La Phù

Chương 511: Thiên lan tinh không. hoàng vô thần thực sự




- Sau khi tông môn chúng ta trốn vào trong Thiên Lan tinh không mới phát hiện ra thần cung Toái Hư. Chúng ta làm sao biết được cái pháp bảo đó lại có uy lực mạnh tới vậy.
Cái bóng người trong vầng sáng đầy uy nghiêm nở nụ cười lạnh:
- Hơn nữa chúng ta cũng không thể ngờ được tên đệ tử của ngươi lại đột nhiên quay giáo lại. Với uy lực của thần cung Toái Hư như thế, cho dù các ngươi có phái bất kỳ ai đi cũng không thể làm tốt hơn Độc Nhân vương.
Cái bóng uy nghiêm đó dường như cũng không truy cứu nguyên nhân Độc Nhân vương bỏ mình mà ngược lại hình như có điều gì đó cầu với Hoàng Vô Thần. Tuy rằng hơi giận vì Độc Nhân vương bị chết nhưng y vẫn cố gắng đè nén. Sau khi ngừng một chút, y mới nói tiếp:
- Mặc dù Độc Nhân vương không mang thần cung Toái Hư về nhưng tên đệ tử của ngươi cũng bị trúng Ngân từ bảo phù của gã, khí huyết và Nguyên Anh nhanh chóng giảm xuống, chắc chắn là không thể sống được.
- Cái đó chưa chắc.
Âm thanh Hoàng Vô Thần hết sức uy nghiêm nhưng lại không hề có lấy một chút cảm xúc:
- Bên cạnh Lạc Bắc có cao thủ Đan đạo, không chừng có thể cứu được cô ấy.
- Hiện tại trình độ Đan Đạo của các ngươi đã đạt tới mức độ nào? - Cái bóng đen bên trong vầng sáng có chút nao nao, âm thanh cũng trở nên hơi dao động:
- Chẳng lẽ bị trúng Ngân Từ xạ tuyến mà cũng có thể chữa được?
- Độc Nhân vương bị chết cũng là do quá khinh thường giới tu đạo chúng ta. Các ngươi đóng cửa trong Thiên Lan hư không đã mấy ngàn năm. Mặc dù về mặt pháp bảo và bùa chú so với người tu đạo bây giờ có nhiều điểm mạnh và độc đáo hơn chúng ta. Nhưng trên thực tế cũng chỉ là đi theo một con đường mà thôi. Hiện nay, một vài lưu phái và pháp thuật so với các ngươi có thể nói là mỗi người một vẻ. Uy lực của pháp bảo và pháp thuật của Lạc Bắc, các ngươi cũng chưa nhìn thấy. Hơn nữa, hiện nay người tu đạo không biết tới pháp thuật và pháp bảo của các ngươi. Uy lực của pháp thuật và pháp bảo các ngươi có vẻ uy lực rất lớn nhưng các ngươi cũng không biết tới pháp bảo và pháp thuật hiện nay như thế nào. Cho nên nếu các ngươi không muốn đi theo vết xe đổ của Độc Nhân vương vậy thì tốt nhất hãy thay đổi cái cách nhìn các ngươi là chính thống còn người tu đạo hiện nay là cành là nhánh.
Hoàng Vô Thần nói xong những lời đó, dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Người bên ngoài ta không dám cam đoan nhưng ít nhất thì Sắc Lặc tông không một ai có thể làm gì được.
- Sắc Lặc tông là môn phái như thế nào? - Bóng đen uy nghiêm không phản bác lại lời nói của Hoàng Vô Thần. Sau khi trầm ngâm một lúc y mới lên tiếng hỏi. Nghe lời y nói thì dường như đúng là không có sự hiểu biết với giới tu đạo hiện nay.
- Nếu nói theo cách các ngươi hiểu thì Sắc Lặc tông kế thừa từ LÔi Âm tông và Đại Thừa giáo mà thành. - Hoàng Vô Thần nói:
- Bọn họ tu luyện pháp quyết thân ngoại hóa thân.
- Ta có thể phái thêm người. - Bóng đen uy nghiêm trầm mặc một lúc rồi lại nói tiếp:
- Có điều người tu đạo tên Lạc Bắc rất khó đối phó. Ít nhất ta phải phái ra năm người mới có thể giết được hắn mà lấy thần cung Toái Hư về.
- Có thể. - Hoàng Vô Thần gật đầu:
- Nhưng giết hắn rồi, sau khi mang thần cung Toái Hư về ta chỉ có thể cho các ngươi năm người.
- Không được. - Bóng đen lập tức lên tiếng:
- Nếu muốn giết Lạc Bắc, chúng ta cũng phải trả một cái giá rất lớn. Năm người thì quá ít.
- Ngươi không có sự lựa chọn nào khác.
Hoàng Vô Thần lắc đầu:
- Bất Diệt tông các ngươi là một trong vài môn phái thượng cổ có thể tiến vào Thiên Lan hư không nên so với ta còn hiểu rõ hơn. Do Thiên Lan hư không quá xa, cho nên những trận pháp thông tới đó đều chỉ có một chiều. Bất Diệt tông các ngươi trốn tránh trận đại chiến của giới tu đạo thượng cổ mới trốn vào Thiên Lan hư không, đóng cửa mấy ngàn năm nên những trận pháp trở về đã hư hỏng hết. Mà hiện tại trong giới tu đạo chúng ta cũng chỉ có Côn Luân ta có Vô Lượng ngọc bích có ghi lại thứ trận pháp này. Nếu là tông môn hay tán tu khác cho dù có được thứ trận pháp đó cũng không thể nào sửa chữa được. Cũng không biết cách mở ra trận pháp. Cho nên hiện tại có thể làm cho người Bất Diệt tông các ngươi trở về cũng chỉ có một mình ta. Ta đã tra lại những gì ghi từ thời thượng cổ biết rằng trong Thiên Lan hư không chỉ có một vài ngôi sao băng là có thể đặt chân và có linh khí của trời đất để lập động phủ tu luyện. Linh dược và linh khí đều rất ít, nhưng những thứ để luyện pháp bảo và bùa chú thì rất nhiều. Hơn nữa Thiên Lan hư không còn rộng lớn cả mười chín châu của Trung Thổ, chẳng ai biết được ở đó có những thứ gì. Nếu như mười người thì ta còn có thể khống chế được nhưng nếu các ngươi đưa về nhiều người không chừng lại như một con mãnh thú nuốt chửng giới tu đạo hiện tại của chúng ta.
- Ngươi cũng có sự hiểu biết đối với Thiên Lan hư không. - Cái bóng đen uy nghiêm nhìn Hoàng Vô Thần và nói chậm rãi:
- Trên thực tế Thiên Lan hư không và mười chín châu Trung Thổ thì mỗi nơi có một sở trường riêng. Hiện tại Thiên Lan hư không chúng ta có nguyên liệu luyện chế bùa chú và pháp bảo nhiều hơn các ngươi gấp trăm lần nhưng linh khí và linh dược lại rất ít. Nếu hai bên chúng ta liên minh với nhau thì đúng là rất tốt. Nhưng ta biết ngươi có sự e ngại với chúng ta, ngay cả trận pháp thượng cổ còn sót lại cũng nghĩ cách sửa đổi để chỉ có người tu đạo tu vi từ Độ Kiếp kỳ trở xuống mới có thể đi qua. Tất nhiên ngươi sẽ không tin vào lời ta nói nhiều lắm. Nhưng hôm nay ta có thể hứa với ngươi, nếu giết chết được Lạc Bắc, chúng ta tuân theo ước định trước tổng cộng chỉ phái mười người tới. - Cái bóng đen uy nghiêm tiếp tục nói:
- Hiện tại trận pháp và pháp quyết của các ngươi hoàn toàn khác với chúng ta. Những nơi kia chỉ với trình độ của các ngươi chắc chắn là không vào được, thậm chí cho dù muốn dùng sức để đi vào thì phần lớn đã bị hư hỏng mà chẳng chiếm được cái gì. Hai bên chúng ta hợp tác với nhau thử tới những nơi đó xem có thu hoạch được gì hay không. Nếu như có thể tìm được thứ gì đó, chúng ta chia đều có được không?
- Được. - Hoàng Vô Thần cũng chẳng hề do dự mà gật đầu.
Cái bóng đen gật đầu với Hoàng Vô Thần xong cũng không nói gì nữa mà từ từ biến mất giữa vầng sáng. Còn Hoàng Vô Thần giơ tay chộp một cái liền thu lại toàn bộ sáu viên tinh thạch. Ánh sáng màu trắng cũng lập tức biến mất khiến cho cả không gian lại trở nên âm u.
Hoàng Vô Thần đứng lẳng lẳng trên không trung. Y vẫn tản ra thứ phong thái khắp gầm trời chỉ có mình ta là vua, không một ai sánh được.
- Nguyên Thiên Y! Ngươi đã tin vào quy tắc vận hành của trời đất đó là cá lớn nuốt cá bé. Vậy lúc trước vì sao ngươi lại không đồng ý với lời đề nghị của ta? Nếu hai chúng ta liên thủ với nhau thì đã có thể sáng tạo ra một thế giới tu đạo không có sự phân tranh, sớm có thể xây dựng một thời kỳ thịnh thế nhất...
Có điều y cũng chỉ là tự nói với mình. Sau khi dứt lời, Hoàng Vô Thần khẽ thở dài một cái.
...
Đại trị trước đại loạn... Trong suy nghĩ của Nam Cung Tiểu Ngôn thì Hoàng Vô Thần là một nhân vật một tướng công thành vạn cốt khô. Đúng là Hoàng Vô Thần không thèm để ý tới việc hy sinh một số người. Nhưng vào lúc này, có lẽ không một ai biết trong lòng y suy nghĩ thế nào.
Hoàng Vô Thần muốn tạo ra một cái thờ kỳ thịnh thế mà từ trước tới giờ chưa bao giờ có. Ai cũng có thể an cư lạc nghiệp.
Trong mấy ngàn năm qua, rất nhiều người tu đạo mạc dù dựa vào một vài thế lực lớn trên thế gian nhưng trong trận chiến giữa các quốc gia người thường, phần lớn người tu đạo đều không nhúng tay vào. Chỉ có vào thời thượng cổ từng xuất hiện một lần sự tranh đấu giữa nhân gian lại khiến cho xảy ra một trận đại chiến trong giới tu đạo.
Bởi vì nếu người tu đạo mà nhúng tay vào thì sẽ khiến cho nó nhanh chóng biến thành cuộc chiến giữa người tu đạo và người tu đạo, tông môn với tông môn.
Cho nên nếu nhúng tay vào chuyện thế gian, xét cho tới cùng thì cũng sẽ biến thành trận chiến của người tu đạo.
Cho nên nếu muốn khống chế sự vận chuyển của trời đất, nhúng tay vào toàn bộ chuyện trên thế gian thì phải khống chế toàn bộ giới tu đạo.
Chỉ có dùng quyền thế vô thượng, giống như hoàng triều trên thế gian khống chế cả giới tu đạo mới có thể khống chế tất cả các quốc gia của người thường, làm cho họ không xảy ra chiến loạn. Dưới sự khống chế như vậy sẽ tạo ra một thời kỳ thịnh thế huy hoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.