La Phù

Chương 685: Khúc ca phúng điếu




Dịch giả: Xanh trời xanh nước

Lúc này Lạc Bắc đã bị thương nặng. Nhưng cũng nhờ hắn tu luyện tới Phá pháp kim thân, nếu không thì người khác đã chết từ lâu rồi.
Thái Hư lão tổ!
Người phóng ra cái pháp thuật đó vào lúc này cũng xuất hiện gần với Hoàng Vô Thần. Y nhìn Lạc Bắc với ánh mắt oán độc. Đó chính là Thái Hư lão tổ lúc trước bị Lạc Bắc thiến.
- Lạc Bắc!
Tô Hâm Duyệt, Thái Thúc và Lạn Hàng đều tái mặt.
Lúc trước bọn họ cùng với Lạc Bắc trải qua vô số trận chiến sinh tử nhưng chưa có lần nào giống như ngày hôm nay không có sức đẻ trả đòn. Thậm chí muốn chạy cũng không được.
Mà hiện tại Huyền Vô Thượng đã muốn bỏ chạy. Chắc chắn Lạc Bắc là mục tiêu đầu tiên bị Hoàng Vô Thần chặn giết. Căn cứ vào tình hình thì Lạc Bắc cũng không thể chống nổi một đòn nữa của Hoàng Vô Thần.
- A?
Tinh thần bình thản của Hoàng Vô Thần chợt xuất hiện một chút dao động.
Giữa đất trời đột nhiên vang lên một tiếng ca kỳ dị.
Tiếng ca đó cũng không phải là Thập Điện trấn hồn khúc mà Bán Diện Nhân Ma vừa mới sử dụng. Đó là yêu văn được niệm chú một cách độc đáo nghe như tiếng hát. Trong tiếng hát có âm tiết độc đáo tràn ngập một sự đau thương.
Tiếng ca đó được phát ra từ miệng của mấy trăm yêu tu núi Chiêu Diêu.
Tất cả bọn họ ngồi xếp bằng trên không trung. Tinh khí và tinh thần của họ được nối liền với nhau.
Theo tiếng ca vang vọng không trung, thân thể của đám yêu tu núi Chiêu Diêu tan biến. Từng viên nội đan hóa thành những làn nguyên khí. Cùng lúc đó cả không trung vang lên âm thanh như tiếng khóc đồng thời tản xuống những giọt nước đen có tính hủy diệt. Mà trong phạm vi mấy ngàn dặm, mặt đất bị lực lượng pháp thuật tàn phá cũng lập tức tan vỡ bốc lên nguyên khí màu đen.
Những làn nguyên khí màu đen có thể ăn mòn thân thể cùng với máu huyết có hơi thở thủy ngân ngưng kết lại với những hạt nước màu đen tạo thành từng giọt nước mắt.
Thiên Hống Tuyệt Diệt.
Vào thời điểm cuối cùng của cái chết, yêu tộc dùng thân thể và nội đan để hiến tế triệu tập pháp quyết cuối cùng. Mà vào lúc này, một cảnh tượng đau thương xuất hiện trước mắt mọi người.
"Xuy xuy xuy xuy!"
Tất cả người tu đạo đều phát hiện bất kể là mây trôi hay thứ gì khác chỉ cần chạm vào thứ nước mắt đen đó là lập tức tan biến. Rất nhiều pháp bảo đang bay lượn trên không trung bị thứ nước đen đó chạm phải lập tức biến thành sắt vụn.
- Lạc Bắc! Đi mau.
Cùng lúc đó, Vũ Nhược Trần, Yến Kinh Tà...mấy trăm đệ tử Thục Sơn cũng phóng ra kiếm quang. Đột nhiên tạo thành một cái kiếm trận bao phủ Lạc Bắc vào bên trong đồng thời tấn công cái nhà giam màu vàng do Hoàng Vô Thần tạo ra.
- A!
Cùng lúc đó, Cửu cung thần quân và Hắc Thạch thần quân cũng hét lên điên cuồng, gần như dùng hết chân nguyên phóng ra hai quầng sáng tới trước mặt Hoàng Vô Thần.
Lạc Bắc là kẻ địch của Thiên Lan hư không nhưng mấy người Cửu Cung thần quân biết rõ lúc này bọn họ rất khó bỏ chạy khỏi tay của Hoàng Vô Thần. Chỉ có giúp Lạc Bắc thoát khỏi thì hắn và Huyền Vô Thượng mới báo thù được cho họ.
Bài ca ai điếu của yêu tộc coi như bọn họ tới cái chết. Mà vào lúc này, Hoàng Vô Thần coi như mất hết nhân tính. Tất cả người tu đạo có mặt ở đây đối với đại đạo của y đều phải bị gạt bỏ.
"Sát! Sát! Sát!"
Sắc mặt của y vẫn hết sức bình thản. Theo một sự uy nghiêm vô thượng tản ra, hư không xung quanh ngôi thành màu bạc liên tục sập xuống. Những giọt nước mắt màu đen vỡ vụn tiêu tan giữa đất trời.
"Oanh!"
Một tia sáng lóe lên trong mắt của y. Hai bàn tay màu vàng đột nhiên từ trên cao chụp xuống trấn áp bên trên kiếm trận của Thục Sơn khiến cho kiếm quang dập nát. Tất cả đệ tử Thục Sơn kết trận, cả Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà ở bên trong đều bị đánh bay như những tảng đá.
Mà một bàn tay khác thì giáng thẳng xuống người Cửu cung thần quân và Hắc Thạch thần quân. Lập tức cả hai người và mấy trăm người tu đạo Thiên Lan hư không đều hóa thành tro bụi.
Từng cái pháp thuật liên tiếp được sử dụng đối với Hoàng Vô Thần bây giờ chân nguyên có lẽ gần như hoàn toàn hết sạch. Nhưng hai hạt sen màu vàng lại từ tay của y bay ra rồi chui vào miệng. Lập tức chân nguyên trong cơ thể của y lại trở nên tràn đầy, toàn thân tản ra thứ ánh sáng như một vị thần.
- Vô ích.
Hàn Huyết Y và Linh Thích Thiên liếc mắt nhìn nhau và cùng nghĩ vậy.
Lúc này, nhìn lại thì người của Trạm Châu Trạch Địa đã mất hơn một nữa. Cả không trung chỉ có toàn ánh mắt tuyệt vọng.
- Mượn chân nguyên dùng một chút.
Nhưng vào lúc này, điều khiến cho mọi người bất ngờ đó là Bắc Minh vương vốn không còn có một chút pháp lực dao động chợt xuất hiện bên cạnh Lạc Bắc.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn và tuyệt vọng, nhân vật như Bắc Minh vương và Lạc Bắc trên người tự nhiên có một thứ phong thái độc đáo thu hút mọi người.
- Bắc minh vương! Vì ngươi và Nguyên Thiên Y mà ta mới phải chờ nhiều năm như vậy. Chỉ tiếc vừa rồi ngươi đã sử dụng cái pháp thuật kia.
Nhìn Bắc Minh vương, ánh mắt của Hoàng Vô Thần có một chút gì đó châm biếm và tiếc nuối. Nhưng ngay lập tức ánh mắt của y không giấu được sự kinh ngạc.
Lúc này, Hoàng Vô Thần như hoàn toàn nắm giữ cả giới tu đạo, như một vị thần nắm trong tay sự vận chuyển của đất trời. Không một ai có thể trái với ý chỉ của y. Tuy nhiên trên người Bắc Minh vương lại giống như Lạc Bắc vẫn có một thứ vóc dáng bệ vệ không chịu khuất phục. Điều khác biệt đó là dáng dấp của Lạc Bắc có một sự điên cuồng và nồng nhiệt còn trên người Bắc Minh vương lại là một sự trầm mặc và lạnh như băng.
Bắc Minh vương bắt được tay của Lạc Bắc. Cùng lúc đó, một cái cột đá khắc hình phật với vô số ký hiệu xuất hiện ở ngực của lão.
Sau đó cái cột đá có khắc hình phật dài tới một trượng liền hóa thành một luồng sáng chia đất trời ra thành hai nửa.
Cái vòng tròn màu vàng xuất hiện trước mặt lão và Lạc Bắc trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Trong nháy mắt, lại có vô số vòng tròn màu vàng xuất hiện trước mặt Hoàng Vô Thần. Tuy nhiên trong nháy mắt chúng lập tức tan biến. Trên cái thành trì những bàn tay to do đám đệ tử tu vi Độ Kiếp kỳ hóa ra cũng biến thành những tia sáng. Toàn bộ ngôi thành lập tức chia ra thành hai nửa mà rơi xuống.
Trên đó có ít nhất một nửa đệ tử tu vi Độ Kiếp kỳ và cả Thái Hư lão tổ ở phía sau Hoàng Vô Thần mới chỉ cảm thấy sợ hãi đã hóa thành tro bụi.
- Nhất thiên tràng. Bắc minh vương! Không ngờ ngươi lại có được cái pháp bảo này.
Vốn Hoàng Vô Thần khiến người tu đạo có cảm giác như một vị thần không bị đánh bại thì bây giờ nơi ngực cũng có một quầng sáng. Rồi sau đó Hoàng Vô Thần phát ra quầng sáng cuốn lấy đám đệ tử tu vi Độ Kiếp kỳ rồi gần như bỏ chạy trong trạng thái hốt hoảng, thoáng cái mất hút.
Trong không trung vẫn tràn ngập những loại nguyên khí hỗn loạn va chạm với nhau tạo ra các loại tia sáng cùng với tro bụi bay lả tả do vô số người tu đạo bị chết.
Nhưng một cường giả như Hoàng Vô Thần đã biến mất không còn dấu vết.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bắc Minh vương.
Ánh mắt của họ chỉ có một sự khiếp sợ và khó tin.
Sau khi phóng ra một cái pháp thuật, Bắc Minh vương vẫn còn có thể tạo ra được một đòn như vậy.
Hơn nữa một đòn tấn công đó của Bắc Minh vương rõ ràng làm cho Hoàng Vô Thần bị thương nặng, nếu không thì y cũng không bỏ chạy như vậy.
Nhất Thiên tràng. Âm thanh của Hoàng Vô Thần trước khi biến mất khiến cho mọi người biết cái pháp bảo mà Bắc Minh vương vừa mới sử dụng tên là Nhất Thiên tràng.
Đó là loại pháp bảo gì mà có uy lực như vậy?
Ai cũng không ngờ, quyết chiến giữa Thiên Lan hư không và Lạc Bắc lại kết thúc như thế này.
Mà Bắc Minh vương vừa mới cứu mạng tất cả người tu đạo có mặt ở đây cùng với Lạc Bắc từ trên không trung hạ xuống.
Ầm ầm.
Vô số những đám mây tản ra do uy lực của pháp thuật lại hội tụ rồi bầu trời bắt đầu rớt xuống những hạt mưa tầm tã.
Trong cơn mưa to vẫn xen lẫn một chút ánh sáng màu vàng nhìn như có vô số những con mắt yêu đang chăm chú quan sát thế gian.
Lúc trước khi Thiên Hống Diệt Tuyệt đại pháp tác động, những giọng nước mắt màu đen phủ xuống đã không còn thấy bóng dáng. Nhưng trong phạm vi ngàn dặm, toàn bộ sự sống không còn, tất cả chỉ có một màu xám. Vùng đất bên ngoài Nam Thiên môn như biến thành một núi Chiêu Diêu thứ hai.
Trong cơn mưa to tầm tã, ánh mắt của tất cả người tu đạo đều tập trung về phía hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.