La Phù

Chương 478: Diệu thụ xuất hiện




- Không ngờ Côn Luân lại thông báo cho nhiều tông môn như vậy? - Sở Đạo Ly và Tiêu Thiên Hà đều lắp bắp kinh hãi.
- Đúng vậy! Theo như ta biết thì ngay cả Thất Sát môn, Ly Cấu quan hay những tông phái nhỏ cũng đều nhận được lệnh của Côn Luân. - Nghiễm Nguyên Tử tiếp tục nói:
- Hai vị đạo huynh nghĩ xem. Ngoại trừ một vài nguyên nhân đặc biệt ra, trên thế gian chỉ sợ có hơn nửa số tông môn sẽ đều cho người tới xem lễ. Nếu hôm nay Côn Luân ra tay, chúng ta mà sơ xuất thì tương đương với đắc tội cả giới tu đạo. Cho dù thực lực Côn Luân mạnh trở lại cũng chắc chắn không bỏ qua.
- Đạo hữu nói vậy cũng có chút lý. - Sở Đạo Ly và Tiêu Thiên hà trầm ngâm một chút rồi gật đầu, như trút được gánh nặng.
Chỉ trong chốc lát, ba người đang đứng trên không trung nói chuyện có thể thấy được hơn mười tia sáng từ các phương hướng phi hành về phía Thương Lãng cung.
- Nhìn thế kia chắc là đúng như lời Nghiễm Nguyên Tử đạo hữu nói. Số người hôm nay tới đây không hề ít. - Nhìn thấy nhiều người đến như vậy, Sở Đạo Ly cũng mỉm cười, lắc đầu rồi nói:
- Có điều ta thật sự không hiểu được Côn Luân làm vậy là có ý gì.
- Ta cũng có một sự suy đoán. - Nghiễm Nguyên Tử nở nụ cười tự đắc;
- Có lẽ Côn Luân muốn cho chúng ta tới đây để xem Lạc Bắc làm trò hề.
Tiêu Thiên Hà cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Xem Lạc Bắc làm trò hề? Xin đạo hữu chỉ giáo.
- Hiện tại thanh danh của Lạc Bắc mặc dù hiển hách, có thể đấu với Trần Thanh Đế và bốn vị pháp vương Hoa giáo, tu vi hơn xa chúng ta. Nhưng bên cạnh hắn lại không có nhiều người. Hơn nữa hắn chiếm địa bàn của Thương Lãng cung để khai sơn lập phái thì có khả năng như thế nào? - Nghiễm Nguyên Tử nói với giọng khinh thường:
- Đại lễ khai sơn lập phái là phải thể hiện được khí thế của tông môn. Hắn hành sự thế này chỉ sợ là muốn trút cơn tức vì bị Côn Luân đuổi giết. Dù sao thì bọn họ có vài nhân vật tu vi cao, nếu đánh không lại có thể bỏ chạy. Nếu Côn Luân ra tay, không chừng bọn họ có thể làm cho Côn Luân mất vài người. Cho nên lần này đại lễ chắc chắn hết sức nghèo nàn, còn Côn Luân chắc là muốn làm rõ suy nghĩ của đám người Lạc Bắc, cố ý không đánh Thương Lãng cung lại lệnh cho chúng ta tới xem lễ để chứng kiến sự nghèo nàn của chúng. Nói không chừng trong đại lễ khai sơn còn cố tình đưa ra vấn đề khó để làm nhục bọn chúng trước mặt các môn phái. Ha ha! Chỉ sợ sau này tu vi của Lạc Bắc có mạnh lên thì cũng không muốn lập lại đại lễ khai sơn này nữa.
Sở Đạo Ly và Tiêu Thiên Hà cùng chớp mắt mà cười nói:
- Đạo hữu phân tích rất có lý. Xem ra chúng ta lo lắng hơi thừa.
- Đi thôi. - Nghiễm Nguyên Tử cười ha hả, nói:
- Nếu không có gì nguy hiểm mà xem được trò vui thì chúng ta tới xem đại lễ khai sơn của Lạc Bắc tới mức nào.
- Đi!
Sở Đạo Ly và Tiêu Thiên Hà đều cười, sử dụng phi độn mà hóa thành bao vầng sáng nhanh chóng lao về phía Thương Lãng cung.
..
- Sao lại có nhiều môn phái tới xem đại lễ như vậy?
Trong một ngôi đền ở vị trí cao nhất trong Thương Lãng cung, sắc mặt của Thái Thúc có phần âm trầm.
Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Vũ Sư Thanh, Đông Bất Cố và rất nhiều thủ lĩnh yêu tộc đang ngồi trong ngôi đền đó.
-Ta có hỏi qua bọn họ. - Sắc mặt của Hi Ngọc Sa có phần nghiêm nghị trả lời:
- Bọn họ đều nhận được lệnh của Côn Luân tới đây xem lễ. Dường như số môn phái nhận được lệnh của Côn Luân rất nhiều. Ngay cả những tiểu phái hạng hai hạng ba mà chịu sự khống chế của Côn Luân cũng nhận được.
- Lạc Bắc! Lúc trước Côn Luân đã phái người tới đồng ý với điều kiện của ngươi, còn nói ngươi công bố chuyện gặp Hoàng Vô Thần... Nhưng ta thấy cho dù Côn Luân sợ ngươi đổi ý, cho người tới làm chứng cũng không cần phải kéo tới đông như vậy. - Đông Nhan chớp mắt trầm ngâm nói:
- Ta thấy việc này rất đáng nghi.
- Binh tới thì tướng ngăn. Nước lên thì đất chặn.
- Côn Luân muốn làm gì rồi chúng ta sẽ biết.
Lạc Bắc chớp mắt rồi đứng dậy:
- Đã tới giờ rồi. Đi! Chúng ta ra ngoài phóng xuất Thông Thiên diệu thụ.
- Đi thôi.
Đám người Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc, Vũ Sư Thanh, Đông Bất Cố đều gật đầu đi theo Lạc Bắc.
Ngôi đền này ở vị trí cao nhất của Thương Lãng cung cho nên khi vừa ra ngoài, toàn bộ cảnh tượng của Thương Lãng cung đập hết vào mắt mọi người.
Lạc Bắc vừa bước ra khỏi đền, ánh sáng mặt trời liền chiếu lên người hắn.
Cái bóng dài kéo sau lưng khiến cho hắn càng thêm cao và kiên nghị.
Phía trước ngôi đền có một khoảng đất bằng phẳng, xung quanh là những những tảng đá bằng ngọc trắng. Ở giữa có những cái rảnh to như bánh xe và những lá bùa tản ra ánh sáng màu vàng nhìn giống như một con suối.
Vị trí này chính là nơi bố trí Thông Thiên diệu thụ cho trận pháp Thiên Bảo đại thừa.
Khi đám người Lạc Bắc đứng xuống nơi đó, toàn bộ Thương Lãng cung không còn một người nào đang làm, tất cả mọi nơi đều sạch sẽ không có một hạt bụi khiến cho quang cảnh trở nên sáng ngời. Đập vào mắt người ta đầu tiên là cái cảm giác hoa mỹ, không hề có cái cảnh tượng nghèo nàn giống như Nghiễm Nguyên Tử nói.
......
Trên mặt biển cách Thương Lãng cung chừng trăm dặm có hơn mười tên đệ tử Nga Mi cưỡi ngọc hạc đứng trên không trung.
Từ chỗ vị trí của đám đệ tử Nga Mi nhìn về phía Thương Lãng cung có thể thấy được thấp thoáng toàn cảnh nơi đó.
Khắp nơi trên bầu trời Thương Lãng cung là linh hạc bay lượn, mây trắng trôi qua khiến cho người ta có cảm giác nó không hề nhiễm một hạt bụi.
- Trác Thanh Dương sư huynh.
Trong số hơn mười đệ tử Nga Mi đó có hai người là Trác Thanh Dương và Trữ Thanh. Vào lúc này, sắc mặt của Trữ Thanh có một chút bất an và lo âu:
- Tại sao lại có nhiều tông môn tới xem lễ như vậy? Còn hơn một canh giờ nữa sẽ diễn ra đại lễ khai sơn mà trận pháp Thiên Bảo đại thừa vẫn chưa có động tĩnh là thế nào?
Trác Thanh Dương hít một hơi thật sâu không trả lời tuy nhiên sắc mặt của gã cũng không có gì là sáng sủa.
Trong suy nghĩ của y thì nếu Lạc Bắc đã công khai đại lễ coi địa vị của mình ngang với Côn Luân thì chắc chắn là nắm chắc. Nếu như không nắm chắc thì hắn không thể làm như vậy. Bởi vì vào lúc này, Nga Mi và Lạc Bắc đã buộc chặt với nhau.
Trác Thanh Dương tin rằng tất cả đệ tử Nga Mi không muốn trở thành vật hy sinh vô ích.
Trước đó Trác Thanh Dương cũng tin rằng Vũ Sư Thanh và Lạc Bắc làm như vậy là có lý của họ. Nhưng vào lúc này, trong lòng Trác Thanh Dương vô tình xuất hiện một sự nghi ngờ và dao động.
Hiện tại chỉ còn cách đại lễ khai sơn một canh giờ.
Có hơn bốn mươi người tu đạo từ các tông phái tới xem dự lễ. Bọn họ được bố trí nghỉ ngơi ở một chỗ cách Thương Lãng cung chừng năm trăm dặm.
Hơn nữa căn cứ từ các tin tức nhận được thì số lượng tông môn tới xem còn nhiều nữa... Chỉ sợ con số các tông môn tới dự còn hơn cả những tông phái bình thường, ngay cả Nga Mi và Thục Sơn khi khai sơn lập phái cũng không có nhiều tông môn tới quan sát như thế. Chuyện này khiến cho Trác Thanh Dương cảm nhận được một sự nguy hiểm.
Nhưng hiện tại Thiên Bảo đại thừa pháp trận vẫn không hề có phản ứng. Hơn nữa, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy làm sao có thể dời được một cái linh mạch có đầy đủ linh khí tới đây?
Chẳng lẽ cái trận pháp này không phải để sử dụng cho ngày hôm nay mà là dành cho tính toán lâu dài?
Nhưng nếu không có cái trận pháp uy lực mạnh như Thiên Bảo đại thừa bảo vệ thì chỉ sợ hôm nay khó có thể vượt qua được.
- Trác Thanh Dương sư huynh! Hay là huynh trở về xem có chuyện gì xảy ra? - Thấy Trác Thanh Dương không nói lời nào, Trữ Thanh không nhịn được lên tiếng.
- Nói càn! Trở về xem cái gì? Chẳng lẽ đi hỏi sư tôn tại sao trận pháp Thiên Bảo đại thừa vẫn không hoạt động? - Trác Thanh Dương liếc mắt nhìn Trữ Thanh:
- Chúng ta nhận được lệnh chờ đợi ở vùng biển này, không cần phải đi làm chuyện vô vị.
- Nhưng... - Trữ Thanh há miệng thở dốc như định nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy cái liếc mắt của Trữ Thanh Dương, y chỉ biết cười khổ mà im lặng.
- Trác Thanh Dương sư huynh! Sư huynh Trữ Thanh. Nhìn xem.
Nhưng đúng vào lúc này, một tên đệ tử Nga Mi đứng sau lưng Trác Thanh Dương và Trữ Thanh đột nhiên hét lên kinh hãi.
- Cái gì?
Trữ Thanh và Trác Thanh Dương vừa mới quay người lại cũng giật mình chỉ biết há hốc miệng không nói ra tiếng nào.
Sở dĩ đám đệ tử Nga Mi đều không tin nổi vào mắt mình đó là vì trên Thương Lãng cung chợt xuất hiện một cây đại thụ như bằng ngọc trắng rủ xuống hàng vạn cái cành. Bằng mắt thường có thể thấy được vô số những tia sáng trắng ngà từ những cành cây tản ra. Cho dù ở cách xa như vậy nhưng Trác Thanh Dương và Trữ Thanh đều cảm nhận được linh khí trời đất kinh người ẩn chứa trong đó.
.......
- Nghiễm Nguyên Tử đạo hữu! Ngươi phân tích hết sức chính xác. Xem ra chúng ta chỉ tới đây để chứng kiến trò vui chứ không có gì nguy hiểm.
Trên mặt biển rộng lớn một vầng sáng màu hồng lao đi trước, phía sau là năm vầng sáng với các màu sắc khác nhau. Vầng sáng màu hồng dẫn dầu là một cái Xích Huyết ngô chu, còn theo sát phía sau ngoại trừ Nghiễm Nguyên Tử của Cửu Hoa Sơn, Sở Đạo Ly của Không Động, Tiêu Thiên hà của Thái Bạch tông ra còn có thêm một gã đại hán mặc trang phục màu xanh và một nam tử trung niên ăn mặc theo phong cách nho sĩ.
Đại hán mặc trang phục màu xanh đúng trên một cái phi luân lưng đeo một thanh trường kiếm. Thanh trường kiếm này vừa rộng vừa dài to hơn phi kiếm bình thường gấp mấy lần. Vị đại hán có tướng mạo uy vũ tên là Tiêu Trường Phong, là sư đệ của chưởng giáo Thiên Mục chân nhân phái Huyền Kiếm. Còn nam tử trung niên ăn mặc theo kiểu nho sĩ chính là trưởng lão Hoàng Tông Đạo của Chính Khí tông.
Hai người này có quen biết với Nghiễm Nguyên Tử và Sở Đạo Ly, hơn nữa cũng tới cùng nhau cho nên năm người liền tập trung lại một chỗ.
- Xem ra chúng ta tới vừa lúc. Lúc trước, ít nhất có hơn năm mươi vị đạo hữu được cử tới Thương Lãng cung. - Sau khi nghe Hoàng Đạo Tông nói vậy, Nghiễm Nguyên Tử cười cười rồi nói:
- Cho dù có gì nguy hiểm thì ở cùng một chỗ với Hoàng đạo huynh cung thêm sự bảo đảm. Tam thiên độn quang chu của huynh một khi khởi động thì ít người có thể đuổi kịp. Nếu lúc đó có gì bất trắc, Hoàng đạo huynh sử dụng cái pháp bảo này có thể đưa tất cả chúng ta đi.
- Nếu như vậy thì cũng phải nhờ Nghiễm Nguyên Tử huynh trước tiên dùng Kim cương trướng bao phủ chúng ta lại mới được. Mặc dù tốc độ của Tam Thiên độn quang chu của ta nhanh nhưng lại không có lực phòng ngự, chỉ sợ chưa chạy ra ngoài đã bị người ta phá hủy. - Hoàng Đạo Tông vê râu cười. Mặc dù miệng nói cái pháp bảo của mình không có nhiều lực phòng ngự tuy nhiên sắc mặt của y cũng hết sức tự đắc, rõ ràng là rất đắc ý với cái pháp bảo của mình.
- Nghe nói cái Xích Huyết Ngô Chu này là của Thao Sinh nguyên. Thứ pháp bảo này cũng không tầm thường. Có điều ngày đó khi Thao Sinh Nguyên bỏ chạy chắc là mang gần như toàn bộ những pháp bảo và bảo vật quan trọng của Thương Lãng cung đi. Lạc Bắc có lẽ cũng không lấy được thứ gì tốt. - Sở Đạo Ly đi bên lên tiếng:
- Không biết hôm nay Lạc Bắc khởi hành đại lễ khai sơn, Thao Sinh Nguyên có trở lại tìm hắn gây rắc rối hay không?
- Thao Sinh Nguyên là một kẻ âm hiểm xảo trá, nếu không cũng không thể hùng cứ ở vùng biển này nhiều năm như vậy. Cho dù muốn tìm Lạc Bắc thì y cũng sẽ không chỉ tới một mình đâu. - Nghiễm Nguyên Tử giương mắt nhìn mà mỉm cười:
- Nơi này dường như gần với Thương Lãng cung. Ta thật sự hy vọng đại lễ khai sơn của Lạc Bắc không quá mức nghèo nàn, nếu không sẽ làm trò cười cho nhiều tông môn từ xa tới.
- Đúng vậy! Đừng chỉ có vài thứ bảo vật, ngoài ra thì trưng bày toàn là yêu tộc chẳng khác nào đám yêu thú nuôi nhốt trong lồng. - Hoàng Đạo Tông cũng cười cười:
- Nếu vậy thì thật sự... A? Đó là?
Hoàng Đạo Tông đang nở nụ cười chế nhạo thì đột nhiên y giương to mắt ra mà nhìn về phía trước, đồng thời há hốc miệng không nói ra thành lời.
Vốn đám người Nguyễn Nguyên Tử, Sở Đạo Ly đang mỉm cười tự đắc thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi, ngay cả việc phi hành cũng quên mất.
Lúc này, Thương Lãng cung đã xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Tuy nhiên khi Thương Lãng cung lọt vào trong tầm mắt, đám người Nghiễm Nguyên Tử liền nhìn thấy ánh sáng từ Thương Lãng cung tản ra. Ở nơi đó có một cây bảo thụ màu trắng đang tản ra ánh sáng cùng với hơi thở trang nghiêm.
- Đây...đây chẳng lẽ là Thông Thiên diệu thủ của Thông Thiên giáo chủ thời thượng cổ? - Ngơ ngác nhìn một lúc, Sở Đạo Ly mới tỉnh táo, lên tiếng.
- Dường như đúng là Thông Thiên Diệu Thụ của Thông Thiên giáo chủ. - Ánh mắt của Nghiễm Nguyên Tử cũng không thể tin được vào những gì mà mình nhìn thấy.
Thông Thiên Diệu thụ của Thông thiên giáo chủ là một trong những chí bảo nổi tiếng của giới tu đạo. Bởi vì nó có một sự kỳ diệu tới mức khó tin đó là tập trung toàn bộ linh khí trong trời đất về đây, tương đương với một cái linh mạch dùng mãi không hết. Cũng giống như Côn Luân, thậm chí nó là một cái linh mạch đầy đủ để tạo ra một môn phái cực mạnh. Cho nên Thông Thiên Diệu thụ vẫn là mục tiêu mà vô số tông môn và người tu đạo bất chấp để đoạt lấy. Tuy nhiên cái pháp bảo này đã biến mất hơn một ngàn năm qua trong giới tu đạo.
Chính vì như vậy nên bình thường những pháp bảo hùng mạnh bị biến mất sau một ngàn năm thường bị lãng quên, còn Thông Thiên diệu thụ vẫn được nhiều tông môn biết tới.
Hiện tại cái cây ở Thương Lãng cung đang tản ra linh khí dao dộng và ánh sáng rực rỡ đúng là Thông Thiên diệu thụ độc nhất vô nhị trong truyền thuyết.
Ngoại trừ Thông Thiên Diệu thụ ra, bên trong toàn bộ giới tu đạo cũng không còn có cái pháp bảo nào tản ra được linh khí nhiều như vậy.
Hiện tại khôg ngờ cái pháp bảo này lại rơi vào tay Lạc Bắc.
- Nghiễm Nguyên Tử đạo hữu... - Đám người Hoàng Tông Đạo ngơ ngác nhìn một lúc rồi quay sang nhìn Nghiễm Nguyên Tử với sắc mặt hơi tái:
- Dường như Thương Lãng cung không lụn bại tới mức như ngươi nói.
Nghiễm Nguyên Tử há miệng thở dốc, không nói ra được câu nào.
Khi đám người Nghiễm Nguyên Tử, Sở Đạo Ly nhìn thấy Thông Thiên Diệu thụ ở Thương Lãng cung mà kinh hãi thì có sáu người tu đạo dưới sự hướng dẫn của một cái Xích Huyết Ngô chu cũng hạ xuống một cái khu vực bằng phẳng ở sườn Nam của Thương Lãng cung.
Cái chỗ này nằm trên mặt biển cách Thương Lãng cung về phía chính Nam chừng hai dặm. Toàn bộ khu vực đó được tạo thành từ vô số những cái vỏ sò màu trắng có điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh tế, lơ lửng trên mặt biển mà không hề có cột chống. Sóng biển dồn tới xung quanh khiến cho nó giống như một cái lá sen nổi trên mặt biển.
Ly Nghiêu Ly đứng trên cái đài cao đó nhìn sáu người tu đạo vừa mới hạ xuống mà thi lễ, rồi nói:
- Tại hạ là Ly Nghiêu Ly của Ly tộc. Các vị đạo hữu tới đây, tệ đảo hết sức vinh hạnh. Có điều để tránh chạm phải một vài chấm chế trong phạm vi vài dặm quanh đây, mời các vị đạo hữu đi theo ta.
Sau khi Ly Nghiêu Ly nói xong, trên cái đài bằng phẳng màu trắng đột nhiên có một vầng sáng màu hồng phóng lên rồi như một tấm thảm trải rộng trên mặt biển, kéo dài tới một con đường đối diện với nơi này.
Ly Nghiêu Ly hơi cười liền xoay người đạp trên dải sáng đó mà đi về phía Thương Lãng cung.
....
- Hà chưởng giáo! Ngài tu luyện thuật vọng khí có thể xem tu vi của người này thế nào không?
Trong sáu người tu đạo vừa hạ xuống khu vực đó có một đạo sĩ trung niên mặc trường bào, một nam tử có sắc mặt vàng kim mặc một bộ giáp đen, một vị lão bà cầm quải trượng đầu rồng trên đầu đeo rất nhiều trang sức. Mà hai người khác dường như là hai huynh đệ sinh đôi còn rất trẻ.
Theo thứ tự trong sáu người đó chính là tông chủ Hà Thường Sanh của Vu Sơn phái, Mã Hành Không của phái Long Vương, Kim Hoa bà bà của Kim Nguyên cung và huynh đệ họ Hoàng của Bích Lạc tông.
Vào lúc này, người đang nói chuyện chính là Mã Hành Không của Long vương tông.
- Người đó thuộc Yêu tộc, pháp lực dao động khác với người tu đạo chúng ta, tu vi không thể phán đoán được. - Hà Thường Sinh chớp chớp mắt đồng thời cũng giống như Mã Hành Không môi của lão hơi nhúc nhích để cho âm thanh ngưng tụ lại thành một đường truyền vào tai mọi người:
- Có điều căn cứ vào cường độ pháp lực dao động của người này thì lực lượng chân nguyên hết sức mạnh, tu vi ít nhất không kém ta. Hơn nữa dường như do nguyên khí khác biệt cho nên uy lực pháp thuật của người này chắc chắn so với những pháp thuật bình thường còn mạnh hơn nhiều.
- Tu vi của người này cao như vậy?
Nhìn bóng lưng của Ly Nghiêu Ly, sắc mặt sáu người Mã Hành Không hơi thay đổi.
Lúc trước, sáu người này cũng giống như đám người Nghiễm Nguyên Tử, nhưng khi nhìn thấy rõ hình dáng của Thương Lãng cung, nhìn thấy Thông Thiên diệu thụ thì suy nghĩ đại lễ nghèo nàn của Lạc Bắc hoàn toàn biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.