Nữ Nhi Hồng làm nguyên hình, tái tạo linh hồn Nữ Nhi Hồng.
Ngay lúc Lạc Nại Hà xông vào gian phòng, là lúc Tô Lạc vừa tạo xong hồn phách đang dẫn nó vào nội thể Nữ Nhi Hồng, hồn phách mới tạo nên yếu ớt bất kham, chỉ hơi phân tâm thì sẽ tiêu tan vào thiên địa. Tô Lạc không có cách nào đáp lại Lạc Nại Hà, nhưng bị một câu tuyệt giao bất phân trắng đen thị phi đó chọc tức xém chút tẩu hỏa nhập ma.
Lúc đó, Tô Lạc thật sự hoài nghi có phải lúc nào đó hắn đã không cẩn thận uống lầm thuốc, nếu không sao hắn lại nhìn trúng tên bạch si làm người ta hận đến mức muốn bắt y đi đánh mông đó chứ.
“Ân…”
Một tiếng rên rỉ suy yếu cực điểm, phát ra từ miệng Nữ Nhi Hồng, mí mắt nhẹ nhàng rung động, hắn mở mắt ra, trong con ngươi đen kịt, mang theo sự hoang mang trống rỗng, giống như tiểu thú vừa mới tách ra từ thân thể mẫu thân, thuần khiết không mang chút tạp chất.
Sớm đã mất đi hồn phách, tất cả những ký ức từng có đều theo đó tiêu tan, trong hồn phách mới, chỉ còn chứa đựng một phần thần thức cuối cùng còn sót lại của Nữ Nhi Hồng, vì hắn mở cửa linh thức, thậm chí ngay cả tất cả tu vi đều biến mất, hắn hiện tại, như một đứa trẻ mới ra đời, người đầu tiên nhìn thấy, sẽ nhận định là chỗ dựa một đời.
“Ngươi là ai?”
Vươn tay lau đi tia máu trên khóe môi Tô Lạc, Nữ Nhi Hồng hiếu kỳ nhìn, thậm chí lè lưỡi ra liếm liếm, vị máu tanh mang theo cảm giác quen thuộc quái dị, dường như không biết vào lúc nào, hắn đã từng nếm qua dịch thể tanh đỏ này.
Tô Lạc nhăn mày, thu lại giọt tinh huyết của Cảnh Dương đã thuận tiện lấy được khi tái tạo hồn phách cho Nữ Nhi Hồng, hắn đang do dự giữa việc đuổi theo Lạc Nại Hà và nhanh chóng cứu Cảnh Dương.
Bên nào nặng bên nào nhẹ?
Do dự một lúc, bất chợt hắn lại than nhẹ, đầu ngón tay nhẹ vuốt lên góc trán, tiểu bạch si đó, thật sự là ma tinh trong vận mệnh của hắn mà.
“Ngươi ở đây không được ly khai.”
Ném y vật lại cho Nữ Nhi Hồng, Tô Lạc quay người đi.
“Sớm… trở về…”
Giọng nói của Nữ Nhi Hồng tràn đầy ỷ lại, trong con mắt đen kịt, từ từ lộ ra biểu tình bi thương khi bị vứt bỏ.
Bước chân Tô Lạc hơi ngừng, nhưng không quay đầu, chỉ lấy một ngọc phù ra khỏi túi trữ đồ, ngón tay nhẹ điểm, đem một câu nói ghi vào trong ngọc phù, sau đó tùy tiện ném ra, ngọc phù đó hóa thành một đạo quang ảnh, nhanh chóng chạy tới Hồ Lô Phong.
“Ân? Đây là cái gì?”
Trúc Diệp Thanh đang chuyên tâm nghiên cứu Thanh Liên kiếm quyết, bị ngọc phù đột nhiên xuất hiện trước mặt mình dọa nhảy dựng, quan sát nửa ngày, mới phát hiện đây chính là ngọc phù truyền tốc vô cùng trân quý trong truyền thuyết.
“Ai truyền tin cho ta?” Trúc Diệp Thanh đoán không ra, tùy tiện đón lấy ngọc phù, đưa đạo thần thức vào thăm dò.
“Nữ Nhi Hồng ở chỗ ta, nhanh tới.”
Một câu chữ xuất hiện trong thần thức của hắn, danh tự bên dưới, là hai chữ lớn rồng bay phượng múa: Tô Lạc.
Trúc Diệp Thanh nhảy lên, chạy được mười mấy bước, chợt quay đầu nhìn lại con đường độc đạo, nghĩ tới trách nhiệm của mình, hai bên khó xử, do dự một lúc, hắn hạ quyết tâm, quay người chạy xuống Hồ Lô Phong. Tô Lạc người này, sẽ không vô duyên vô cớ truyền tin cho hắn, Nữ Nhi Hồng nhất định xảy ra chuyện rồi.
Nghĩ tới điểm này, Trúc Diệp Thanh lòng như lửa đốt, khẩn trương không yên, khó mà tiếp tục bình tĩnh nhàn nhã như thường ngày.
“Ta chạy tới đâu vậy?”
Giờ này phút này, Lạc Nại Hà đang đứng dưới một sơn phong xa lạ, hoang mang nhìn quanh.
Lạc đường rồi?
Đây là ý niệm đầu tiên nổi lên trong đầu y, sau đó lại liều mạng ném đi. Đùa sao, La Phù Kiếm Môn nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chủ phong chỉ có mười ba tòa mà thôi, thứ phong tuy rất nhiều, y không dám nói mình đã đi qua toàn bộ, nhưng chỉ cần lấy chủ phong làm tiêu điểm, muốn lạc đường cũng khá khó khăn nha.
Nhưng hiện tại, y không nhìn thấy chủ phong, xung quanh mây mù lan tràn, chỉ có một toàn sơn phong trước mặt, cô độc đứng trong đỉnh mây mù. Xa xa, đỉnh núi nhấp nhô, nhưng lại không có một tòa núi nào, cao hơn tòa trước mặt y.
Nhìn có phần giống với chủ phong, nhưng, La Phù Thập Tam Phong dù y chưa đi hết toàn bộ, nhưng hình dạng của nó vẫn biết, tuyệt đối không có tòa chủ phong nào giống tòa sơn phong trước mặt. Vách núi cheo leo, giống như một thanh trường kiếm, từ trên trời, đâm thẳng xuống. Sơn phong như vậy, trừ một vòng vách núi giống như thân kiếm ra, những chỗ khác căn bản không có cách nào ở được. Tu sĩ bình thường, nếu không biết bay, muốn đi lên cũng không được.
“Thật sự gặp quỷ rồi…”
Lạc Nại Hà nhìn lên núi than thở, mất đi dục vọng muốn trèo lên, muốn quay đầu đi về, nhưng vừa quay đầu, lại phát hiện sau lưng mây mù kín kẽ, sớm đã lạc mất con đường tới đây vừa rồi, ngoài phạm vi mười bước, trừ một đám mây mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
“Lẽ nào lại là huyền cảnh?”
Lòng đột nhiên kinh sợ, Lạc Nại Hà nhất thời trở nên cảnh giác.
Trong La Phù Kiếm Môn tại sao lại có huyền cảnh? Phải biết, loại thuật pháp như huyền cảnh này, đã không thể xưng là thuật pháp nữa, cho dù trong giới đạo tu, trình độ chân thật của của huyền cảnh hầu như đã đạt tới mức hoàn toàn tương tự với thế giới hiện thực, đủ để được thăng lên cảnh giới đạo thuật. Lạc Nại Hà chỉ là một tu sĩ nhỏ bé, có lẽ kiến thức còn hạn hẹp, nhưng y cũng biết, phàm là những thứ được xưng là đạo thuật, đều phải thần thông kinh thiên động địa, huyền cảnh đạt đến trình độ đạo thuật, thì không thể tiếp tục đơn giản xem nó là huyền cảnh nữa, vì huyền cảnh đạo thuật hình thành nên, khác biệt duy nhất với thế giới hiện thực, chỉ có một điểm, chính là huyền cảnh thì sẽ biến mất, mà thế giới hiện thực chỉ có bị hủy diệt.
Nói cách khác, trước mắt nếu như thật sự là huyền cảnh do đạo thuật hình thành, vậy thì hoàn toàn có thể coi nó như thế giới hiện thực, vì chỉ cần người thi thuật không chịu xóa đi huyền cảnh, vậy thì tất cả trong huyền cảnh này, đều sẽ tồn tại như hiện thực, ví dụ như cây cỏ cũng sẽ đâm chồi mọc lá khai hoa kết quả, cầm điểu tẩu thú sẽ sinh sôi phát triển, đời đời tương truyền, sinh tử bệnh lão, không thiếu thứ gì.
Trong tu chân giới liên quan tới huyền cảnh cấp bậc đạo thuật, có một truyền thuyết vô cùng nổi danh, đó chính là Thái Hư huyền cảnh. Truyền thuyết nói thời cổ đại, có một nơi được gọi là Thái Hư huyền cảnh, nó không phải do sức người hình thành, mà khi thiên địa sơ khai, đã tồn tại rồi. Trong Thái Hư huyền cảnh, kỳ hoa dị thảo, trân cầm dị thú, quế bảo vô số, nếu có người có thể tiến vào Thái Hư huyền cảnh, thậm chí có thể đem những thứ bên trong ra ngoài.
Nhưng đây dù sao cũng chỉ là truyền thuyết.
“Giỡn cái gì đây a, cho dù là đạo tu đại phái cấp cao như Côn Luân, Nga Mi, cũng không thể tồn tại huyền cảnh như thế này.”
Lạc Nại Hà liều mạng lắc đầu, La Phù Kiếm Môn chỉ là một kiếm tu môn phái nhị lưu, pháp thuật tàng giữ trong môn, cũng chỉ là những thứ bình thường trong tu chân giới, giống như thủy kính thuật gì đó, chỉ cần tu luyện được ra linh lực thì đều có thể sử dụng. Trong pháp thuật thì huyền cảnh đã được coi là hàng cấp cao, lên tới mức huyền cảnh cấp bậc đạo thuật, càng có thể thần thông tới mức khiến cả tu chân giới đều máu chảy thành sông, trong La Phù Kiếm Môn làm sao có thể tồn tại.
Ném sạch những suy nghĩ không chút thực tế, đầu óc y sau sự chấn kinh ban đầu, dần dần tỉnh táo trở lại. Nếu không phải là huyền cảnh, vậy thì chỉ có một khả năng khác. Đây chính là một tòa núi thật sự tồn tại, chẳng qua bình thường không biết đã bị thứ gì che phủ, trước đó y tâm phiền ý loạn, vùi đầu chạy, không biết làm sao, vô tình xông vào đây.
“Lẽ nào trong La Phù Kiếm Môn kỳ thật có tới mười bốn chủ phong?” Y lầm bầm tự nói, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn, nhưng sau đó lại thập phần nghi hoặc, “Nhưng tại sao phải che giấu tòa chủ phong này?”
Y lùi lại vài bước, nỗ lực ngẩng cổ lên, muốn thử nhìn rõ mỏm núi nhô ra ở gần đỉnh núi, cũng chính là nơi rất giống như cán kiếm, có phải là có tu sĩ tồn tại.
“Tiểu gia hỏa, đừng ngưỡng tới gãy cổ, nếu đã đến dưới Ẩn Phong, thì đó là cơ duyên của ngươi, đi lên đi.”
Một âm thanh già nua, đột nhiên vang lên bên tai y, trực tiếp dọa Lạc Nại Hà nhảy lùi ra xa ba bước, còn chưa đứng vững, đã cảm thấy dưới chân đột nhiên khoáy lên một trận gió, bao lấy y bay lên trên ‘cán kiếm’.
“Chưởng, chưởng, chưởng giáo…”
Vừa chạm đất, Lạc Nại Hà liền bị dọa ngây ngốc. Trước mặt có nhóm lão đầu nhi tóc trắng xóa, chân mày và râu cũng màu trắng ngồi khoanh chân, duy nhất chỉ có một mái đầu đen, chính là chưởng giáo chân nhân mà bình thường y phải ngưỡng cổ ngóng nhìn.
Lúc này, chưởng giáo chân nhân đang tất cung tất kính đứng cuối nhóm lão đầu nhi.
“Thấy các vị thái thượng trưởng lão, còn không nhanh dập đầu.”
Thấy Lạc Nại Hà ngốc lăng đứng đó không động, chưởng giáo chân nhân lập tức trừng mắt qua.
“Người trong Ẩn Phong, không câu nệ lễ tục.” Một lão đầu nhi tóc trắng mày trắng râu trắng mở miệng nói.
“Tiểu gia hỏa cơ duyên không tồi, nhãn lực cũng không tồi, vừa nhìn đã nhận ra đây là huyền cảnh.” Lại một lão đầu nhi tóc trắng mày trắng râu trắng nói, trên mặt còn cười ha ha.
“Tiểu gia hỏa đoán không sai, nơi này đích thật là Phong thứ mười bốn của La Phù Kiếm Môn, tên gọi Ẩn Phong.” Lại một người.
“…”
Lạc Nại Hà hoa mắt, đám lão đầu nhi này đều là tóc trắng mày trắng râu trắng, trên người còn mặc đạo bào màu trắng, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị vùi dưới tóc mày râu, y thật sự không nhận ra được chỗ nào khác biệt giữa họ, lại một người tiếp lời nói chuyện, đến cuối cùng, y chỉ nhìn thấy râu của đám lão đầu nhi này đang động, cũng không biết câu nào do lão đầu nhi nào nói.
“Tiểu gia hỏa, ngươi có nguyện nhập Ẩn Phong của ta?”
Đến cuối cùng, chỉ có một câu này, Lạc Nại Hà cuối cùng nghe rõ, ồn ào nửa ngày, thì ra đám lão đầu nhi tóc trắng mày trắng râu trắng này muốn thọc gậy bánh xe a. Đùa sao, ở cùng một đám lão đầu nhi tóc trắng mày trắng râu trắng thì có gì tốt chứ, lại nói, nào có chuyện miếng bánh từ trên trời rớt xuống chứ, đang muốn kiên định cự tuyệt để biểu đạt lòng kiên trinh bất khuất của mình với Minh Nguyệt Phong, chưởng giáo chân nhân đột nhiên mở miệng.
“Lạc Nại Hà, cơ duyên của ngươi tới rồi, chỉ cần ở lại Ẩn Phong này đủ năm trăm năm, sau khi ra ngoài ngươi lập tức có thể trở thành trưởng lão của La Phù Kiếm Môn, nếu trong thái thượng trưởng lão có một vị quy hư, ngươi sẽ là thái thượng trưởng lão.”
Cái gì gọi là quy hư? Chính là chết, quy thiên, bỏ mạng.
Con mắt Lạc Nại Hà nhất thời lồi hẳn ra, chỉ cần năm trăm năm, thì có thể trở thành trưởng lão? Thiên hạ còn có chuyện tốt như vậy?
“Ta nhập.”
Một câu nói không đi qua đại não cứ như vậy buột miệng thốt ra, trong tâm tư Lạc Nại Hà chỉ xoay chuyển một ý niệm: Chỉ cần mình thành trưởng lão, thì có thể đem tên phụ tâm hỗn đàn Tô Lạc đó ra đánh một trận, muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp thế ấy, hắn còn không thể trả đòn, hừ, lúc đó xem sư huynh còn dám hồng hạnh xuất tường, cước đạp lưỡng thuyền* không.
(*Ngoại tình)
“Ha ha ha ha ha….”
Đám lão đầu nhi cười lớn, cười đến mày râu phiêu phiêu, một đám lông trắng trực tiếp dọa Lạc Nại Hà sởn hết gai óc, những vị thái thượng trưởng lão này, rốt cuộc đã bao lâu không chải qua mớ râu tóc mày này?
Ẩn ẩn, y bắt đầu nảy sinh hối hận. Sau năm trăm năm, mình sẽ không biết thành bộ dạng đức tính như vậy đi?
Lạnh run.
“Cung hỉ các vị thái thượng trưởng lão, Ẩn Phong hậu tục đã có người rồi.” Chưởng giáo chân nhân bái sâu, sau đó nhìn Lạc Nại Hà.
“Sau này ngươi chính là thân truyền đệ tử của các vị thái thượng trưởng lão, luận bối phận, bổn tọa là sư huynh của ngươi.”
Lạc Nại Hà chớp chớp mắt, lại ngốc lăng rồi.
“Đợi, đợi đã…”
Cái bánh này thật sự là quá lớn rồi, quả thật giống như một tòa núi, sắp đè chết y rồi, y vội vàng liều mạng lắc hai tay.
“Cái này… hiện tại ta hối hận có được không?”
“Không được.” Đám lão đầu nhi đồng thanh gầm lên.
“Quân tử nhất ngôn.”
“Khoái mã nhất tiên.”
“Một ngày nhập Ẩn Phong, sinh tử không thể rời.”
“Sinh là người Ẩn Phong.”
“Chết là quỷ Ẩn Phong.”
“Nếu muốn rời Ẩn Phong.”
“Ở đủ năm trăm năm.”
“…”
Lạc Nại Hà gần như bị một chuỗi ngôn ngữ oanh tạc đến nổ tung, mở miệng ngáp ngáp hệt như con cá rời khỏi nước, nỗ lực hít thở mấy hơi, mới miễn cưỡng nói được một câu: “Tại sao là ta?”
“Được rồi, những lời tiếp theo liên quan tới cơ mật của Ẩn Phong, chưởng giáo sư điệt, ngươi có thể đi rồi.” Lão đầu nhi ngồi ở vị trí trung tâm nhất phất tay, xua chưởng giáo chân nhân đi như đuổi ruồi.
Chưởng giáo chân nhân hơi ngạc nhiên, rồi vội nói: “Vậy chuyện về Tình Ma, đệ tử vô năng, mong các vị trưởng lão có thể xuất thủ tương trợ.”
“Chuyện này chúng ta đã biết, sau hôm nay, sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Ngắn ngủi vài câu, chưởng giáo chân nhân liền bị đuổi đi. Nhìn theo thân ảnh chưởng giáo chân nhân dẫm lên phi kiếm ly khai, Lạc Nại Hà hai mắt ngưỡng mộ, nếu y có thể bay, thì sớm đã chạy rồi, những lão đầu nhi tóc trắng mày trắng râu trắng này, nhìn thế nào cũng thấy quái dị. Y có một dự cảm rất cường liệt, gia nhập Ẩn Phong, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Tiểu gia hỏa, đừng nghĩ tới chuyện chạy nữa, đây là cơ duyên của ngươi, đừng mang biểu tình như bị bắt uống độc dược như vậy, qua đây, để lão phu nhìn thử tu vi của ngươi… sao mới tới Ngưng Khí kỳ vậy… không đúng, nhìn độ cứng chắc của đan điền ngươi, đáng lý ra nên là Trúc Cơ mới đúng, tại sao chân nguyên toàn thân lại hư rỗng, nguyên dương đã mất hơn phân nửa… chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ a, tu luyện còn chưa hữu thành, đã trầm mê nhục dục… đáng tiếc…”
Lạc Nại Hà mặt xám như tro, đám lão đầu nhi này có ánh mắt thế nào đây, vừa nhìn đã nhìn thấu hết toàn thân y rồi.
“Cũng may, nguyên dương tuy mất hơn nửa, nhưng dù sao vẫn còn lưu lại một phần, dùng linh dược bồi bổ, có thể hồi phục được chín phần. Chân nguyên hư rỗng, bế quan tu luyện nửa năm là được, linh khí ở Ẩn Phong vượt xa ngoại giới, tu vi tinh tiến không phải là vấn đề, chỉ đáng tiếc trải qua lần tổn thất này, muốn lên đến Đại Thừa kỳ, độ khó sẽ gia tăng, nếu không gặp kỳ ngộ, kiếp này phi thiên căn bản là vô vọng. May có kiếm ý đặc biệt của ngươi, khi tu đến phá thai thành kiếm, thì có thể bù đắp được.”
Không thể tu đến Đại Thừa kỳ? Lạc Nại Hà trề môi, vẻ mặt không sao hết. Trước giờ y không cảm thấy mình có hy vọng tu đến Đại Thừa kỳ, có thể tu đến Kim Đan kỳ, tính ra đã là cực hạn. Còn về kiếm ý của mình, xác thực là có chỗ kỳ đặc biệt.
Nghĩ tới đây, y đột nhiên hơi động trong lòng, nói: “Các vị thái thượng trưởng lão, chẳng lẽ chính là vì kiếm ý của ta, các ngài mới muốn ta gia nhập Ẩn Phong?”
Mấy lão đầu nhi nhìn nhau cười, vẫn là vị thái thượng trưởng lão ngồi ở nơi trung tâm nhất đáp: “Tiểu gia hỏa quả nhiên phản ứng nhạy bén, nếu không vì kiếm ý đặc biệt của ngươi, thì ngươi cũng không thể tiến vào trong Ẩn Phong được.”
Lạc Nại Hà vội vàng bái hạ, nói: “Xin thái thượng trưởng lão chỉ giáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.